Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

“Ngươi là ai?” A a! Tại sao tỉnh lại liền thấy mỹ nam tử? Là ta đang nằm mơ sao? Chính là Tiểu Bạch trong ngực liếm mặt ta, khiến ta cảm thấy nóng… …

“Phỉ Nguyệt.” Mỹ nam tử cười nói với ta.

“Phỉ Nguyệt?” Đưa tay sờ mặt mỹ nam tử, cũng nóng như vậy… A? Ta không có nằm mơ? Trước mắt là mỹ nam tử  tóc đen mắt vàng tên Phỉ Nguyệt? Là hắn đã cứu ta sao?

“Ngươi gọi ta Nguyệt là được rồi, nhưng ta gọi ngươi là gì?”

“Dạ Mị, ta gọi là Lãnh Dạ Mị.” Ta cười nói.

“Ta gọi ngươi Mị Nhi được không?” Rất đẹp, thật sự rất đẹp, đặc biệt  ánh mắt xinh đẹp kia. . . Từ bây giờ ngươi chính là Mị Nhi của ta, Mị Nhi của riêng ta… Ta sẽ không cho ngươi chạy khỏi ta… …

“Ân.” Giống như sư phụ gọi ta là Mị Nhi…

“Đến đây, Mị Nhi, uống nước nào.”

“Ngô…” Dòng nước lạnh lẽo nhập vào cơ thể, trôi chảy cảm giác truyền khắp toàn thân, tinh thần khô khốc cũng được làm dịu

“Còn muốn uống không?”

“Không cần. . . Cám ơn.”

“Mị Nhi có cảm thấy không khoẻ nơi nào không?” Nguyệt dịu dàng hỏi ta.

“Không có, bất quá. . . Ta đã đói bụng… …”

“Ta đã gọi người làm chút đồ ăn nhẹ cho ngươi, thầy thuốc nói ngươi đã vài ngày không có ăn cái gì, hơn nữa chân bị thương của ngươi khiến phát sốt lên.”

“Ta không có chuyện gì, thật sự thực cảm tạ ngươi…thương ở chân khi tốt lên sẽ rời đi, sẽ không phiền toái ngươi …”

“Đừng lo, bất quá Mị Nhi muốn đi đâu?”

“Cái kia. . . Ta không có chỗ có thể đi… Phụ mẫu ta trước đây đã chết, mà ca ca duy nhất của ta cũng thất lạc

… Sau đó sư phụ cứu ta, cho nên ta ở cùng sư phụ tại trên núi, chính là lại xảy ra chút chuyện… Nên ta không thể trở lại trên núi , cho nên. . . Ta căn bản không có chỗ để đi… . . .” Tại sao ta không nói ca ca đã chết? Cho đến bây giờ ta vẫn còn tin tưởng ca ca là còn sống, ta vẫn cảm thấy chính mình sẽ ở thế giới này gặp lại ca ca, mà sư phụ bọn họ… Vẫn là không nên nói tới, ta nghĩ sư phụ hẳn là cho rằng ta đã chết?

“Như vậy. . . Mị Nhi lưu lại đây đi.” Ở lại bên cạnh ta…

“Cái gì. . . ?”

“Ta nói Mị Nhi liền lưu lại đi.” Bất luận Mị Nhi ngươi thân nhân không, có chỗ đi không, ngươi đều phải ở lại bên cạnh ta!

“Chính là…”

“Mị Nhi nếu không có chỗ đi, tại sao không ở lại? Chẳng lẽ Mị Nhi chán ghét ta?” Nguyệt thay đổi thành bộ dáng đáng thương.

“Không phải…” 

“Như vậy Mị Nhi ở lại đi!” Nguyệt ‘tình thâm chân thành’ nhìn ta.

“Ân…” Ta bất đắc dĩ đáp ứng rồi, không thể không đáp ứng, không. . . Phải nói là nhất định phải đáp ứng! Bằng không hắn sẽ giống oán linh quấy rầy ngươi. . . không biết thế nào chứ nhìn trước mắt Nguyệt biến sắc mặt rất nhanh như vậy, trong đầu ta có loại ý tưởng này… . . .

“Thật tốt quá! Về sau có Mị Nhi ở cùng ta.”

Nhìn Nguyệt cao hứng phấn chấn, ta có thể hiểu được tại sao ta có loại ý tưởng này. Nguyệt giống tiểu hài tử, nếu lấy không được kẹo, hắn có thể sẽ quấn quít lấy ngươi, đến khi hắn chiếm được mới thôi. Ta nghĩ vừa rồi nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ quấn quít lấy ta thẳng đến khi ta đáp ứng mới thôi? Quên đi… Sao lại nói ta cũng không có chỗ có thể đi, hơn nữa ta cũng không rành lắm về thế giới này, sư phụ chưa bao giờ nói với ta, tàng thư các cũng không có về lịch sử thế giới này, nếu hiện tại có người thu lưu ta, trước hết ở lại, qua một đoạn thời gian mới rời đi.

“Nguyệt, ngươi có thể kể chuyện về nơi đây cho ta nghe?”

“Mị Nhi không biết?”

“À thì. . . Ta vẫn cư trú ở trên núi, mà sư phụ cũng chưa bao giờ nói cho ta biết, như nơi này là quốc gia gì, có cái gì… Tất cả ta đều không biết… … …”

“Vậy  sao. . . Như vậy ta nói cho Mị Nhi nghe, nhưng Mị Nhi hiện tại ăn một chút gì đi.” Nguyệt như có điều suy nghĩ nói.

“Ân… . . .”

“Đem cháo hoa tiến vào.”

“Dạ, thiếu gia.” Tỳ nữ trở về trên tay cầm một chén cháo hoa.

“Nguyệt… không thể ăn đồ khác sao?” Ta cũng không muốn ăn cháo trắng!

“Không thể! Ngươi vài ngày không ăn cái gì, ăn trước chút cháo hoa đi, mấy ngày nữa mới ăn đồ khác, biết không?”

“Ân…” Ta đương nhiên biết, nhưng thật sự chỉ có một chén cháo hoa sao… ?

“A!” Khi ta oán than, đột nhiên Nguyệt ta ôm ta ngồi trên đùi hắn!

“Nguyệt! Làm sao vậy?”

“Mị Nhi quên chân phải mình bị thương sao? Để cho ta uy Mị Nhi ăn đi.” Nguyệt cười nói.

“Chân phải bị thương với việc này đâu có liên quan? Ta cũng không dùng chân ăn cơm! Hơn nữa tại sao ngươi lại ôm ta lên đùi?



“Nguyệt! bỏ ta xuống dưới!”

“Không! Mị Nhi trên người có mùi rất thản nhiên, ôm rất thoải mái, hơn nữa để ta uy Mị Nhi ăn không ngon sao?”

“Ta có thể tự mình ăn!”

“Mị Nhi… để cho ta ôm ngươi, uy ngươi ăn được không?” Nguyệt lộ vẻ đáng thương nhìn ta.

“A. . . Hảo… …” Ai. . . Không biết tại sao nhìn hắn như vậy, lại cự tuyệt không được, chẳng lẽ về sau cũng sẽ như vậy mãi

? !

“Đến đây, Mị Nhi, từ từ ăn.”

“Ân…”

“Nếu Mị Nhi nhu thuận như vậy, ta bây giờ sẽ kể chuyện nơi đây cho Mị Nhi nghe.”

“Nguyệt ngươi đừng xem ta như tiểu hài tử!” Cái gì mà nhu thuận… . . . Đây không phải là lời nói đối với tiểu hài tử sao!

““Vâng! Mị Nhi không phải tiểu hài tử, Mị Nhi là tâm can bảo bối của ta!” Nguyệt vẻ mặt như thật sự nói.

“Nguyệt ngươi… … !” Ta nghĩ mặt ta nhất định thực đỏ, thực mất mặt…

“Mị Nhi mặt đỏ hồng rất đẹp!” Nguyệt nói xong ở trên mặt ta hôn một cái.

“Ô…” Hừ! Ta không để ý tới ngươi!

“Mị Nhi sinh khí sao?”

“Hừ!”

“Mị Nhi đừng nóng giận được không?”

“Hừ!”

“Mị Nhi…”

“Hừ!”

“Nếu Mị Nhi giận ta, ta sẽ không thể kể cho Mi Nhi nghe rồi, đợi khi nào Mị Nhi hết giận khi ta mới nói chuyện nơi đây cho Mị Nhi.



“Ta không có sinh khí!”

“Ha hả! Chỉ biết Mị Nhi không có sinh khí, bất quá Mị Nhi giả bộ tức giận cũng rất đẹp.” Nguyệt cười nói.

“Nói nữa ta sẽ thật sự sinh khí!”

“Ừa. . . Ta không nói , Mị Nhi của ta … . . .” Nguyệt gắt gao ôm ta, đem mặt chôn ở trong ngực ta, lộ ra vẻ mặt không tươi cười…

“Nguyệt. . . ?” Là ta chọc hắn không vui sao?

“Hắc hắc! Vậy ta sẽ kể chuyện nơi đây cho Mị Nhi nghe, Mị Nhi muốn nghe không!” Ngẩng đầu lên ta thấy vẻ mặt tươi cười của Nguyệt, vừa rồi là ảo giắc của ta sao?

“Ân.”

“Nơi này có mười hai quốc gia, cường đại chính là bốn quốc gia phân biệt là phía đông Hoàn quốc, phía nam Yên quốc, phía tây Diễm quốc, phương Bắc Trữ quốc, còn lại đều là các tiểu quốc, mà chúng ta hiện tại đang ở phía nam Yên quốc. Các quốc gia đều tự có độc lập chính quyền thống trị riêng mình, vì mở rộng quốc gia, bốn đại quốc đều xâm lược các tiểu quốc, hiện tại có rất nhiều tiểu quốc trở thành nước phụ thuộc của bốn đại quốc này.

Các tiểu quốc ở mặt ngoài còn đều có độc lập chính quyền, nhưng trên thực tế đều bị bốn đại quốc thao túng. Về phần bốn đại quốc bởi vì lực lượng ngang nhau, cho nên đều ‘địch không động, ta không động ’, hình thành cục diện chia làm bốn phần.”

“Ngô. . .” Nghe giống như thời Tam quốc ngụy thục ngô vậy…

“Mị Nhi có vấn đề gì sao?”

“Không có. . . Bất quá ta là thực hy vọng có thể du lịch khắp nơi!”

“Mị Nhi! Ngươi muốn rời ta sao?” Nguyệt sau khi nghe đột nhiên nghiêm túc hỏi.

“Nguyệt… ?” Nguyệt làm sao vậy?

“Mị Nhi, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta…”

Khi đó ta như bị mê hoặc … Nguyệt lúc nhất thời hoạt bát khờ dại, nhất thời dịu dàng săn sóc, nhưng nhất thời lại đứng đắn nghiêm túc, đến tột cùng. . . Nguyệt là một người như thế nào? Hơn nữa thân phận của Nguyệt là gì… ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.