CHƯƠNG 7
Những ngày sau đó, Nguyệt lại hồi phục tính cách dịu dàng săn sóc, cũng nói rất nhiều chuyện cho ta nghe. Kỳ thật ta thật sự thực hoài nghi, nguyệt hay không có tính chất phức tạp? Nhưng mấy ngày qua ở chung, ta phát giác, Nguyệt đối ta sẽ có tính cách dịu dàng săn sóc, mà hắn nếu muốn yêu cầu ta sẽ lộ ra tính cách hoạt bát khờ dại, bất quá đối người bên ngoài, Nguyệt sẽ thực đứng đắn nghiêm túc, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút tươi cười, nhưng rất ít. Tổng quát mà nói, tính cách của Nguyệt sẽ không vì người ngoài mà thay đổi.
Quay lại vấn đề chính, ta từ miệng của Nguyệt biết được, ngoài chuyện quốc gia, điều làm cho ta cảm thấy hứng thú, chính là trên giang hồ có một tổ chức ám sát -‘ Ẩn ’, ‘ Ẩn ’ ở bên trong bốn quốc, là một tổ chức ám sát được nhiều người biết, hơn nữa chỉ cần có người có thể trả giá cao thì ‘ Ẩn ’ sẽ đáp ứng giúp ám sát người bị yêu cầu. Đến nay không ai biết sát thủ của ‘ Ẩn ’ có bộ dạng gì, bởi vì chỉ cần ngươi thành mục tiêu của bọn họ, hay nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, nhất định sẽ là vong hồn dưới đao bọn họ! Hơn nữa Nguyệt nói với ta bốn quốc đều phái người cùng thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’ đàm phán.
Hy vọng ‘ Ẩn ’ có thể vì quốc gia này mà ám sát hoàng đế quốc gia kia, nhưng đến nay ai cũng không biết ‘ Ẩn ’ giúp quốc gia nào cống hiến, hay là ‘ Ẩn ’ cự tuyệt cả yêu cầu của bốn quốc . Nghe Nguyệt nói, không biết thế nào nhưng ta đích thực muốn nhìn một sát thủ của ‘ Ẩn ’ một chút, bởi vì họ thực lợi hại! Bất quá nếu như muốn chết mới nhìn thấy, ta cũng không muốn xem, bởi vì ta thực quý trọng tánh mạng của mình! Ta hỏi Nguyệt không có cách nhìn bộ dáng bọn họ sao , Nguyệt nói với ta có thể nhưng phải khiến thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’ đối với ngươi hứng thú, để ngươi ở lại bên cạnh hắn, bất quá khi hắn chán ghét ngươi, ngươi cũng chỉ có kết cục là chết. Bất quá, xem ra ta không thể gặp gỡ ‘ Ẩn ’ rồi , ta chắc là không có làm chuyện gì để thành mục tiêu mà bọn họ muốn ám sát, đúng không nhỉ?
Ta từ trong thư phòng của Nguyệt nhìn thấy rất nhiều sách về nơi này, như bản kỷ, sử ký. Trừ bỏ những cái đó, ta cũng nhìn một ít thi thư, văn tập mà chỗ sư phụ không có. Bất quá không đến một vòng, ta đã đem thư nhà Nguyệt xem xong hết, Nguyệt biết được chỉ là cười cười hỏi ta còn muốn xem thư gì, sau đó vài ngày sau trong thư phòng có thêm một đống lớn sách mới, không cần phải nói ta cũng biết là Nguyệt mua cho ta. Vì cảm tạ Nguyệt mua cho ta nhiều như vậy, ta liền tự mình xuống bếp làm chút điểm tâm cho nguyệt ăn, đương nhiên sau mới hận tận thiên cổ! Bởi vì Nguyệt ăn thành nghiện ! Trừ bỏ ta tự tay làm, những người khác làm hắn cũng không ăn, vì thế từ nay về sau ba bữa của Nguyệt đều do ta xử lý… . . . Như vậy cũng coi như, bởi vì Nguyệt thu lưu ta, lại không bắt ta làm chuyện gì, hơn nữa ta có yêu cầu gì, hắn cũng sẽ đáp ứng, cho nên vì hắn làm chút chuyện cũng không sao. Nhưng là, có một việc ta thực hối hận, Nguyệt nói mỗi lần ăn cơm ta phải ăn chung hắn mới ăn, hơn nữa mỗi một lần hắn đều đem ta ôm ngồi trên đùi mà uy ta ăn, đương nhiên ta kiên quyết phản đối! Nhưng cuối cùng ta bị hắn lấy lý do ‘ nếu Mị Nhi cho ta uy ngươi ăn cơm như vậy, ta sẽ mang Mị Nhi đi chung quanh du sơn ngoạn thủy. ’ những lời này chính là lừa gạt !
Lúc đầu ta nghĩ Nguyệt chỉ nói vui, đến hôm nay, Nguyệt sáng sớm đã kéo ta lên xe ngựa, nói muốn dẫn ta đi chung quanh du ngoạn! Ta hỏi nguyệt “Ngươi không phải nói giỡn sao?” Nguyệt vẻ mặt tươi cười trả lời ta “Ta sao lại nói giỡn? Mị Nhi đáp ứng ta về sau cho ta đem ngươi ôm ngồi ở trên đùi uy ngươi ăn cơm, cho nên ta giữ lời hứa mang Mị Nhi đi chung quanh du sơn ngoạn thủy.”
“Nguyệt. . . Ở bên ngoài cũng như vậy sao… . . . ?” ta nơm nớp lo sợ hỏi.”“Vâng!” Cái gì? ! Ta ở bên ngoài cũng để Nguyệt uy ta ăn cơm như vậy sao? Ta không muốn… !”Nguyệt, có thể không cần như vậy không… ?” “Có thể! Trừ phi Mị Nhi không muốn xuất ngoại du ngoạn.” “… … . . .”
“Mị Nhi, ta làm cho ngươi chút quần áo mới được không?” “… . . .”
“Mị Nhi?” Không nghe Mị Nhi đáp lại, Nguyệt nghĩ Mị sinh khí, nhìn phía Mị ngồi bên cạnh mình, lại phát hiện Mị đang ngủ.
“Thật là, như vậy cũng có thể ngủ…” Nguyệt nhìn Mị cau mày ngủ, biết Mị ngủ không thoải mái, liền mềm nhẹ đưa tay đem Mị ôm vào trong ngực, muốn cho Mị ngủ thoải mái chút.
“Ngô…” Cảm thấy rét lạnh, Mị được đụng vào một cỗ ấm áp, không ngừng hướng lòng ngực Nguyệt tới gần, cũng đưa tay ôm Nguyệt.
“Hắc. . . Mị Nhi thật là đáng yêu.” Nguyệt nhìn Mị như vậy, sủng nịch cười, nhưng đồng thời cũng nhíu mày, bởi vì ở trên núi mấy ngày nay làm cho mị suy yếu thân thể, hiện tại xuân hạ thu đông bốn mùa nhiệt độ cơ thể Mị đều lạnh, hơn nữa làm cho thân mình sợ lạnh của Mị vào mùa đông càng suy yếu.
“Mị Nhi…” Nghĩ tới thân thể Mị, Nguyệt siết chặt tay như sợ Mị sẽ cảm thấy rét lạnh. Hai người như vậy lẳng lặng ôm cùng một chỗ, thời gian giống như đình chỉ, dường như thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
“Ngô…” Hảo ấm áp, rất muốn tiếp tục ngủ nữa, bất quá ta giống như đã muốn ngủ thật lâu.
“Mị Nhi, tỉnh sao?” Bên tai truyền đến thanh âm Nguyệt.
“Ân… . . .” Mở ra hai mắt, nhìn chính mình cùng Nguyệt ôm cùng một chỗ.”A. . . ?”
“Mị Nhi, làm sao vậy?”
“Nguyệt, tại sao ta cùng ngươi lại ôm nhau?”
“Bởi vì ta thấy Mị Nhi cảm thấy lạnh, cho nên ôm Mị Nhi ngủ.” Nguyên lai ta cảm thấy ấm áp là do Nguyệt vẫn ôm ta ngủ…
“Nguyệt, cám ơn ngươi.” Ta cười đối Nguyệt nói.
“Về sau Mị Nhi lúc lạnh, có thể ôm ta, ta sẽ cho Mị Nhi ấm áp, ta không hy vọng Mị Nhi của ta cảm thấy rét lạnh.” Nguyệt dịu dàng nói.
“Ân!” Loại cảm giác ấm áp này, thật sự là làm ta quyến luyến không thôi.
“Mị Nhi, ta may cho ngươi chút quần áo mới được không?” Nguyệt quay lại hỏi vấn đề mà Mị chưa trả lời.
“Tại sao? Nguyệt đã tặng rất nhiều quần áo cho ta , sao còn muốn thay ta làm quần áo mới?” Ta không rõ hỏi.
“Quần áo mới này không xứng với Mị Nhi của ta, nếu không phải bởi vì Mị Nhi nói quần áo đó được , ta sớm đã mang Mị Nhi đến ‘ Miên Tú Trang ’, nơi đó làm quần áo nhất định thực thích hợp Mị Nhi.”
“Miên Tú Trang?” Là chỗ làm quần áo sao?
“Ân, Nơi làm quần áo đẹp nhất Yên quốc là ‘ Miên Tú Trang ’, nơi đó làm quần áo xinh đẹp nhất, Mị Nhi mặc nhất định sẽ rất đẹp” Nguyệt cười nói.
“Quần áo nơi đó chẳng phải rất mắc sao? ! Nguyệt không cần thay ta làm quần áo mới đâu ! Ta mặc cái này là được rồi.” Ta không muốn Nguyệt lãng phí tiền vì ta
“Đừng lo, ta thực hy vọng Mị Nhi có thể mặc cho ta xem.”
“Nhưng mà… . . .”
“Không nhưng nhị gì cả , ta dù dao cũng sẽ cấp Mị Nhi làm chút quần áo mới.”
“Ân…” Nguyệt tại sao có thể bá đạo như vậy…
“Vậy chúng ta bây giờ đi vào trong đó? ‘ Miên Tú Trang ’ sao?” Xe ngựa dường như đã đi nửa ngày rồi, nhưng do đang ngủ nên ta không biết mình hiện tại đã đi vào trong đó.
“Ân.”
“Nguyệt, tại sao giống như lâu rồi còn chưa tới?”
“Nhà của ta cùng ‘Miên Tú Trang ’ cách hơi xa, cần nửa ngày, Mị Nhi cảm thấy mệt sao?” Nguyệt lo lắng hỏi han.
“Ân, bất quá không sao đâu.”
“Vậy Mị Nhi nhẫn nại trong chốc lát nhé, sắp tới rồi.” Nguyệt nhẹ nhàng xoa mặt ta nói.
“Ân…”