"Sao lại thế này?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn về phía trước, máy bay đổ xuống, trong làn khói dường như có gì đó đang di chuyển, cô híp híp mắt, rùng mình, "Có zombie!"
"Ai nha." Z cũng không lo lắng, ngược lại vẻ mặt vui mừng, "Thật không tệ, nha đầu kia nên ăn chút khổ mới được." Z nhìn về phía Vương Hiểu Thư, đề nghị, "Ném cô ta xuống có được không?"
Vương Hiểu Thư phân lực chú ý từ số lượng zombie rất nhiều phía trước cho hắn: "Anh nói thật?"
Z không nhìn Tiêu Nhã Nhã bởi vì lời nói của hắn mà bắt đầu thét chói tai, nhe răng cười: "Chọc em chơi." Hắn nói xong lời này liền ngừng cười, lùi xe về phía sau, muốn rời khỏi nơi này, đổi một con đường khác.
Nhưng có câu nói rất đúng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo.
Âu Dương thấy phía trước có nhiều zombie xuất hiện, chẳng những không nhanh chóng quay về trên xe lái xe chạy lấy người, ngược lại cầm vũ khí xông tới phía trước, như là muốn chứng minh trên phương diện nào đấy hắn vẫn mạnh hơn Z, chính diện công kích zombie.
". . . . ." Z mở to hai mắt nhìn Âu Dương xông pha chiến đấu như không muốn sống nữa, không còn gì để nói, "Đời này có thể gặp được người như hắn, thật sự làm tôi. . . Mở mang tầm mắt."
Vương Hiểu Thư nhìn thuộc hạ của Âu Dương bởi vì sự lỗ mãng của Âu Dương mà không thể không tiến lên giúp hắn, chết lặng gật đầu: "Tán thành."
Tiêu Nhã Nhã do dự một lát, nói: "+ Tự thân chứng nhận."
Vương Hiểu Thư nhìn cô một cái, cô lập tức lùi về sau bày ra vẻ không liên quan đến mình, Vương Hiểu Thư thở dài, cố gắng không nghĩ "Rốt cuộc cô ta có nhìn thấy chim to của Z hay không!?" nữa, nói với Z: "Muốn đi xuống hỗ trợ sao?"
Z ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Em thấy tùy vào tôi lựa chọn sao?"
Vương Hiểu Thư nhìn theo hướng Z nhìn, thì ra Y Ninh đã rất nữ vương cầm súng lên hỗ trợ, rất nhiều zombie vây quanh bọn họ, Yusuke Miyazaki đứng ở cạnh xe tải nhìn bọn họ, vẻ mặt mê mang vô tội như "Tân thủ đi ngang qua tổ đội hưởng chút kinh nghiệm".
"Em định làm gì?" Z phân tích tình huống chiến đấu trước mắt cho Vương Hiểu Thư, "Nếu tính cả Yusuke Miyazaki, tình huống bên ngoài đại khái là 6:20. Đương nhiên, nếu chúng ta cũng đi xuống, tỉ lệ tuyệt đối không phải là 8:20, mà là 1:0."
"Vì sao?" Vương Hiểu Thư nghi hoặc hỏi,
Z đẩy mắt kính, bình thản nói: "Bởi vì nếu tôi là 1, đống zombie này rất nhanh sẽ biến thành 0." [1]
[1] Cũng có nghĩa là 1 là công, 0 là thụ. (lời giải thích của tác giả)
Chỉ có hắn là như DPS sao. . . Khinh thường phàm nhân như bọn họ đến bao nhiêu a QAQ [2]
[2] DPS: Gây sát thương lớn trong thời gian ngắn. QAQ: Mặt khóc.
Vương Hiểu Thư đè lại khóe miệng đang giật giật không ngừng, cụp mắt suy tư một chút, dựa vào chỗ ngồi nhìn về phía mui xe: "Anh quyết định đi."
Cô không muốn quan tâm, thực ra cô hi vọng Y Ninh và Âu Dương đều chết hết, như vậy liền không có gì uy hiếp đến cô, nhưng lương tâm cô lại cảm thấy bọn họ chưa làm ra tội gì hẳn phải chết, nếu làm vậy thì có phần tàn nhẫn. Hai loại ý tưởng giao chiến kịch liệt trong lòng cô, phần trước tỉ lệ cao hơn phần sau, con người đều ích kỷ như vậy sao?
Làm sao Z có thể không biết cô đang nghĩ gì? Tất nhiên hắn tán thành quay đầu rời đi, Yusuke Miyazaki xem như người vô tội nhất trong nhóm người này, nhưng hắn đứng bên cạnh xe, trực tiếp lên xe rời đi cũng được, bị bao vây chỉ có Y Ninh và Âu Dương cùng với ba thuộc hạ của bọn họ, nhưng nếu hắn thật sự mang cô đi, mấy người kia nếu chết thật, không biết Vương Hiểu Thư có oán hận hắn hay không?
Rất khó nói, hắn là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nằm cũng trúng đạn, áp lực thật lớn.
"Quên đi." Z thở dài, cởi áo dài trắng, bỏ kính ra, thay bằng kính một mắt để nhắm bắn, nói với Vương Hiểu Thư, "Em ở trên xe chờ, đừng tới gần cô ta." Hắn chỉ vào Tiêu Nhã Nhã.
Tiêu Nhã Nhã yên lặng núp ở góc xó, vẻ mặt vô tội.
"Anh muốn đi làm gì?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi.
Z vuốt tóc mái hỗn độn, tóc đen phủ trên mắt kính của hắn, bên mắt phượng không đeo kính có đường cong tuyệt đẹp mà mê người: "Cứu người, cứu không được thì giết zombie." Hắn âm trầm nhe răng, "Không phải em bảo tôi làm nhiều chuyện tốt sao? Tôi đây là đang chuộc tội, lúc còn trẻ quá kiêu ngạo, đi qua chỗ nào thì người chết chỗ đấy."
". . . . ." Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn Z xuống xe mà không quay đầu lại, sau đó xe tự động đóng lại, bóng dáng cao ngất của hắn nhanh chóng gia nhập vào chiến đấu, zombie vẫn kiêng kị dung dịch, Z đi tới, bọn nó đều tránh ra, hắn thành công tiến vào vòng vây, gia nhập đám người Y Ninh.
Yusuke Miyazaki thấy Z cũng lên, cũng không hưởng kinh nghiệm nữa, cầm vũ khí xông tới, đi theo sau Z nhặt trang bị.
Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn bóng dáng mặc đồ trắng đi giày đen của Z, tóc đen của hắn bay trong gió, thân mình cao gầy có động tác nhạy bén mà mau lẹ, tuy nhìn qua có hơi gầy, không khỏe mạnh như những người khác nhưng công kích của hắn mạnh nhất cũng hữu hiệu nhất.
Có hắn gia nhập chiến đấu, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, Y Ninh đứng sau Z, bảo hộ phía sau hắn, Vương Hiểu Thư nhìn cảm thấy gai mắt, nhưng sợ nếu đi xuống thì Tiêu Nhã Nhã sẽ giở trò quỷ, nhất thời do dự nên làm thế nào.
Trong lúc cô đang chần chừ, phía trước bỗng có người làm động tác nhỏ. Âu Dương biết tình thế chuyển biến tốt đẹp, bọn họ hẳn có thể thành công đào thoát nên không chuyên tâm công kích nữa, ngược lại ngáng chân Z.
Hắn thường rời hỏa lực của mình về bên Z, cố ý lau súng cướp cò giao phong với Z, những người khác đều chuyên tâm đối phó zombie, không phát hiện hành vi xấu xa của hắn, ngoại trừ người bị hại Z và Vương Hiểu Thư ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
"Nằm máng!" [3] Vương Hiểu Thư không nhịn được nữa, cầm súng đá văng cửa xe, nhắm vào zombie bị Âu Dương đưa đến phía sau Z, viên đạn nhanh chóng bay ra, súng lục có chức năng tự động tập trung mục tiêu chuẩn xác bắn đạn vào đầu zombie, óc zombie văng vào mặt và người Âu Dương, mà Z nhanh chóng né tránh, đồ phòng hộ màu trắng vẫn không nhiễm một hạt bụi.
[3] Nằm máng: Lời cửa miệng trong tình thế ác liệt.
Âu Dương đứng tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư trừng hắn, cầm súng tới gần, tất nhiên cô đã bôi dung dịch vào, may mà bệnh độc của zombie vẫn chưa dị biến, cho nên cô rất thuận lợi gia nhập chiến đấu, gạt Y Ninh sang một bên, phòng thủ phía sau Z.
Y Ninh ngạc nhiên nhìn cô, cô lạnh nhạt nói: "Người đàn ông của tôi thì tôi trông coi, không cần cô quản."
Z đã hoàn toàn mất tập trung, bị lời của Vương Hiểu Thư cảm động đến rối tinh rối mù, ngay cả zombie cũng không quản, xoay người muốn tâm sự với cô, Vương Hiểu Thư cứng ngắc bắn zombie phía sau hắn, mất tự nhiên nói: "Làm chính sự trước!"
Z không nghe lời của cô, đôi mắt cong cong, cúi đầu dịu dàng nhìn cô, giống như một giây sau sẽ hôn lên môi cô, không để zombie vào mắt.
Y Ninh im lặng nhìn một màn này, bỗng đẩy Âu Dương đứng gần Vương Hiểu Thư, Âu Dương lảo đảo ngã về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư rùng mình, lập tức nghiêng người né tránh, zombie có bệnh độc H+ ở phía sau sinh ra phản ứng hóa học với dung dịch trên người cô, nhanh chóng quay về hướng ngược lại, cũng là phương hướng mà Âu Dương nhào tới.
Vì thế, một màn làm người ta không biết nói gì xuất hiện.
Âu Dương bị zombie không hề có nhân tính ôm chặt, một ngụm cắn vào cổ, mặt hắn đầy óc và máu của zombie vừa bị bắn nổ đầu, mùi hôi của zombie và mùi máu của hắn tràn ngập không khí.
Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, nhanh chóng bắn một phát súng vào zombie đang cắn cổ Âu Dương, Âu Dượng xụi lơ ngã trên đất, mắt nhìn chằm chằm Y Ninh, vẻ mặt ngạc nhiên và tuyệt vọng.