Zombie Mẹ Kế

Chương 3: Chương 3




"Em muốn đi đâu?" Âu Dương ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Vương Hiểu Thư đi về phía ngược lại, mặt đang nhăn lại càng nhăn hơn, chạy vài bước túm cô lại, "Em có thể đi theo đội ngũ mà không chạy lung tung được không? Xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ bởi vì em là con gái của thống đốc mà không cần kiêng nể gì sao?!"

Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn Âu Dương đang chất vấn, tiếng thét chói tai giống như giết heo và ánh mắt phẫn nộ vì chính nghĩa của hắn giống như muốn xé toác cô ra. . . Ác ý tràn đầy a, nếu không phải kiếp này xuyên không, vậy thì cả đời đều không được chứng kiến.

"Em muốn đi vệ sinh một chút." Vương Hiểu Thư lạnh nhạt hất tay Âu Dương ra, trong lúc Âu Dương còn đang sững sờ, cô đã đi về phía chiếc xe kia, "Nếu anh chờ không kịp, có thể mang đội ngũ đi trước, em sẽ đi theo sau, đây là yêu cầu của em, cho dù gặp chuyện không may cũng không thể trách anh."

Âu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, nhất thời không quen với việc cô đột nhiên lạnh nhạt và xa cách, cảm thấy đội viên xung quanh đang nhìn mình chăm chú, hắn không thể để mất mặt, vì thế nghiến răng giậm chân, bỏ mặc cô: "Đại tiểu thư đã nói như vậy thì chúng ta đi trước." Đây là cô tự chuốc lấy phiền toái, nhiều người đều nghe được lời của cô, nếu cô xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới hắn!

Các đội viên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhìn Âu Dương dẫn trước, không một ai nhấc chân đuổi theo.

Âu Dương hổn hển quay đầu, nhìn bọn họ rống to: "Không đi đúng không?! Vậy thì chạy về hết đi!"

Các đội viên bị bộ dáng nổi giận đùng đùng của hắn dọa đến, cũng không do dự nữa, tất cả đều bước nhanh theo, cửa thành náo nhiệt vừa rồi bỗng an tĩnh lại, Vương Hiểu Thư núp sau xe hơi thấy bọn họ đều đi rồi, vội vàng chạy tới nhà xưởng cách đó không xa.

Kỳ thực, một mình cô chạy vào căn phòng tối như mực như vậy thấy rất khẩn trương, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, súng cũng mang theo, nơi này cách căn cứ cũng gần, hẳn là không có zombie, sẽ không có việc gì.

Nhưng mà. . . Tình tiết hoàn toàn không giống như cô tưởng.

Vương Hiểu Thư tìm tới chỗ có nước thần mà sách nói, từng bước tiến vào, chỉ cảm thấy gió xung quanh thổi càng ngày càng lạnh, mùi hôi thối trong không khí càng đậm hơn, ánh sáng càng mờ, hết thảy yên tĩnh tới mức quỷ dị.

Không được, không thể đi vào, giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thử rất chuẩn, bên trong nhà xưởng tối tăm âm trầm làm cô nổi hết da gà, cô sáng suốt chọn quay đầu rời đi, nhưng cũng đã muộn rồi.

. . . Cô cũng quá ngây thơ, ai nói ban ngày ban mặt zombie không dám đi lại ở phụ cận căn cứ? Ai nói phụ cận căn cứ khá an toàn? Ha ha, có một tên cổ gãy ăn mặc như super mario đang đi vào trong, Vương Hiểu Thư dường như thấy được hình ảnh plants vs zombie, cô muốn có một bông hoa hướng dương, lại có thêm một cây đậu to, nhưng chắc chắn là không thể nào.

Vương Hiểu Thư ngừng thở, lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau một thùng dầu, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng quyết định đi sâu vào trong —— nếu đã không thể đi ra ngoài, vậy thì phải vào hang cọp mới bắt được cọp con!

Vương Hiểu Thư nín thở tới mức đầu óc choáng váng, cô thở nhẹ một hơi, ảo não vì coi đàn zombie biến dị này là sư phụ điện ảnh Lâm Chánh Anh [1], cho dù cô hô hấp bọn nó cũng không phát hiện a.

[1] Lâm Chánh Anh là diễn viên, chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Hồng Kông.

Vương Hiểu Thư cẩn thận trốn đằng sau một cái thùng dầu khác, tóc dài mềm mại theo động tác của cô mà nhẹ nhàng tung bay, thân thể uyển chuyển của cô ở dưới lớp quần áo bó màu đen khiêu ngợi, dáng người xinh xắn làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đây xem như là điều kiện thiết yếu để làm nữ phụ thịt văn? Nếu không làm sao so được với nữ chủ như tiên nữ?

Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng suôn sẻ, cô cảm tạ nơi này ánh sáng thật tối, con zombie chỉ số thông minh không cao hơn mario bao nhiêu tới cửa vào liền rẽ khúc quanh, cũng không phát hiện cô, vì thế cô thừa dịp tiếp tục đi tới, trốn sau mấy thùng dầu nữa, cuối cùng tới được chỗ kia.

Theo như trong sách, Vương Kiệt giấu nước thần ở góc đông nam trong cùng nhà xưởng, nơi đó có một tủ sắt cũ nát rất cao, bình nước thần cứu mạng kia đặt ở khe hở chỗ tủ dựa vào tường. Vương Hiểu Thư hiện tại đang đứng ở chỗ này.

Ngây người trong bóng đêm thật lâu, mắt Vương Hiểu Thư đã dần dần thích ứng, tuy rằng cô không thể nhìn rõ hết, nhưng cũng miễn cưỡng thấy được cái bóng mờ mờ. Cô ngồi xổm xuống, vươn cánh tay mò tới mò lui ở hốc tường, ngoại trừ một tay đầy bùn và nước đục cũng không tìm được cái gì.

Vương Hiểu Thư hơi sốt ruột, cô nghe được động tĩnh của zombie, điều đó chứng tỏ nó cách chỗ này càng ngày càng gần, nếu cô không lấy được bình nước kia, vậy thì cô có thể nói tạm biệt với thế giới này rồi.

Vương Hiểu Thư không để ý đến nó, cô quỳ một gối xuống đất, mặc kệ dơ bẩn trên mặt, mặt dán vào tủ sắt, vươn cánh tay vào trong hốc tường, sờ cẩn thận từ trên xuống dưới, cố gắng thật lâu, cuối cùng đụng vào một hộp nhỏ hình vuông.

Tìm được rồi!

Vương Hiểu Thư vui vẻ cầm hộp nhỏ ra, vỗ vỗ bụi phía trên, tay chạm vào bốn phía, tìm được chốt mở ở bên trái, nắp hòm tự động mở ra, một bình thủy tinh nhỏ trong suốt nằm bên trong.

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Vương Hiểu Thư hớn hở cầm chai, đắc ý đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng ai biết khi cô ngẩng đầu, ngăn tủ sắt vẫn luôn yên tĩnh kia bỗng mở ra.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đang lắc lư, tiếng cót két vang trong nhà xưởng yên tĩnh vô cùng chói tai, cảm giác nguy cơ làm người không thoải mái dâng lên.

Vương Hiểu Thư vô thức lui về phía sau, cánh cửa kia dần mở ra theo bước chân của cô, một cánh cửa khác cũng mở ra, dường như có thứ tồn tại trong ngăn tủ lớn kia, nhưng Vương Hiểu Thư thấy không rõ, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng mờ.

. . . . .

Bóng trắng kia hình như còn giật mình.

Không tốt!

Vương Hiểu Thư nhanh chóng chạy về phía sau, đụng phải một thùng dầu, tiếng vang to quanh quẩn trong nhà xưởng tối tăm, một tiếng cười trầm thấp có vẻ trào phúng hòa cùng tiếng kêu đau của cô.

Vương Hiểu Thư ôm cái mũi đau nhức, khẩn trương quay đầu nhìn lại, một bóng người cao gầy từ từ đi ra khỏi tủ, động tác của hắn có vẻ lười nhác, bước chân nhẹ nhàng lại có quy luật, giày da màu đen đi trên đất phát ra tiếng vang "bành bạch".

Vương Hiểu Thư nghĩ tới rất nhiều khả năng, cô cảm thấy bên trong có thể là zombie hoặc là quái vật biến dị nào đó, tệ hại nhất là loại côn trùng kỳ quái hoặc động vật nào đó, nhưng cô không thể ngờ rằng đây là người sống, hơn nữa còn là một người đàn ông.

Đó là một người đàn ông cao gầy tóc đen, ít nhất cũng phải 1m9, vô cùng gầy, nhưng tỉ lệ dáng người rất chuẩn, qua chiếc áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi nào có thể nhìn ra phần eo của hắn, quần dài màu đen và áo sơ mi ca rô xanh sẫm làm nổi bật phần áo dài, từ phần cằm nhọn và đôi môi nhạt màu hướng lên trên, cô không nhìn thấy đôi mắt hắn.

Tóc ngang trán của hắn rất dài, tóc đen mềm mại che nửa khuôn mặt, hắn không sợ đi như vậy sẽ ngã sấp xuống sao?

"Ha ha. . ." Hắn cười nhạo cô xong, nói khẽ, giọng nói có vẻ chán ngán, "Là người a?"

. . . Không rõ ràng sao? Zombie sẽ ngồi ở chỗ này đợi người chê cười sao? Muốn bổ nhào qua giết mi à? Mi lộ vẻ thất vọng là sao? Mất trí à?

Không biết vì sao, Vương Hiểu Thư không dám châm chọc hắn, bởi vì cô có trực giác, nếu cô nói, người đàn ông đang tiến tới kia sẽ giết cô ngay lập tức.

Haiz, con người rất sợ chết a! Gặp zombie cũng không sợ đến vậy, vậy mà thấy một người không rõ diện mạo đã sợ tới mức phát run không đứng lên được, có bẽ mặt hay không! Thật giống như cúm gia cầm thì không ăn gà, mi không ăn gà thì gà để làm gì! Con vịt sẽ thấy gà thế nào! Con ngỗng sẽ thấy gà thế nào! Sau này ở giới gia cầm gà sẽ sống thế nào!

. . . Lạc đề rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.