CHƯƠNG 3
Những đồng tiền vàng có thể cho người ta thứ ước mơ không thể cho. Áo ấm.
Đó cũng là lý do khiến mấy hôm nay gã chủ tiệm khá vui, sau chuỗi ngày bị ám ảnh bởi một thằng nhóc đầu bù tóc rối. Thu càng trôi, căn tiệm Gác Gỗ càng đông khách, những ước mơ hắn có sắp chất đầy một chuyến tàu chở về Cõi Xa.
Rồi đông dần sang, ngay lúc tâm trạng hắn đủ hưng phấn để quên đi sự tồn tại của thằng nhóc láo lếu gặp buổi đầu thu thì nó lại xuất hiện, như thể vô cùng rành rẽ cách khiến gã chủ căn tiệm nổi điên.
Chiếc áo đỏ phủ tay thằng nhóc mặc hai tháng trước giờ đã cũ mèm và rách rưới, chắc vì nó chỉ có duy nhất một chiếc áo ấy mà thôi. Vẫn trong tư thế ngồi bó gối dưới gốc táo già, thằng nhóc run lẩy bẩy khi từng cơn gió lạnh lùa qua. Bấy giờ táo không còn rộ, có lẽ vì thế mà cũng chẳng còn san sẻ cho thằng nhóc ít lân quang sắc đỏ. Khi ngước nhìn tà áo choàng đen của người mà nó biết chắc chắn sẽ xuất hiện, đôi mắt thằng nhóc vẫn nhuốm màu ảm đạm, làn da tái ngắt như bầu trời âm u tiết lập đông.
Rồi ôm choàng lấy hắn, nó ngất.
Gã chủ căn tiệm biết, những kẻ không một xu dính túi, khoác trên người bộ quần áo rách bươm trong tiết trời gần xuống 5 độ C mà vẫn sống, rồi… nhất là dám ngất vào lòng một con quỷ thì khẳng định phải ấp ủ trong tim ước mơ cực kỳ to tớn. Làm nghề nhiều năm, hắn cũng biết… những ước mơ càng táo bạo, càng có giá. Thế nên, không chút lưỡng lự, gã chủ căn tiệm vác thằng nhóc giẻ rách vào nhà.
Ấy là do hắn suy tính như thế.
Gã chủ căn tiệm để nó nằm trên sàn gỗ, cách chiếc lò sưởi không xa, trong lúc hắn tựa người vào ghế bành, nhẩn nha đọc nốt quyển tiểu thuyết dang dở. Hôm nay cũng có vài kẻ gõ cửa cộc cộc nhưng hẳn chẳng buồn mở. Những ước mơ bé của chúng sao có thể so được với thứ hắn đã đọc thấy trong trái tim kẻ đang nằm kia.
Thời gian tích tắc trôi, trong căn phòng ấm áp, thằng bé vẫn ngủ. Trên chiếc ghế bành đỏ cách đó không xa, gã chủ căn tiệm cố tập trung vào những trang sách đang đọc… nhưng rủi thay, dường như hắn không thể.
Khi tác giả nói đến đôi mắt, hắn nghĩ đến hai hòn bi đen. Khi tác giả tả về suối tóc mượt, hắn nhớ đến một ổ rơm vừa xù vừa cứng. Khi tác giả kể về lần đầu gặp gỡ, trong lòng hắn chỉ có hình ảnh trái táo lớn đỏ quạch quạnh quẽ bên gốc cây già. Rồi khi gã tác giả không biết điều nói đến những nụ hôn, hắn buông sách.
Lúc nãy, trên vai hắn, thằng bé vẫn còn đủ sức ghì chặt cánh tay đang xốc mình. Và rồi, gã chủ tiệm thấy như một có một luồng sét chạy qua người, khi mặt nó vô tình chạm vào cổ hắn, làn da lạnh tái ngắt nhưng vẫn mềm mại đến lạ. Cảm giác rất giống lần bất thần bị hôn.
Ừ, là hắn vác đã nó vào nhà, chỉ bởi đơn thuần muốn moi khỏi tim thằng nhóc một ước mơ có giá. Nhưng nếu nó không bán cho hắn, ương bướng lì lợm và hành động khó hiểu như lần gặp đầu tiên? Không, hắn chỉ đơn giản muốn kiếm lời mà thôi.
Ấy là hắn nghĩ mình suy tính như thế.
Vào một ngày cuối thu, gã chủ căn tiệm Gác Gỗ lần đầu tiên trong đời làm một việc hắn không chắc sẽ có lời, cứu sống một thằng bé câm.
-oOo-