CHƯƠNG 18
Câu chuyện xưa kể về một đoàn tạp kỹ, trong lần đi ngang thị trấn nọ đã được gọi vào lâu đài, biểu diễn chúc mừng ngày sinh lãnh chúa. Vị lãnh chúa có một đứa con trai thích viết, kịch bản cho buổi diễn ngày hôm ấy, chính anh đã soạn ra. Công việc giúp anh kết thân với gần hết đoàn kịch, nhất là một cậu bé chuyên giữ vai hề xiếc.
Tên cậu là Jaejoong.
Rồi cả hai dần yêu nhau. Anh đưa cậu vượt qua biên giới, đến một quốc gia xa xôi chỉ có mùa đông, trốn khỏi sự truy bắt của cha ở quê nhà. Cậu bé biết làm nhiều chuyện, từ khuân vác nặng nhọc đến tỉ mỉ gia công, riêng anh chỉ có thể viết. Vậy mà chuỗi ngày hạnh phúc của họ vẫn bình yên trôi.
Một ngày kia, khi giá rét gay gắt tràn về, cậu trai nhỏ đổ bệnh. Cậu ốm rất nặng và có thể chết. Người yêu của cậu không biết phải làm gì trừ việc tuyệt vọng cầu xin những gã thầy lang. Cuối cùng, khi tất cả họ đều lắc đầu, cõng cậu trên vai, anh tìm đến chúa quỷ sống trong rừng già nơi những con quỷ dưới quyền Ngài vẫn thường gọi là Cõi Xa.
Khi cậu trai nhỏ tỉnh lại, biết được những chuyện đã diễn ra, đến phiên cậu muốn đổi tất cả để có được một lời cam kết.
Cậu có thể cho đi cái tên này, giọng nói này, nụ cười này. Cậu có thể làm bánh, cậu có thể đan khăn, có thể cưa gỗ, xây nhà hay bất kỳ việc gì Ngài muốn…
Đúng thế, chỉ trừ mạng sống và sự tự do, cậu đều có thể cho. Vì nếu mất đi cuộc sống, chẳng thể gặp lại nhau. Để giữ lại mạng sống cho cậu, anh đã cho đi tự do và ký ức. Cái Jaejoong muốn hay ước mơ, không đơn thuần là cuộc sống, mà là một cuộc sống có hai người.
Nhưng cậu trai nhỏ không có thứ gì để đổi, chỉ trừ chính bản thân.
Từ mùa đông rét đậm năm ấy, có một con quỷ lang bạt ra đời, bán đi những mối liên hệ, mua về nỗi cô đơn. Năm nối tiếp năm, những mối liên hệ nó tích tụ dần đầy… nhưng dường như chẳng bao giờ đủ để lấp cả bình chứa.
Con quỷ sống trong rừng già từng nói: vì nó thiếu một thứ tình cảm quan trọng: tình yêu.
-oOo-