Y Ninh kinh ngạc, ả vốn không biết có dung dịch này, vốn định đẩy Âu Dương để Vương Hiểu Thư lùi về bên zombie, nhưng hiện thực lại mở ra một trò đùa cho ả.
"Âu Dương!" Ả đứng thét chói tai tại chỗ, cũng không dám tiến lên nhìn hắn lần cuối cùng, sau khi zombie bị bắn đầu ngã xuống, những zombie khác tiếp tục vây quanh Âu Dương, bọn chúng vốn không có suy nghĩ cũng không có cảm giác, đói khác làm bọn chúng phát cuồng, đạo nghĩa không chùn bước mà bổ nhào vào người sống duy nhất ngã dưới đất.
Z mắt lạnh nhìn Y Ninh, đôi mắt xinh đẹp của ả rơi lệ, ả che miệng giống như khóc không thành tiếng, dường như bị đả kích mạnh.
Vương Hiểu Thư bắn vào đầu zombie, số lượng zombie quá nhiều, viên đạn của cô không đủ dùng, sau khi bắn hết đạn, cô trơ mắt nhìn Âu Dương bị bao phủ trong mùi hôi hám, dường như cuối cùng hắn nhìn về phía cô, trong mắt tràn ngập hối hận và áy náy, có lẽ nếu có cơ hội, hắn sẽ nói xin lỗi cô.
"Đội trưởng!" Ba thuộc hạ của Âu Dương cũng có tình nghĩa, bọn họ xông lên tạm thời ngăn cản zombie, Yusuke Miyazaki giúp đỡ kéo Âu Dương đã hấp hối ra, diện mạo của Âu Dương đã không còn thấy rõ nữa.
Mấy người xử lý đám zombie còn thừa lại không nhiều lắm, thấy xung quanh khôi phục yên tĩnh, liền tới xem Âu Dương.
Z đi qua, ngồi xuống nhìn vết thương của hắn, lạnh nhạt nói ra ba chữ: "Không thể cứu." Hắn đứng lên xoay người, đi đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, che mắt cô lại, "Đừng nhìn."
Vương Hiểu Thư nắm tay hắn, đẩy ra khỏi mắt, nhưng không buông tay mà vẫn nắm lấy, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không, tôi muốn xem, tôi phải học cách trưởng thành, học nhận rõ thế giới này, học hiểu ra, một khi gặp phải lựa chọn sinh tử, sẽ không có gì là không bỏ xuống được."
Có đôi khi bạn chỉ cần im lặng nhìn im lặng học, thừa nhận sự ngu xuẩn và lý tưởng hóa của chính mình, thừa nhận mình từng phạm lỗi từng mất mặt, đây không phải là buông tha cũng không phải không có tự tôn, đây là trưởng thành.
Nơi này là một quảng trường nhìn không thấy ranh giới, bầu trời là màu xanh nhạt, ánh mặt trời không khác gì ở hiện đại hòa bình mà cô từng sống. Nơi này vốn nên có trời sao xán lạn và bình minh xinh đẹp nhất, đó là bộ dáng mà thế giới nên có, nhưng thế giới biến hóa lại lãng quên nơi này.
"Tôi hi vọng anh thật sự quyết định muốn thay đổi, dù sao hiện tại chúng ta khó có thể thoát tội." Vương Hiểu Thư khép hờ mắt, mất mác nói lời mà chỉ cô và Z có thể nghe hiểu, lúc này cô không dùng "Anh" hoặc là "Tôi", mà là "Chúng ta".
Z bỗng cảm giác giữa bọn họ có thứ gì đó, mà nó do chính hắn tạo ra, tuy hắn không chủ động truyền bá, nhưng bắt nguồn là từ hắn, hơn nữa cho đến nay hắn không cảm thấy mình có gì không đúng hoặc thật tình muốn hối cải.
Mặc dù lúc này, hắn cũng không cảm thấy khó chịu hay day dứt vì Âu Dương chết, nhưng hắn lại bị cảm xúc của cô cảm nhiễm, bắt đầu nhìn kỹ xem bầu trời có gì khác trước đây, có nên đi tiếp con đường mà hắn chọn hay không.
Từ nhỏ hắn chỉ biết tự chịu đựng tổn thương, cho dù người khác và thế giới như thế nào hắn cũng sẽ không thể khóc, bởi vì không có ai sẽ đau lòng. Hiện tại rốt cuộc hắn cũng có người này, hắn thực sự không muốn mất đi, hơn nữa lại là tự tay vứt bỏ.
Đa số tội phạm cưỡng gian đều sinh hoạt tình dục không điều độ, kẻ trộm cũng bởi vì kinh tế túng quẫn, tội phạm giết người không phải bị buộc bất đắc dĩ hoặc bị đả kích mạnh cũng sẽ không giết người vô cớ, ai cũng không phải không có nguyên nhân mới hại người hoặc làm chuyện xấu, nhưng khó nói cũng bởi vì vậy, tội ác nên được tha thứ sao?
Không hẳn.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì người chỉ trích hắn không phải là cô, hắn không quan tâm bọn họ nói gì, đối đãi với hắn như thế nào, nhưng Vương Hiểu Thư thì khác. Cho dù ngoài miệng hắn trách mắng cô ghét bỏ cô, nhưng lại không thể kìm nén khi nhìn thấy cô.
"Chúng ta đi thôi." Vương Hiểu Thư nhét súng vào bao, nhìn có vẻ mệt mỏi, bóng lưng của cô có phần suy sụp, hoàn toàn không có tinh thần như trước kia, Z nhịn không được mà suy nghĩ miên man, cô phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ trong lòng còn có Âu Dương?
Thực ra trong lòng Vương Hiểu Thư làm gì có Âu Dương. Ngay từ đầu cô đã không thèm đếm xỉa tới hắn, cô chỉ là đang lo lắng chuyện của Z.
Âu Dương chết làm khái niệm mơ hồ của cô với bệnh độc H+ trở nên rõ ràng hơn, zombie bị cô bắn nổ đầu, khi cô chết lặng bóp cò súng, trong lòng luôn nghĩ tới Z.
Cô nên giúp hắn như thế nào để hắn mới có thể quang minh chính đại ở cùng cô, bọn họ mới có thể yên tâm ở cùng nhau? Nếu dùng hết sức lực mà cả đời vẫn không đạt được mục đích này, có phải cô nên buông tha nó hay không, cùng hắn sa đọa?
Vương Hiểu Thư bỗng nhớ tới cha mình, hốc mắt cô chua xót, nước mắt rơi xuống. Cô nhớ cuộc sống đơn giản trước đây, lại không bỏ xuống được người không nên thích trong tận thế đầy áp lực này, cô chỉ cảm thấy có người đang lôi kéo thân thể cô, muốn hung bạo xé cô thành hai nửa.
Z nhận ra được sự mâu thuẫn của cô, lại nghĩ thành bởi vì trong lòng còn nhớ Âu Dương, cho nên vì hắn chết mà trách móc mình, vì Âu Dương mà thương tâm khổ sở, không muốn quan tâm hắn.
Z mờ mịt ngồi trên ghế lái, nhìn Yusuke Miyazaki bắn nổ đầu Âu Dương đã biến dị dù bị đám người Y Ninh ngăn cản, lại nhìn Vương Hiểu Thư đang chợp mắt nghỉ ngơi, buồn bực nghĩ, hắn rõ ràng là làm việc theo tâm tư của cô, vì sao kết quả vẫn là chọc cô chán ghét?
Trên thực tế, cảm tình chính là thứ như vậy, khi bạn quá để ý một người, thần kinh sẽ buộc chặt, sợ nói bậy hay làm gì sai, mỗi một biểu cảm mỗi một động tác của đối phương đều sẽ bị phân tích vô số lần, cho dù nghi ngờ hay không cam lòng cũng không có dũng khí mở miệng muốn giải thích hoặc chất vấn, chỉ có thể làm như không hiểu, do đó dẫn tới rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.
Tình yêu, vốn chính là thứ mẫu thuẫn như vậy, hiểu lầm lẫn nhau, lại lý giải lẫn nhau, an ủi lẫn nhau.
"Thu phục rồi." Yusuke Miyazaki đi ngang qua xe Lexus, báo tình huống cho Z, "Thi thể của Âu Dương đã xử lý xong, không xảy ra biến dị." Hắn thở dài, giọng điệu bi thương khổ sở, "Tuy rằng hắn hơi lỗ mãng, nhưng cũng là hảo hán."
Khóe miệng Z giật giật, gật đầu có lệ.
Yusuke Miyazaki phấn chấn lên, cười với hắn: "Giáo sư tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng những giúp Phân Tử đại ân, đối phó zombie cũng là dễ như trở bàn tay, có thể quen biết anh quả là một chuyện tốt, tôi rất vui vẻ!"
". . . . ." Z nhếch mày, kinh ngạc hỏi, "Có vẻ như tôi đã cống hiến cho nhân loại?"
Yusuke Miyazaki tình lý đương nhiên nói: "Đó là hiển nhiên! Sớm hay muộn cũng có một ngày toàn bộ nhân loại đều sẽ cảm tạ anh! Tôi tin rằng anh có năng lực để được tôn trọng!"
Vương Hiểu Thư nghe hắn nói như vậy, nhịn không được che mặt quay đầu đi, thực sự không biết nếu có một ngày Yusuke Miyazaki biết người hắn sùng bái như đại thần chính là Mr.Z, hắn sẽ đối mặt với sự đần độn của mình như thế nào, cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn.
Z cũng thấy kỳ quái, hắn cống hiến cho nhân loại sao? Thật là đáng sợ, người gánh vác nhiều kỳ vọng đều không có kết cục tốt, xem 25 thí nghiệm thể trước hắn sẽ biết, mỗi một lần đều từ hi vọng thành thất vọng, cuối cùng bị tiêu hủy, vứt bỏ, phải biết rằng trèo cao thì ngã đau.
"Được rồi, nơi này cũng không an toàn, trước hết không tán gẫu nữa, tôi còn phải đi an ủi Y tiểu thư." Yusuke Miyazaki thở dài, nói cáo biệt rồi chạy tới phía xe tải xanh.
Tiêu Nhã Nhã luôn nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, lúc này trông thật không bình thường.
Vương Hiểu Thư nghiêng mắt nhìn Z, Z mất tự nhiên không nhìn cô, không biết đang tức giận cái gì, trông có vẻ rất khó dỗ.
Vương Hiểu Thư thấy vậy, dứt bỏ sự rối rắm trong lòng, nghĩ vẫn là đi một bước tính một bước, đợi đến lúc không thể không lựa chọn thì nói sau, hiện tại mọi người ở chung hòa thuận đi, tại sao phải lãng phí chút thời gian quý giá này chứ?
Vì thế, Vương Hiểu Thư chủ động nói đùa với Z, làm dịu không khí: "Biểu hiện vừa rồi của tôi như thế nào? Bắn súng chuẩn như vậy, không hề khẩn trương, quả thực là thiên tài, tôi thật sự bội phục chính mình." Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chờ Z nói móc mình, nhưng đối phương lại không có phản ứng.
Cô buồn bực nhìn hắn, tuy rằng loại biểu hiện của mình có xu thế phát triển theo hướng M, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ nói: "Anh đang nghĩ cái gì? Mau khích lệ tôi đi."
Z thấy cô như vậy, cũng không thể không quan tâm cô, nhưng vừa nghĩ tới việc cô vì Âu Dương chết mà trách móc hắn, hắn liền cảm thấy không thoải mái, cho nên giọng điệu cũng không tốt: "Tôi cũng rất bội phục mình." Hắn hếch mặt, nửa phần trên của khuôn mặt tuấn tú tối đen.
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Z hừ nhẹ, quay đầu đi: "Tôi bội phục sự nhẫn nại của mình."