Zombie Mẹ Kế

Chương 1: Chương 1




Vương Hiểu Thư ngồi trước máy tính, hòa nhã thân thiết giới thiệu sản phẩm trên trang taobao cho người mua. Cô luôn tự tin rằng mình có thể nhận ra mấy kẻ lươn lẹo giả mạo người mua, chẳng qua bình thường cô đều lười ứng đối loại ngốc bẩm sinh.

Ví dụ như vị này:

【 Bà chủ, hiện tại tôi khẩn trương y như xử nam, có thể giới thiệu kỹ một chút về loại phong nhũ kim chung tráo [1] này cho tôi được hay không? 】

[1] Cái này là sex toy chụp vào ngực cho nữ á. Ngại chết đi được =))

Vương Hiểu Thư híp mắt, nhếch miệng khinh thường, cười lạnh.

A, trình độ xử nam cũng được xem là khẩn trương sao? Khẩn trương là phải thường xuyên cảm thấy bất cứ lúc nào cũng bị trưởng ban kiểm tra đột xuất mới đúng!

Nhìn ảnh chân dung của đối phương ba giây, Vương Hiểu Thư vô cùng chuyên nghiệp đánh một hàng chữ, giới thiệu kỹ càng cách dùng phong nhũ kim chung tráo cho đối phương, cô hi vọng phản ứng đúng quy cách của mình có thể giành được đơn đặt hàng của đối phương, nhưng lời kế tiếp của đối phương lại làm cô cảm thấy đau lòng.

【 Nhưng mà bà chủ, bạn gái của tôi rất hung dữ, nàng sẽ không để tôi dùng trên người nàng, tôi có thể dùng trên người mình không? 】

Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, mơ màng đánh chữ: Hẳn là có thể đi, nhưng mà chưa có ai dùng như vậy, không đảm bảo an toàn.

【 Không sao cả, chỉ cần có thể đi lên là được. 】

【 Cậu không sợ làm đi lên rồi không xuống được sao? 】Vương Hiểu Thư không nhịn được hỏi.

【 Không sợ a, dù không xuống cũng không sao cả, bạn gái tôi rất là nữ vương, nàng thích như vậy. 】

. . . Mi đúng là đủ tư cách làm M.

Vương Hiểu Thư phiền muộn nhìn đối phương quyết đoán đặt hàng, do dự một chút rồi gói lại cho hắn, xem như chút tâm ý cho loại chân ái hiếm có này.

Làm xong đơn hàng này, cô nhìn thời gian, đã gần giữa trưa, vì thế tắt máy tính ra khỏi phòng, chuẩn bị gọi ba đi nấu cơm.

Khi cô đi vào phòng khách, ba cô đang xem TV, trên TV là kênh tin tức Nhật Bản, cô nghe không hiểu gì cả. Cô cũng không để ý nhiều, đi tới cạnh sofa chào hỏi ba, nhưng khi cô vừa đến gần liền phát hiện, đầu ba cô đầy mồ hôi, đang nắm chặt bộ phận riêng tư nào đó, mặt còn đỏ ửng đến đáng ngờ.

. . . . . .

Vương Hiểu Thư nhíu mày thở dài, vỗ vỗ vai ba, nghiêm túc nói: "Về sau xem ít AV thôi ba." Cô nhìn TV, thay đổi kênh khác, dừng lại tiếng Nhật liên tiếp không ngừng kia.

Xem AV đến mức nghe tin tức tiếng Nhật cũng kiềm lòng không nổi, tại phương diện nào đấy cũng là một cảnh giới.

Vương ba ba bối rối cúi đầu, núp người sau sofa, dường như xấu hổ không dám nói.

Vương Hiểu Thư tỏ vẻ lý giải, đi vào phòng bếp, mở bếp gas đun nước, chuẩn bị nấu mì ăn liền.

Một lát sau, Vương ba ba bình tĩnh đi vào bếp, đẩy Vương Hiểu Thư ra ngoài, mặc tạp dề vào.

Vương Hiểu Thư vui vẻ, ba cô nấu ăn rất ngon, không cần đến cô thì quá tốt, dù sao mì ăn liền cũng không phải đồ ăn ngon.

Vương Hiểu Thư rạng rỡ chạy về phòng khách, tựa vào sofa chuẩn bị xem phim truyền hình, lúc này di động của cô bỗng vang lên, cô nhìn dãy số, là bảo vệ Tiểu Vương của khu này, vì vậy liền nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến một giọng nói ồm ồm: "A lô, cô là Tiểu Vương à?"

". . . Làm ơn gọi tôi là Đại Vương! !"

"Vương" là một cái họ thật bi thương! Gặp phải cái họ như vậy, chẳng những khi còn trẻ cô bị gọi là "tiểu vương bát", ngay cả lúc già cũng không tránh được ma chú, bị gọi là "lão vương bát"! [2]

[2] Vương bát: con rùa.

"Không rảnh nói chuyện tào lao với cô, sách của lão Vương để ở phòng an ninh, cô cho là tôi sẽ mang tới nhà cô chắc?" Tiểu Trương ghét bỏ nói.

Còn phải hỏi sao? Người lười Vương Hiểu Thư vội hỏi: "Trương ca anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, chắc sẽ không ngại đi một chuyến đưa sách tới cho tôi chứ?"

10 phút sau, lão Vương vẫn đang nấu cơm ở phòng bếp, Tiểu Vương đã nhận được sách bảo vệ đưa tới.

Vương Hiểu Thư xem cái tên vừa đậm chất khoa học viễn tưởng, vừa không đàng hoàng trên bìa sách, lật xem vài trang, vẻ mặt có phần dữ tợn, cuối cùng hóa thành trìu mến, cảm thông và thổn thức.

Cô vẻ mặt tự trách đi vào phòng bếp, nhân tiện nói: "Ba, thực xin lỗi! Nhiều năm như vậy là con sơ sót, con nhất định sẽ nhanh chóng tìm mẹ kế!"

Tay xào rau của Vương ba ba run run, nhíu mày nhìn qua: "Lại phát điên gì vậy? Không có việc mà ân cần, không phải hết tiền rồi chứ?"

"Không đúng không đúng." Vương Hiểu Thư một mực phủ nhận, phủ nhận xong rồi lại sửa miệng, "Nhưng mà con gái của ngài đúng là không có tiền, ngài nhân tiện tiếp tế cho con một chút?"

"Ta cự tuyệt, mi không có tiền thì ta liền đổi đứa con gái có tiền."

". . ."

"Không có việc gì thì ra đi, phòng bếp đã nhỏ rồi, đừng ở chỗ này vướng víu."

Vương Hiểu Thư bị lão Vương xúc phạm, lạnh mặt lấy ra quyển sách kia, cười lạnh đặt trước mặt hắn: "Đây là cái gì? Tiểu Trương nói là ba quên ở phòng an ninh, không thể ngờ đây là khẩu vị của ba!" Đây chính là thịt văn a! Khẩu vị của ba cô thật nặng!

Vương ba ba vừa thấy bìa sách và tên, vẻ mặt thật nghiêm túc, mày nhíu chặt.

Vương Hiểu Thư thấy vậy, chỉ cảm thấy là mình đoán đúng rồi, đang định cân nhắc nên nhục nhã ba mình thế nào, chợt nghe Vương ba ba oán trách nói.

"Ta xem nó còn không phải bởi vì con? Bên trong sách cho thấy lí do vì sao nhiều năm qua con luôn bị đá, mãi cũng chưa thể gả ra ngoài!"

Vương Hiểu Thư ngẩn ra, không kịp phản ứng hỏi: "Cái gì?"

"Cái gì? Con tự xem đi!" Vương ba ba đưa quyển sách tên là 《Xuyên không mạt thế tính phúc cuộc sống 》cho cô, "Tuy rằng nội dung trong quyển sách dung tục không chịu nổi, quả thực không thể xem hết, nhưng ta nhẫn nhịn, tất cả đều vì nha đầu con!"

"Rốt cuộc là vì sao?" Vương Hiểu Thư cầm quyển sách, khóe miệng run run, "Ba nói rõ ràng vì sao con phải xem."

Vương ba ba nghiêm nghị nói: "Đừng có mà cự tuyệt, vai nữ phụ trong sách không những tên giống như con, thân thế cũng không khác lắm! Đều là mồ côi mẹ, biết kéo violon, chỉ số thông minh thấp lại háo sắc, ngoại trừ thân phận ba ba cao hơn ta, quả thực là phiên bản của con! Ta còn phải nghi ngờ liệu con có đắc tội ai không, người ta mới cố ý viết để bôi đen con!"

Vương Hiểu Thư bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi mất kiên nhẫn: "Trùng tên cũng không hiếm, không là gì cả, hơn nữa tác giả không biết con là ai, tốn công bôi đen làm gì?"

"Ha ha, đúng vậy, không là gì cả, dù sao ba con xem xong liền cảm thấy, kết cục của con là tự sát, hoặc chính là chết cả nhà, nếu mà có cô bạn tài giỏi còn xinh đẹp, liền xứng đáng bị người ta đoạt bạn trai, lấy danh nghĩa là yêu."

Vương Hiểu Thư không nói hai lời ôm quyển sách kia chạy về phòng ngủ, nằm ru rú trên giường, mở to mắt xem thẳng từ giữa trưa đến 12 giờ đêm, vừa đúng lúc kim giờ cùng kim phút nhập làm một, vừa đúng lúc cô đóng lại quyển sách.

Tạo nghiệt a ——

Đây là ý nghĩ của Vương Hiểu Như sau khi xem xong quyển sách.

Trong quyển sách này, vai nữ phụ có tên giống cô quả thật là không thể thê thảm hơn, chẳng những bị nữ chính đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã, nhận hết chèn ép và khuất nhục, còn khiến căn cứ của ba mình bị nữ chủ và cặn bã nam cướp đi, cuối cùng chẳng những rơi vào kết cục bị nhiễm bệnh, ngay cả thành zombie cũng không sống yên, bị người ái mộ nữ chủ bắn nổ đầu, thuận tiện phanh thây bằng cưa điện.

Vô cùng thê thảm a, Vương Hiểu Thư đau khổ vùi vào chăn, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.