CHƯƠNG 31
“Tham kiến Nhị vương gia! Nhị vương gia. . . Bọn họ là… ?”
“Hoàng huynh ở nơi nào?”
“Mời Nhị vương gia quay về, Hoàng Thượng ở tẩm cung.”
“A. . . Nhị vương gia, Hoàng Thượng phân phó người nào cũng không gặp… . . .” Mắt thấy Nhị vương gia mang theo ba vị mỹ nam tử bước nhanh đến tẩm cung hoàng thượng, thị vệ vội vàng kêu, chính là nhìn đến lạnh lùng ánh mắt của bốn người. . . Thị vệ đáng thương càng nói càng nhẹ giọng, cuối cùng trầm mặc cho bọn họ đi vào.
“Ai… . . .” Xem ra! kết quả cuối cùng cũng giống nhau, thị vệ bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chức trách chính mình, trông coi không cho bất luận kẻ nào tiến vào, tuy rằng. . . Vừa mới hắn để cho Nhị vương gia cùng kia ba vị mỹ nam tử đi vào… …
“Hoàng huynh!”
“Im chút! Mị Nhi mới vừa ngủ… Chúng ta đến thư phòng đi… …” Dạ thay Mị đắp chăn, phân phó cung nữ thái giám bên cạnh đích, sau đó liền mang theo Nguyệt bọn họ rời đi.
“Ân.”
“Hoàng huynh! Là ngươi bắt giữ Mị Nhi. . . Tại sao! ?”
“Đáp án… quan trọng sao?” Nhìn thẳng Nguyệt phẫn nộ ánh mắt, Dạ bình tĩnh hỏi.
“Ta sẽ không để cho ngươi làm hại Mị Nhi!”
“Nguyệt. . . Ngươi cảm thấy ta sẽ thương tổn Mị Nhi sao?” Dạ hỏi lại Nguyệt.
“Hoàng huynh. . . Chẳng lẽ ngươi… . . .”
“Ân, giống ngươi suy nghĩ, ta đã yêu Mị Nhi.”
“Hoàng huynh ngươi sao biết Mị Nhi… . . . ?”
“Từ lúc ngươi điều động binh mã tìm người, ta đã biết, chỉ là ngay lúc đó ngươi không phát giác.” Khi đó đích Nguyệt trong lòng chỉ có mị, sao lại lưu ý đến chuyện khác ngoài Mị?
“Xem ra. . . Hoàng huynh chắc là sẽ không cho Mị Nhi rời khỏi hoàng cung.”
“Mị Nhi ở lại hoàng cung là an toàn nhất…”
“Lời này giải thích thế nào?” Một bên Điệp Quân mở miệng hỏi.
“Diễm đế… coi trọng Mị Nhi, trước khi các ngươi đến, hắn nghĩ muốn cường bạo Mị Nhi!” Dạ lúc này mới chú ý tới, ba vị nam tử phía sau Nguyệt.
“Ngươi nói cái gì! ? Mị Nhi có sao không?”
“Mị Nhi không có việc gì, chỉ là Diễm đế tuy rằng thất bại , chính là lại đang chờ đợi cơ hội… Cho nên, nếu Mị Nhi rời đi hoàng cung, sẽ thực nguy hiểm.”
“Hừ! Đem diễm đế giết chết không phải tốt sao?” Điệp Quân kích động nói.
“Giết diễm đế, sẽ dẫn đến chiến tranh.”
“Yên quốc binh mã so với Diễm quốc cường hơn!”
“Nếu. . . Trữ quốc cùng Diễm liên minh sẽ không thể nói như vậy… . . .”
“Trữ quốc? Trữ đế không phải chỉ biết trầm mê ca múa mua vui sao?” Nguyệt gặp qua Trữ đế nhiều lần, biết rõ Trữ đế tính cách.
“Bởi vì coi trọng Mị Nhi… Còn có Trữ đế. Nếu Diễm đế đã chết, Trữ đế có lẽ sẽ thừa cơ vào, lý do thay Diễm đế báo thù, liên minh với Diễm quốc tấn công Yên quốc, cho dù Yên quốc binh mã có bao nhiêu cường, cũng chống cự không được hai nước tiến công, đến lúc đó chiến bại sẽ là Yên quốc chúng ta!”
“Diễm đế cùng Trữ đế chết tiệt!”
“Ta nghĩ… Vì Mị, chúng ta năm người hẳn là liên thủ đối kháng Diễm quốc cùng Trữ quốc.” Hàn nãy giờ chưa nói gì đề nghị.
“Ta tán thành đề nghị của Hàn, chúng ta cũng không phải người thường, hơn nữa. . . Nơi này không ai nguyện ý rời khỏi Mị Nhi, hoặc là nhìn thấy Mị bị thương.” Tử phụ họa nói.
“Ta không phản đối, chỉ cần có thể bên Mị Nhi là được … Bất quá, ta rất ngạc nhiên, các ngươi rốt cuộc là… ?” Dạ dùng snh mắt đánh giá ba người bọn họ.
“Tại hạ tên Tử, được xưng là ‘ thần y ’, sư phụ Mị Nhi .”
“Lãnh Dạ Hàn, trang chủ ‘ Lãnh Dạ Trang ’ , ca ca Mị.”
“Điệp Quân, lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ và thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’.”
“Về phần chúng ta hai người thân phận… Không cần phải nói các ngươi cũng biết? Yên Phỉ Nguyệt, Yên quốc Nhị vương gia.” Nguyệt lập tức nói.
“Yên Phỉ Dạ, đương kim Yên quốc hoàng đế.”
“Hắc. . . Mị Nhi mị lực thật sự là không tưởng tượng nổi… . . .” Đây là Dạ kết luận.
“Còn có… Ta muốn theo các ngươi nói, Mị Nhi sẽ là Yên quốc hoàng hậu.”
“Hoàng huynh. . . Ngươi nói cái gì! ?”
“Các ngươi ngẫm lại. . . Nếu Mị Nhi làm hoàng hậu, những người khác sẽ không thể đối Mị Nhi có tâm tư khác về sau cùng Mị Nhi một chỗ chỉ có chúng ta năm người, này không phải là thuận theo suy nghĩ của chúng ta sao?”
“Hảo! Ta tán thành! Ta đã không muốn bên người Mị Nhi có thêm một người nào nữa!” Điệp Quân bá đạo nói.
“Ân!” Điệp quân nói chính là tiếng lòng của mọi người, nhưng… lại bổng nhiên xông đến một tiểu thái giám.
“Tham. . . Tham kiến hoàng. . . Hoàng Thượng… . . .”
“Chuyện gì?” Lạnh lùng ngữ khí làm người lo lắng.
“Mị. . . Mị nương nương hắn… . . .”
“Mị Nhi làm sao vậy?” Năm người vây khốn tiểu thái giám hỏi.
“Mị. . . Mị nương nương đứng dậy. . . không thấy… Hoàng Thượng… Liền. . . Liền khóc. . . Khóc… . . .” Đáng thương tiểu thái giám bị dọa đến run rẩy.
“Mị Nhi!” Năm người sau khi nghe được, chạy tới tẩm cung Dạ.
“Ô. . . Ô ô… . . .” Ở xa xa đã muốn nghe được tiếng khóc của Mị, làm cho mọi người đau lòng không thôi.
“Mị Nhi!”
“Ô… Ô… Không cần bỏ lại ta… một mình… … . . .”
“Mị Nhi, ta ở trong này.” Dạ đem Mị ôm vào trong ngực, dịu dàng trấn an .
“Dạ. . . Ô… Ô ô… Ta. . . Ta không cần… một mình cô đơn… …”
“Mị Nhi, sẽ không … Xem, Nguyệt bọn họ cũng ở trong này.”
“Nguyệt bọn họ… ?” Mị nâng lên gương mặt đầy nước mắt, nhìn bốn người phía sau Dạ.
“Nguyệt. . . ? Hàn. . . Tử… Còn có Điệp Quân… … ?”
“Mị Nhi. . . Đừng khóc , về sau có chúng ta ở đây.” Tử nhẹ nhàng lau nước mắt Mị.
“Không ai có thể bắt nạt Mị Nhi của chúng ta.” Nguyệt ôn nhu nói.
“Nếu đẻ ta biết có người bắt nạt Mị Nhi, ‘ Ẩn ’ nhất định sẽ ‘ lễ thượng vãng lai ’!”
“Cho nên. . . Mị cứ yên tâm đi.” Cuối cùng, Hàn nắm chặt hai tay Mị, như là tự cấp đối phương sự cam đoan.
“Ta. . . Tin tưởng các ngươi.” Mị đối bọn họ triển khai tươi cười xinh đẹp.
Một mạt tươi cười, một tiếng tin tưởng, đối với bọn hắn năm người mà nói, liền đủ để cho bọn họ vì Mị làm hết thảy mọi chuyện.