CHƯƠNG 17
“Việc ta thoát khỏi căn phòng phạt…”
Sau nhiều phút lặng yên dưới gốc táo già, Yoochun bỗng nói.
“… là vì anh của thằng nhóc biết cười đã chết đi.”
“Dù có ước mơ Được Sống, hắn vẫn không tránh khỏi hậu quả do thuốc nghiện tích tụ nhiều năm để lại. Ngươi nói đúng, Yunho, có những chuyện đã quá muộn màng để cứu vãn.
Mà ngươi biết đó, luật của chúng ta… khi trao đổi không sòng phẳng diễn ra, đó chính là vi phạm. Rồi khi sự mất căn bằng biết mất, hay đơn giản, kẻ được thụ hưởng chết đi, cán cân trở lại vị trí đầu, hình phạt không còn cần thiết nữa.
Yunho, vì thời gian của chúng ta là trường tồn, ta vẫn có thể đợi cho đến khi gã đó hết tuổi thọ. Nhưng vì mọi việc xảy ra sớm một chút…”
“… nên ngươi có thể đến tìm thằng nhóc của ngươi.”
“Có lẽ ta nên thế, phải không?”
Giữa đông, con quỷ Mua Ước Mơ đóng cửa tiệm sớm. Ấn người vào ghế bành, hắn kéo lấy những chiếc khăn, quấn hết vào tay, vào cổ, vô thức như muốn tìm lại cảm giác ngày xưa.
Sự mất cân bằng biến mất.
Jaejoong, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì?
-oOo-
Vào ngày cuối đông, có một vị khách tìm đến căn tiệm Gác Gỗ. Nhẹ lướt người vào gian phòng, Ngài đưa tay, cầm lấy một trong những chiếc khăn đan mắc trên ghế đỏ. Rồi từ tốn choàng nó vào chiếc cổ cao, chủ nhân của các con quỷ khẽ cười:
“Sau bao nhiêu năm, vẫn ấm như thế.”
“Yunho à, dường như đã lâu rồi ngươi không đọc sách trong thư viện nhỏ nơi đây. Ta đoán rằng… gần cả năm rồi, từ khi có Jaejoong.”
“Giờ đây, kẻ đó đã ra đi… nên hãy lặp lại thói quen ấy, chắc chắn sẽ có ích cho ngươi.”
Nở một nụ cười đầy hàm chứa, Ngài xoay lưng bước khỏi căn tiệm, hoặc vô tình, hoặc cố ý, không tháo trả chiếc khăn đan.
Đã lâu không chạm tay vào, trong tủ sách của hắn, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một tập truyện viết tay, nét chữ tròn như trẻ con, rất tháu. Yunho cảm thấy nét chữ này vô cùng quen thuộc. Dường như mùa đông trước, cũng chính chúng đã viết lên tập giấy câu trả lời duy nhất cho rất nhiều câu hỏi hắn đưa ra.
Yunho.
-oOo-