CHƯƠNG 20
“Ngày cuối đông ấy, hẳn không phải vô tình mà Ngài tìm đến tôi. Lý do của Ngài là gì? Hay chỉ vì cần thêm một lời cam kết? Không, chắc chắn không phải vì thứ ấy. Thế thì tại sao Ngài lại làm như vậy. Khi nhúng tay vào chuyện này, chẳng phải Ngài đã khiến cán cân bị lệch hay sao? Nhất định phải có nguyên do sâu xa nào đó.”
“Đừng suy nghĩ quá phức tạp, Yunho. Vốn đơn giản chẳng có lý do gì đâu.”
Khẽ mỉm cười, Ngài nhìn ra cửa sổ rồi bâng quơ đáp.
“Có lẽ vì bao nhiêu năm, nó vẫn cứ ấm áp như thế mà thôi.”
Nhìn vào chiếc khăn choàng bấy giờ vẫn trên cổ Chúa quỷ, Yunho khẽ mím môi. Hắn quyết định im lặng chờ nghe Ngài nói tiếp.
“Vậy thì Yunho, hãy để ta khẳng định lần cuối, nhờ ước mơ của Jaejoong, ngươi đã có lại tự do của mình. Thế có còn muốn cam kết nữa không?”
Nhẹ nhếch cười, hắn đáp. Và câu trả lời của hắn, bây giờ hay một trăm năm trước, có ký ức hay lãng quên, vẫn chỉ có một.
“Tôi cần Jaejoong.”
Nhìn dáng Yunho bấy giờ đã khuất hẳn sau những tán cây già, Chúa Quỷ bật cười rồi chống hai tay lên má.
“Nguyên do sâu xa? Ngươi nghĩ ta là hạng mưu toan ghê gớm thế sao? Đúng là một kẻ đa nghi cố chấp.”
“Thế nên… hãy dùng sự cố chấp ấy, tìm và mang lại hạnh phúc cho Jaejoong.”
“Một sinh vật ấm áp, kẻ đầu tiên không gọi ta là Ngài.”
Tôi biết đan khăn quàng, biết cả làm bánh, anh có muốn thử không, Changmin
The end