CHƯƠNG 2
Trong tiết đầu thu gió nhè nhẹ thổi, lẫn trong gió lẻ loi vài cọng lá khô, có một kẻ tìm đến căn tiệm Gác Gỗ.
Khoác trên người chiếc áo tay dài màu sẫm đỏ, nó ngồi bó gối dưới gốc cây, cũng lẻ loi như một trái táo rụng không người hái. Nó cứ ngồi như thế, không gõ cửa cũng chẳng bỏ đi, chỉ thỉnh thoảng ngước đầu, nhìn lên những tán dày rậm lá, mặc cho nắng đổ thành đốm trên gương mặt gầy xương. Mỗi lần ngước nhìn, đôi mắt đen của nó thoáng chốc lại bừng sáng, như thế trong những trái táo có chứa lân quang.
“Này cậu nhỏ, chắc đang ước có được ít nhất 5 trái táo của ta?”
Đột ngột xuất hiện sau gốc táo già, gã chủ cất giọng, tà áo đen quét lên những vạt cỏ ẩm, phất phơ ẩn hiện như góp phần minh họa cho lời đồn gã chủ tiệm là quỷ ma, có thể xuất hiện biến mất bất cứ lúc nào hắn muốn.
“Muốn những trái táo phải không?”
Nở nụ cười khoe ra hàm răng sáng bóng, hắn lại hỏi. Rồi với tay hái xuống một trái táo to, hắn ngồi xuống bên cạnh thằng nhóc, từ tốn chìa ra trước mặt nó:
“Muốn không?”
Chẳng chút bối rối, thằng nhóc đưa bàn tay gầy khẳng khiu chụp lấy trái táo mọng. Vừa làm, nó vừa gật đầu cảm ơn lia lịa làm mái tóc đen vốn bờm xờm như nùi rơm càng lúc càng trở nên tung tóe.
“Thường thì ăn một trái sẽ không đủ no. Nếu muốn nữa, hãy vào trong căn tiệm. Ta sẽ cho ngươi có đủ vàng để ăn táo suốt đời.”
Nhìn thằng nhóc đang ngấu nghiến táo, gã chủ nói, giọng dịu dàng. Rồi khẽ mỉm cười, hắn gật đầu với nó – lúc này chẳng rõ có nghe được những lời vừa nãy hay không – mà lại hướng ánh mắt van vỉ về phía hắn như muốn cầu xin một trái táo thêm.
Trong khi thằng nhóc loay hoay hái táo, gã chủ tiệm nở một nụ cười đắc thắng, dùng tay chùi bớt sương ẩm đọng trên lá tối qua, bấy giờ đang rơi từng hạt xuống mái tóc nâu dày của hắn. Thật ra bấy giờ, gã chủ tiệm chẳng buồn quan tâm đến sương sa, hắn đang đọc thấy trong đôi mắt sáng rực của thằng nhóc rất nhiều ước mơ.
Một của báu.
Nhưng, dường như biết được những mưu tính của hắn, chốc lát sau, khi ăn xong, thằng nhóc áo đỏ nhổm người đứng dậy. Quay mặt nhìn gã chủ tiệm, nó cúi đầu thật thấp như muốn cảm ơn rồi dợm chân bước khỏi gốc táo già.
Gã chủ tiệm khẽ nheo mắt. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp những kẻ ngây thơ, cứ tưởng sẽ đổi được miếng ăn bằng giá hời. Nhưng quả thật trong số những kẻ đó, thằng nhóc này là đứa cả gan nhất.
Cũng đứng dậy khỏi gốc táo, gã chủ tiệm vừa thoắt dịu dàng nay bỗng tỏa ra một thứ khí âm u khó thể chạm.
“Này, một cái cúi đầu cảm ơn không đổi được những trái táo đâu.”
Thằng nhóc quay lại nhìn hắn, đôi mắt đen chỉ vài phút trước còn đờ đẫn vì đói, nay đã sáng lên những tia nhìn trong veo. Nhảy ba bước đến gần tên chủ tiệm, thằng nhóc bất thần kéo hắn xuống một chút và thơm chụt lên má.
Rồi, để mặc hắn với hàng trăm thứ cảm xúc đang cùng lúc dâng lên, chẳng biết cái nào sẽ lấn át cái nào, thằng nhóc co chân chạy khỏi gốc táo, không quên cật lực vẫy tay chào.
Vào một ngày đầu thu, gã chủ căn tiệm Gác Gỗ lần đầu tiên trong đời có một cuộc giao dịch không công bằng, và người được giá hời, cay đắng thay, không phải hắn.
-oOo-