Zombie Mẹ Kế

Chương 2: Chương 2




Vương Hiểu Thư mở mắt ra, lắc lắc cái đầu nhức mỏi vì cả đêm chìm trong ác mộng, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, tại sao lại cảm giác vẫn chưa tỉnh mộng? Rõ ràng là trời đã sáng, nhưng giường không phải của mình, chăn cũng không phải của mình, còn có một chàng trai tuấn tú đang thắt lưng quần chuẩn bị rời đi?

. . . . .

Có dự cảm xấu.

Vương Hiểu Thư cấu mạnh vào tay mình một cái, đau tới mức cô kêu to bật dậy, đầu óc thanh tỉnh trong nháy mắt.

Xong rồi, toi đời rồi.

Cảm giác như cánh cửa của thế giới mới bị mở ra a. . .

Chàng trai xa lạ mặc xong quần liền mặc áo sơ mi, hắn có mái tóc màu vàng và con ngươi xanh biếc, thấy Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn chung quanh, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, xoay người rời đi không nói một câu.

Sự ngỡ ngàng giảm bớt, Vương Hiểu Thư kinh hoảng làm biểu cảm của Nhĩ Khang [1]: "Đợi chút ——"

Chàng trai ngờ vực quay đầu, nhìn cô không nói gì, trong con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ không vui và chất vấn, theo đó là sự thấp thỏm không yên.

Vương Hiểu Thư ngây ngốc hỏi: "Xin hỏi anh là?"

"?" Chàng trai ngạc nhiên nhìn cô, "Em làm sao vậy Hiểu Thư?" Hắn đi lại, đối diện với cô. "Em không nhận ra anh sao?"

Vương Hiểu Thư không chịu được hơi thở nam chủ Quỳnh Dao của hắn, tránh khỏi cái tay đang ra sức lay hai vai mình, khó hiểu trừng mắt nhìn hắn: "Anh là ai? ? ? ? ?"

Chàng trai hơi sửng sốt, cau mày lại, trầm giọng nói: "Anh là Âu Dương, vị hôn phu của em, em sao vậy?" Chẳng lẽ bị đánh choáng váng? Hắn thầm nghĩ.

". . ." Quả nhiên, vừa nghe cái tên cộng theo thân phận trâu bò này, cô liền chắc chắn rằng dự cảm xấu lúc trước của mình đã trở thành hiện thực.

"Hiểu Thư?" Âu Dương nghi hoặc tới gần cô, lại bị cô né tránh.

Vương Hiểu Thư mặt không biểu cảm nói: "Vừa rồi em đùa anh thôi."

"Cái gì?" Âu Dương nhíu mày, bất ngờ nhìn cô, cảm thấy ngỡ ngàng.

Hắn và Vương Hiểu Thư cùng nhau lớn lên, hiểu rõ ý nghĩ của cô như lòng bàn tay, mà lúc này sao lại cảm giác. . . Trì độn như vậy?

Ha ha, mi không trì độn mới là lạ, mi đâu có biết "Vương Hiểu Thư" này đã không phải "Vương Hiểu Thư" kia.

"Không có gì." Vương Hiểu Thư thả lỏng, mỉm cười, "Chính là cảm thấy không khí có phần khẩn trương nên hòa dịu một chút thôi."

Âu Dương hơi xấu hổ, nghĩ tới một màn vừa rồi, do dự một chút, quyết định nhân nhượng cô: "Hiểu Thư, em đã tỉnh thì không có việc gì, em đừng giận Y Ninh, vừa rồi cô ấy ra tay đánh em không phải cố ý, cô ấy bị dọa thôi."

Bị dọa. . .

Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vừa xem hết 《 Xuyên không mạt thế tính phúc nhân sinh 》, nếu không cô cũng sẽ bị lời nói của người này lừa gạt.

Cô đã biết, mình không nằm mơ, cô đang chạy theo mốt tân thời là xuyên không.

Nhưng mà, không nên xuyên a, tại sao lại xuyên vào quyển sách này, hơn nữa còn xuyên thành nữ phụ bi kịch như vậy? Chẳng lẽ bởi vì trước khi ngủ cô xem nó sao? Chẳng lẽ nếu trước khi ngủ cô xem "Kiêu hãnh và định kiến" thì có thể xuyên thành Elizabeth?

"Tôi thấy hai người xxx tại đây cũng không bị dọa, vậy mà cô ta bị dọa?" Vương Hiểu Thư hỏi lại.

Âu Dương như nghe được lời nói không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ nhìn cô, giống như không tin cô sẽ nói như vậy.

A đúng rồi, cô nương này trong nguyên tác chính là quả hồng mềm, đối với vị hôn phu này có thể nói là yêu đến cực điểm, ngay cả biết rõ hắn léng phéng với nữ chính cũng không đồng ý chia tay, cam tâm hai nàng chung một chồng, cuối cùng bị nữ chủ hại tan cửa nát nhà chết không toàn thây cũng không có chỗ tố khổ. . . Mà hiện tại, vừa đúng lúc cô nương này phát hiện JQ của nữ chủ và vị hôn phu, tức giận đánh nhau với nữ chủ, lại bị nữ chủ đánh cho hôn mê. Đây là đoạn mở đầu của quyển sách.

Thật bi ai! Vương Hiểu Thư đau lòng vuốt mặt mình, cũng không biết cô nương này diện mạo có giống như mình không.

"Hiểu Thư, em không thể nói Y Ninh như vậy, cô ấy là chị em tốt của em." Âu Dương vô cùng không vui chỉ trích.

Ta van cầu mi đừng bôi đen từ chị em tốt này! Là nàng bị đoạt vị hôn phu rồi bị đánh hôn mê a, phiền toái mi làm rõ ràng được không? Vương Hiểu Thư lạnh mặt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lợi hại, trừng đến mức làm hắn mồ hôi lạnh đầy đầu và chột dạ trong lòng.

Vương Hiểu Thư cũng không định trở mặt với hắn, thấy hắn như vậy, gật đầu nói: "Được, anh đã nói như vậy, vậy anh đi trước đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Âu Dương hiển nhiên vừa lòng với kết quả này, hắn lại nghĩ ả ngu xuẩn này vẫn trắng mắt như trước, tình cảm với hắn vẫn là chân thành tin tưởng kiên định. Hắn yên tâm, vui vẻ, chỉnh lại áo khoác, tiêu sái xoay người rời đi.

Vương Hiểu Thư nhìn hắn đóng cửa lại, giống như lơ đãng bổ sung một câu: "Đúng rồi, quên nói, vì để tình bạn sâu đậm của em và Y Ninh càng thêm sâu sắc, em chuẩn bị thành toàn hai người, giải trừ hôn ước của chúng ta, cho dù ba không đồng ý em cũng sẽ buộc hắn đồng ý, không cần cảm tạ, cứ gọi em là Lôi Phong!" [2]

[2] Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Âu Dương trong giây phút cửa đóng lại đối mặt với Vương Hiểu Thư trong phòng, sắc mặt khó coi như ăn một đống phân.

Tốt lắm, chính là như vậy.

Vương Hiểu Thư thở dài một hơi, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần khẩn trương.

Cô là trạch nữ danh xứng với thực, mặc dù mở cửa hàng bán đồ tình thú ở taobao, nói chuyện tương đối bưu hãn nhưng bên trong vẫn là một cô gái bảo thủ, bỗng gặp một việc siêu nhiên như vậy, dù cô có xem qua bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không cũng không tiếp thụ được.

Không trở về được sao? Thật sự không về được? Không được a, nếu cô không về được, ai sẽ nuôi ba cô?

Nhớ tới ông già e lệ lại hiền lành kia, Vương Hiểu Thư cảm thấy không an lòng.

Cô thật sự không có cách nào, hiện tại cô ở thế bị động, không có quyền chủ động, cô hoàn toàn không nắm rõ.

Thở dài một hơi, Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn trần nhà, rời khỏi cái giường đã bị đôi cẩu nam nữ kia nằm ngủ, một đống lựa chọn lướt trong đầu, duy chỉ có một chữ "chạy" thật to dừng lại.

Đúng vậy, cô phải chạy, cho dù cuối cùng có thể về nhà hay không, cô phải chạy khỏi nơi này trước đã.

Dựa theo chuyện vừa xảy ra và sự lý giải của cô, hiện tại cô đang ở thịt văn zombie tận thế, đang ở căn cứ Lượng Tử - căn cứ lớn nhất trong bốn căn cứ còn lại, lãnh đạo là cha của thân thể này, tên Vương Kiệt, không biết hắn có ca hát hay không. [3]

[3] Vương Kiệt: Ca sĩ nổi tiếng người Hồng Kông.

Nếu dựa theo tình tiết, vậy thì hiện tại cô đã bị mỹ nữ gián điệp Y Ninh từ căn cứ Ly Tử —— cũng là nữ chủ Mary Sue trong nguyên tác, đoạt vị hôn phu.

Căn cứ Ly Tử này không phải là hiệu làm tóc gội cắt sấy, càng không có nhiệm vụ hấp nhuộm uốn, nó chính là một căn cứ hẻo lánh tập hợp bộ phận dân cư nhỏ, mà nữ chủ chính là một thành viên trong đó.

Mục đích của ả tới Lượng Tử, ban đầu chỉ đơn thuần là đánh cắp tình báo cơ mật, xếp vào cơ sở ngầm, cuối cùng thống nhất bốn căn cứ lớn để làm nữ vương.

Tuy rằng ở tận thế, nhưng lòng tham và âm mưu quỷ kế của nhân loại khiến bốn căn cứ này không thể hài hòa thống nhất, thân là nữ chính, Y Ninh chẳng những có mộng nữ vương, còn có mộng hậu cung!

Ả một lưới bắt hết mỹ nam thiên hạ, hơn nữa thật sự bước trên con đường giấc mộng thênh thang.

Mà mục tiêu cuối cùng của ả, chính là nhét nốt giáo sư Z sáng lập bệnh độc tận thế vào hậu cung.

Thực ra nếu xét từ góc độ độc giả, xem quyển sách này còn thấy thích thú, nhưng nếu mi lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, mi liền không thể bỏ qua BUG trong này.

Nói xem, tác giả lúc viết quyển sách này nghĩ cái gì?

Ý tưởng phía trước còn chưa tính, ý tưởng cuối cùng có phải rất vô lí hay không?

Đi theo người cha bệnh độc, cha ruột của zombie có gì tốt? Bị zombie vây quanh giường hoặc là bị nhà khoa học điên này ghim kim làm thí nghiệm rất thích thú sao?

. . . Quên đi, hiện tại cô truy cứu vấn đề này thì đâu có tác dụng gì.

Z tiên sinh so với những kẻ ái mộ nữ chủ mà nói, xem như là người đàn ông bình thường duy nhất trong cả quyển sách. Nguyên nhân khiến Vương Hiểu Thư nghĩ như vậy, có thể bởi vì chỉ có Z từ đầu tới cuối không dây dưa với Y Ninh, cho đến khi văn kết thúc nữ vương đại nhân của chúng ta vẫn không hạ gục được hắn, có lẽ tác giả muốn tạo thành vẻ đẹp tương phản.

Tốt nhất là chạy đi, haiz, cách xa những người này, dù sao ở lại đây cũng là chờ chết, còn không bằng đi ra ngoài thử thời vận.

So với những người này, zombie đều thân thiết hòa ái hơn.

Thân là con gái của lãnh đạo căn cứ Lượng Tử, Vương Hiểu Thư muốn rời đi căn cứ là một chuyện vô cùng dễ dàng. Tại tận thế, bên ngoài đều là zombie, mà thức ăn nước uống trong căn cứ cũng có hạn, mọi người chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm đồ ăn mới có thể tiếp tục sinh tồn. Ở nơi này, nếu có thể ba bữa ấm no, đó chính là sống xa xỉ.

Trước kia Vương Hiểu Thư không nghĩ rằng mình sẽ tiếp xúc với cuộc sống như vậy, nhưng hiện tại cô chấp nhận số phận rồi.

Đi theo đội chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, cô lần đầu thấy đạn dược chân chính. Những thứ chân thật này đặt trước mặt cô, cô giống như thấy trong cửa hàng này còn có bảo vật tình thú.

Cô hơi do dự, muốn khiêng lên súng trường AK47 nhưng sức nặng của nó làm cô phải khom lưng, vác loại này đi ra ngoài cùng đội ngũ, khẳng định cô không chạy nổi.

Vì thế, Vương Hiểu Thư dưới sự miệt thị của vị hôn phu Âu Dương, đổi một khẩu súng gọn nhẹ.

"Em thật sự muốn đi theo?" Âu Dương hỏi, nhíu mày, "Em trước kia rất ít khi cùng đi ra ngoài, nếu không sẽ bị thương. Hay là em cùng Y Ninh nghỉ ngơi trước một ngày đi, tuy rằng thời gian bây giờ còn sớm, nhưng nếu để em đi theo lại là một chuyện khác."

Đúng vậy a, trước kia đều là đại tiểu thư áo tới vươn tay cơm tới há mồm, như vậy mới khiến Âu Dương với mỹ nhân Y Ninh xinh đẹp lại tài giỏi nhất kiến chung tình tái kiến lên giường.

Vương Hiểu Thư là đại trượng phu, đây không phải là nói suông, cô co được dãn được, một tiếng cũng không nói.

Cô không thèm đếm xỉa tới Âu Dương, trực tiếp xoay người chuẩn bị xuất phát —— cô phải rời khỏi nơi này.

Cho dù không thể về nhà, cô cũng phải rời khỏi Lượng Tử, rời khỏi trung tâm phát triển tình tiết, tránh khỏi kết cục bi thảm hóa thành zombie và chết không toàn thây.

Về phần Lượng Tử cuối cùng sụp đổ thế nào. . . Xin lỗi Vương Kiệt thúc thúc, ba ruột của ta không phải là Vương Kiệt, cho nên ta đành ích kỷ thôi, cho dù chạy tới căn cứ cách Lượng Tử gần nhất cũng được, tóm lại không thể ở đây.

Ý tưởng này của cô có vẻ không biết lượng sức, dù sao cô cũng chỉ là một thiếu nữ trói gà không chặt, vừa mới xuyên tới nơi này không bao lâu, vết thương trên trán bị Y Ninh đánh còn đang băng bó, cứ xông ra ngoài như vậy thì thật lỗ mãng. Bên ngoài căn cứ đều là zombie, bị bọn nó cắn một cái cũng không phải là đùa, bệnh độc của Z tiên sinh chẳng những biến dị mà còn có thể tiến hóa, đến lượt cô không biết đã thay đổi mấy lần rồi.

Nhưng mà cô biết một bí mật.

Một bí mật giúp cô an toàn tránh thoát zombie, đi tới căn cứ bí mật trong tình tiết.

Đây coi như là mở bàn tay vàng cho cô sao? Vương Hiểu Thư dựng ngón giữa về phía ông trời, ít ra cô cũng có ưu thế biết trước tình tiết. Ở thịt văn đáng sợ nhất không phải nữ chính, mà là nhóm nam chủ a!

Vương Hiểu Thư còn nhớ, đoạn cuối sách có đề cập, nhân tố quan trọng để nữ chủ thống nhất bốn căn cứ lớn là phát hiện Vương Kiệt. . . Cũng là cha của thân thể này, giấu một thần khí ở nhà xưởng bỏ hoang bên ngoài căn cứ.

Nghe nói, thần khí này được tìm thấy ở một phòng thí nghiệm khi Vương thống đốc đi săn giết zombie và tìm kiếm đồ ăn. Kia hẳn là phòng thí nghiệm mà Z vứt bỏ, bên trong có rất nhiều dụng cụ hắn từng sử dụng, Vương thống đốc và đội viên cùng tìm tòi một phen, lúc người khác không chú ý thì hắn tìm được một bình chất lỏng nhỏ.

Hắn thử nghiệm qua, chứng minh một chuyện: zombie chỉ cần ngửi thấy mùi từ chất lỏng này, sẽ tránh xa.

Thần khí.

Thứ này tại tận thế có thể được coi là thần khí.

Nhân phẩm và tính cách của Z mặc dù còn cần phải khảo cứu, nhưng tài hoa của hắn thì không thể nghi ngờ.

Lọ nhỏ này chính là nước thần bảo mệnh, có khoảng 4 5 mililít, vậy mà bị Vương Kiệt lúc không biết lãng phí một nửa, hiện tại chỉ còn thừa lại một chút.

Vương Hiểu Thư muốn tới chỗ đó lấy bình chất lỏng này, chỉ cần mang theo nó, tránh đường lớn đi đường nhỏ, ngày ngủ đêm ra, hẳn là không có nguy hiểm quá lớn.

Có quyết định này, Vương Hiểu Thư liền cố dẫn các đội viên tới nơi dấu nước thần, chỗ kia cách căn cứ cũng không xa, ra khỏi cửa lớn, qua một vòng kiểm tra là có thể thấy nhà xưởng cũ nát kia.

Vương Hiểu Thư nắm chặt súng lực, trống ngực đập thình thình nhìn về phía kia, bình tĩnh bước đi, ẩn người đằng sau một chiếc xe hơi bị bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.