Hôm nay là lễ hoả táng của Jiro.
Tro cốt của anh được rắc ở một nhánh sông nằm trong cánh rừng ở ngoại ô. Ngày hôm qua, gia đình anh đã khóc, khóc đến cạn nước mắt. Ayane tinh thần vẫn chưa thể nào ổn định, cô ngồi trước ảnh thờ của anh, đờ đẫn chẳng khác nào người sắp chết vì đau khổ và khô héo. Bảo Anh đến thăm cùng với một số người bạn trong trường. Cô ráng cắn môi để nước mắt không phải tràn ra khi thắp hương cho anh và khi ôm Ayane. Cô và Akiko hiểu, lúc này nếu cô khóc, thì Ayane sẽ càng thêm đau lòng hơn nữa.
Anh là tình đầu của Bảo Anh, mặc dù, tình cảm này đến và đi quá nhanh, nhưng nó sẽ chẳng thể nào phôi phai đi được.
Cô tự nói với bản thân mình, cảm xúc cô và anh dành cho nhau chỉ là những bồng bột của tuổi trẻ khi mới biết rung động, chứ chưa thật sự là yêu. Điều này là sự thật! Cô và anh chưa thể nào tiến đến mức yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng dừng ở việc rung động, thích nhau thôi cũng đủ để làm trái tim cô đau thắt đi rồi...
Ngày hoả táng, đoàn đưa đứng chật ních trên bến thuyền dài. Ayane cầm nắm tro cốt của anh mình, rắc xuống mặt hồ. Đôi tay cô run run, cô không thể nào có đủ can đảm để làm chuyện này. Đây là anh cô, anh cô bây giờ chỉ là nắm tro cốt nằm trong tay cô. Người cô muốn dựa dẫm vào nhất lúc này lại là người được cô rắc tro cốt xuống dòng sông lạnh lẽo.
Bảo Anh đứng ở lối mòn trong khu rừng ngập nắng hè, nhìn người nhà của Jiro đang đau lòng rắc tro của anh, lòng cô lại quặn đau. Anh ra đi khi còn chưa học hết cấp ba, chưa thể có tấm bằng tốt nghiệp, chưa thể cảm nhận được những vấp ngã và thành công đầu đời, chưa thể cảm nhận hạnh phúc khi lấy vợ sinh con...
Bảo Anh dựa lưng vào thân cây, nước mắt cô lăn dài. Bây giờ cô thật sự nhớ anh, cô nhớ cái xoa đầu của anh, cái hôn má nhẹ nhàng của anh, giọng nói dịu dàng của anh.
“Anh đi đâu rồi...? Anh đi đến nơi xa nào mất rồi...? Anh bỏ gia đình lại và ra đi trong sự đau đớn như vậy, có lẽ anh sẽ luyến tiếc nhiều lắm... Em chỉ muốn thấy lại nụ cười của anh vào ngày mình gặp nhau lần đầu, muốn cảm nhận đôi tay của anh khi anh chạm vào má em. Anh bỏ đi như vậy, thật sự anh có cắn rứt không...”
Bỗng nhiên, một bàn tay chạm nhẹ lên má Bảo Anh, lau đi những giọt nước mắt của cô. Cô giật mình, ngước lên. Là Jiro! Anh đang ở đây! Anh đang đứng ở trước mắt cô. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, không thể nhầm lẫn được!
“Ji—
Chưa kịp bật ra thành lời, Jiro đã đưa ngón tay lên miệng cô, ra hiệu im lặng.
“Nhưng sao anh...” Mắt Bao Anh lại long lanh nước, giọng cô nghẹn lại, tay run run nắm lấy tay anh.
“Anh không thể chịu được khi nhìn thấy em khóc...” Vẫn là giọng nói dịu dàng ấy, nhưng nó lại như cất lên từ cõi hư vô xa xăm nào đó. Nhưng Bảo Anh không quan tâm, cô đang vui đến nỗi nước mắt trào ra thành dòng.
“Anh trốn ở đâu, sao bây giờ mới xuất hiện? Anh đang đùa phải không? Mau lên, mau ra xin lỗi mọi người...” Bảo Anh kéo tay anh, bước đi, nhưng anh níu cô lại, ôm chặt cô vào lòng. Thân người anh có hơi ấm, nhưng nó rất yếu ớt và có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
“Anh xin lỗi...”
“Sao anh lại xin lỗi em? Mau lên, mau ra đó—
“Anh không thể!”
Jiro ghì chặt lấy thân hình của Bảo Anh, khoé mắt của anh rơi xuống một giọt nước mắt. Anh buông cô ra, nở một nụ cười chân thành trong sự đau khổ. Cô sờ má anh, lúc này, cô mới phát hiện ra, ánh nắng hè rực rỡ có thể xuyên qua cơ thể anh.
“J... Jiro...” Bảo Anh ấp úng, cô nhìn anh trân trối, không thể thốt thành lời.
“Anh quay lại, để nói một lời anh chưa kịp nói...”
Tim Bảo Anh đột ngột nhói lên. Cô có cảm giác nếu giây phút này mình buông tay Jiro, thì vĩnh viễn, cô sẽ không thể thấy anh được nữa.
“Miyamoto Chiaki, anh yêu em...” Lời anh thốt ra nhẹ nhàng như gió thoảng, khiến nước mắt cô một lần nữa lại tuôn trào.
Anh hôn lên đáy mắt của cô, nơi những giọt nước long lanh đang ứa ra, và nói, “Tha thứ cho anh... anh phải đi rồi...”
“Không... không được...” Bảo Anh giật mình. Cô ôm chặt lấy Jiro, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, tay cô siết chặt anh bằng hết sức của mình “Em không cho anh đi... Anh đừng đi! Jiro, anh đừng đi mà!!!”
“Anh vẫn luôn ở bên em, chỉ cần trong lòng em vẫn dành chỗ cho bóng hình của anh, thì dù em ở nơi đâu, anh cũng sẽ ở đó.”
Mắt cô mở to ra, ngước lên nhìn anh. Anh đang cười, khi nước mắt anh đang rơi xuống.
Anh tan biến.
Anh tan biến trong vòng tay của cô.
Cô bàng hoàng nhìn không gian xung quanh. Nắng vẫn rực rỡ, gió vẫn thổi, anh đi đâu rồi? Anh đã đi đâu rồi...?
“Anh trở lại đi!” Cô đấm tay vào ngực mình, gào lên “Jiro! Anh đâu rồi? Anh ra đây đi mà!! Jiro!!”
“Miyamoto!!” Gin vội vã chạy đến, đỡ lấy cô khi cô sắp gục ngã. Cô lấy tay che miệng mình, nấc lên từng tiếng một.
“Tìm Jiro phụ tôi với... Shinakawa... Jiro trốn đi đâu mất rồi! Tôi không thể tìm thấy anh ấy... Anh ấy mới nãy còn đứng đây mà!!” Bảo Anh vùng ra khỏi vòng tay của Gin, nhìn anh với đôi mắt vô vọng đau thương. “Jiro... Jiro đâu rồi?”
Cô lảo đảo chạy đi khắp cánh rừng, kiếm tìm một bóng hình hư ảo của anh. Là hư ảo cũng được, không thể chạm vào cũng được! Cô là người tham lam, cô muốn nhìn thấy anh lần nữa, thấy nụ cười ấy lần nữa...
“Không được đâu, Miyamoto!” Gin chạy theo, ôm lấy cô. Cô cố vùng vẫy, anh càng siết chặt, cuối cùng cũng ôm gọn được cô vào lòng. “Không được nữa đâu...”
Bảo Anh tuyệt vọng ôm lấy Gin. Jiro, anh đã đi thật rồi!
“Anh hứa, rằng anh sẽ mãi ở bên em...”
Đoàn đưa tang lúc này đã có vài người ra về. Gin vẫn đứng ôm Bảo Anh rất chặt, để cho cô không bị hoảng loạn như lúc nãy. Nhìn cô lúc nãy khiến anh như muốn phát điên lên, không thể kìm chế được. Lúc trên đường đi đến đây, anh thấy cô im lặng đến kì lạ, chắc là để giữ bình tĩnh. Nhưng cô không đủ mạnh mẽ để nuốt nước mắt quá lâu, và nó đã bộc phát hết ra ngoài, khiến cô như một kẻ cuồng loạn đầy đau khổ.
Bảo Anh lúc này không nấc nữa, cũng không còn khóc thút thít. Anh nhìn xuống, cô đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Vốn dĩ anh định để cô lên lưng để cõng, nhưng tay cô lại bấu chặt lấy áo anh không chịu buông, nên anh đành phải bế cô đến chỗ xe nhà của Akiko. Hôm nay anh và cô đi bằng xe hơi riêng của cô ấy.
Akiko đang chăm sóc cho Ayane, cô ngạc nhiên vì thấy Gin bế Bảo Anh đi lại gần. Cô vội vã chạy lại, hỏi han trong lo lắng.
“Cô ấy khóc nhiều quá, nên mệt lả thôi.” Gin trả lời.
Akiko thở dài, đôi mắt cụp xuống đầy buồn bã, “Đây đúng là cú sốc đột ngột với tất cả mọi người. Không ai tin được hội trưởng lại ra đi quá nhanh như vậy... Dù sao thì, cậu đưa Chiaki vào xe đi, bế như vậy cũng cực cho cậu lắm.”
Nói rồi, Akiko nói anh tài xế đang đứng sát bên mở cửa xe, đồng thời đi lại chỗ Ayane.
Gin để Bảo Anh vào xe. Tay cô vẫn đang siết chặt lấy áo anh, anh không thể gỡ ra được! Anh ngồi lại trên xe cùng cô, dù sao anh cũng không có ý định đi ra ngoài, rời xa cô lúc này.
“Jiro... Anh đâu rồi...? Jiro...”
Cô dụi đầu vào ngực anh. Trong mơ cô còn gọi tên Jiro như vậy, rõ ràng là đã phải chịu tổn thương quá lớn.
Anh cảm thấy hơi nhói lòng. Thấy cô như vậy anh không thể chịu đựng được. Hay cô đang nghĩ anh là Jiro nên mới siết chặt lấy anh như vậy? Ý nghĩ ấy thoáng qua khiến anh thấy khó chịu, muốn gạt bỏ nó đi ngay tức khắc.
Anh lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho cô. Cô khóc đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, mất sức quá nhiều.
“Jiro...”
Gin dừng động tác đang làm lại khi nghe tiếng của Bảo Anh. Anh nhẹ nhàng, cố gắng gỡ tay cô ra, để đầu cô dựa vào ghế, với tay gạc cần cho ghế ngả ra một chút để cô dễ nằm. Song, anh cởi áo khoác đen của bộ vest đang mặc ra, đắp lên người cô. Xong xuôi, anh nhẹ nhàng mở cửa, bước xuống xe.
“Chii – chan thế nào rồi, Shinakawa?” Ayane nãy giờ im lặng, thấy Gin bước ra khỏi xe của Akiko thì lên tiếng hỏi, giọng cô đục hẳn đi.
“Ngủ say rồi, không sao đâu.” Nói rồi, anh rảo bước đến máy bán nước tự động gần đó. Khi đi ngang Ayane, anh khẽ đập nhẹ lên vai cô, nói, “Đừng đau lòng như vậy... Chắc chắn hội trưởng sẽ không muốn thấy cậu tiều tuỵ như bây giờ.”
Ayane đưa mắt nhìn Gin, rồi lại cúi mặt xuống, nhỏ nhẹ nói, “Ừm.”
Anh cho hai tay vào túi quần, rồi chậm chạp bước đi.
Trong khi Gin đang đứng ở máy bán nước một hồi lâu, trò chuyện với một số người trong hội học sinh cũng đến để chia buồn với tâm trạng phức tạp, thì trong xe, Bảo Anh cũng dần tỉnh giấc.
Cô mở mắt, nhìn xung quanh một lượt để biết mình đang ở đâu và an tâm vì nhận ra đây là xe của Akiko. Song, cô nhìn xuống chiếc áo đang đắp trên người mình. Cô bắt đầu thắc mắc ai đã đưa cô vào xe, để cô nằm ngủ thoải mái như thế này?
Mùi hương trên chiếc áo này, thật giống của Gin...
Cô nhận ra, vì trước đây anh đã từng ôm cô. Mùi hương trên người Gin rất đặc trưng, thoang thoảng chút gì đó tinh tế và đem lại cho con người ta cảm giác cực kì an toàn.
Không lẽ, vì mùi hương này mà cô có thể ngủ say hay sao? Cô vốn dĩ là người khó ngủ vào buổi sáng, cho dù có khóc lóc mệt mỏi thế nào, thì cũng chỉ chợp mắt được một lúc là tỉnh. Vậy mà lần này lại ngủ vô cùng say sưa...
Đang chìm ngập trong suy nghĩ, thì cửa xe mở ra. Gin cúi người xuống quan sát, thấy Bảo Anh đã dậy, anh đưa cho cô lon nước trái cây.
“Uống đi, sẽ thấy đỡ hơn.”
Cô nhận lấy nó. Lúc nãy khóc hơi nhiều nên bây giờ hai mắt cô hơi nhức. Nhưng nhớ lại, thì cô lại càng nhớ Jiro.
Và cô lại khóc. Cô nhìn lon nước trái cây và khóc ngon lành.
Gin ngồi vào xe, cách cô một chỗ ngồi. Anh với tay qua, lau nước mắt đang lăn dài trên mặt của cô.
“Uống nước đi, đừng mít ướt nữa.”
Anh lên tiếng, cô im lặng gật đầu, khui lon nước ra và uống một ngụm dài.
“Áo...”
Mãi một khoảng im lặng kéo dài, nghe Bảo Anh lên tiếng, Gin giật mình quay sang hỏi ngay, “Hả?”
“Để tôi về giặt áo cho cậu.” Bảo Anh chỉ tay vào cái áo khoác đen. Giọng cô mới khóc xong và cộng thêm mới ngủ dậy nên hơi khàn.
“Ừm, sao cũng được.” Anh gật nhẹ đầu, giữ khoảng cách trở lại với cô.
“Tôi giặt áo sạch lắm đấy nhé...” Bảo Anh cứ tưởng anh không tin tưởng, nên mới bồi thêm một câu.
“Ừ ừ! Biết rồi.” Gin nhìn cô, rồi lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chân vắt chéo lên.
Bảo Anh trề môi, uống hết lon nước mà Gin đưa cho. Cô biết rằng tên con trai mà cô chưa bao giờ ưa nổi này là người đã chăm sóc cho cô từ nãy tới giờ.
Đột nhiên, Bảo Anh cảm thấy đầu của mình đau buốt! Cô ôm đầu, gục xuống. Cô bị gì thế này? Không phải là do khóc nhiều quá nên bị đau đầu đó chứ? Mắt cô lờ đờ, trí óc cô đột nhiên có những hình ảnh mờ ảo chen vào. Đó là gì vậy? Cô chỉ nghĩ đến chuyện Gin đã chăm sóc cô thôi mà!
“Miyamoto!” Gin nhận ra sự bất thường, nên xích lại gần một chút, lay vai Bảo Anh. Cô khẽ lắc đầu, ra hiệu không sao, nhưng trong đầu vẫn đang bị những hình ảnh hư ảo xâm chiếm. Đó là gì? Mình đã quên gì sao? Đó là kí ức gì vậy?
Cơn đau đầu cứ tiếp diễn trong vòng năm phút. Khi trở lại bình thường, cô ngẩng mặt lên, tự nghĩ đầu óc mình đã suy nghĩ quá nhiều nên đâm ra căng thẳng.
“Có sao không?” Giọng Gin hơi lo lắng.
“Không! Chắc là do vừa phải suy nghĩ về Jiro vừa phải nghĩ đến kì thi cuối kì, nên hơi căng thẳng.” Bảo Anh nghĩ đó là cách giải thích hợp lí nhất lúc này, nhưng cô thấy nó vẫn quá miễn cưỡng.
Gin nhìn cô, thoáng chút nghi ngờ về câu trả lời, nhưng rồi cả hai cũng thôi nói về nó. Bảo Anh cũng dần dần quên đi những hình ảnh mập mờ kia khi tất bật ra ngoài nói chuyện với Ayane và Akiko.
Nhưng cô lại không biết, những hình ảnh ấy sẽ vẫn còn trở lại trong đầu cô, và đó chỉ mới là sự bắt đầu.
��D�h0��