CHƯƠNG 19
Đêm cuối đông trời vẫn giá buốt, con quỷ Mua Ước Mơ ngồi dưới gốc táo già, lặng chờ thời gian trôi.
Rốt cuộc thì, sai lầm là ở đâu?
Có gì sai, nếu người đó đổi lấy tất cả vì ước mơ được gặp lại.
Có gì sai, nếu người đó bán đi từng mảnh chính trái tim mình.
Cũng có gì sai khi người đó vì ước mơ cháy bỏng kia mà gặp hắn rồi khiến hắn yêu, hoặc yêu hắn chỉ với mục đích lấp đầy bình chứa bằng thứ tình cảm cuối cùng – tình yêu.
Và có lẽ cũng không sai khi người đó cuối cùng lại hối hận, đã đem ước mơ vừa đạt được đổi ngược sự tự do cho hắn. Có lẽ cái nó cần chỉ là một biểu hiện tình yêu, không phải giọng nói hắn vi phạm nguyên tắc lấy về. Hành động của hắn làm nó bất ngờ, không tài nào suy tính kịp. Và đó, không phải lỗi… Nó vẫn không sai.
Đúng thế, không sai, không, không, không, không bao giờ có thể sai khi Mắt Đen của hắn, Đầu Rơm của hắn, nhóc Giẻ Rách của hắn, trái táo hoang cô đơn của hắn rốt cuộc chỉ đơn giản là Jaejoong.
Nó không thể có mối liên hệ yêu thương với bất kỳ ai khác.
Nó không có cách nào đạt được mục đích cuối cùng, ngoại trừ việc làm tổn thương chính người nó yêu.
Nó không thể quên đi cái tên đó, dù mười, năm mươi hay cả trăm năm trôi qua với quá nhiều được rồi mất.
Người nó hướng tới đầu tiên, cuối cùng và duy nhất hay suốt cuộc đời, chỉ có một mà thôi.
“Rốt cuộc thì… tại sao cứ tìm đến đây? Ngươi không biết ta là ai chăng? Không sợ ta à?”
“Muốn ở lại thật sao?”
“Thế thì hãy trả lời ta, ngươi có biết ta là ai không?”
“Tại sao lại cản gã lại? Gã muốn đánh cắp thứ gì, cứ để gã lấy. Đành rằng có chút thiện hại nhưng đó tuyệt đối không phải bổn phận của ngươi.”
“Đã cản rồi… còn để bị thương nữa.”
“Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại mỉm cười?”
“Nói đi Mắt Đen.”
“Tại sao?”
Chỉ có một câu trả lời cho triệu ngàn câu hỏi.
Yunho.
Em biết, vì anh là Yunho.
Suốt đêm đông năm ấy, có một thằng nhóc đằng đẵng đợi dưới gốc táo già, để được gặp lại lần cuối cùng, người nó yêu duy nhất. Không phải Con Quỷ Mua Ước Mơ hay gã chủ căn tiệm Gác Gỗ, với nó, chỉ đơn giản là Yunho.
Đêm đông ấy tuyết rơi dày, từng hạt đều buốt giá, nó nhớ đến lúc được hắn cõng trên lưng, đi đến khu rừng Cõi Xa, nhớ cả những tháng ngày bên lò sưởi ấm, nhớ góc bánh sô cô la hay mảnh khăn đan còn vụng…
Đêm lạnh lùng trôi, vòng tay ôm lấy chính mình, Jaejoong thầm khấn nguyện. Xin hãy ra gặp nó. Lần duy nhất, lần duy nhất mà thôi.
Đêm đông ấy, so với cả trăm năm qua có lẽ chẳng đáng là bao. Nó đã đợi và vẫn luôn có thể đợi. Nhưng cả thế kỷ dài vẫn không thể bằng đêm nay. Trước tối nay, Jaejoong luôn đợi trong hy vọng đầy tràn.
Khi những tia hừng đông đầu tiên ló dạng, nó chua chát mỉm cười. Sau đêm nay, sẽ không bao giờ còn chờ đợi hay đau khổ nữa.
Lúc mặt trời rạng, ước mơ hạnh phúc trở lại sẽ bị tước đi. Vì luôn sống trong hy vọng đầy tràn nên phần tin trong ước mơ của nó là vô giá. Đúng thế, nó đã đem thứ vô giá ấy đổi lấy một thứ khác còn quan trọng hơn. Sau đêm nay, con quỷ bán mối liên hệ sẽ không còn lang bạt, sẽ không bao giờ đau khổ… hoặc vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết rằng mình đã từng có một tình yêu.
-oOo-