Z thấy vẻ mặt phức tạp của Vương Hiểu Thư, không khỏi dừng bước lại, dè dặt hỏi: "Nếu không anh quay lại?"
". . . Không cần." Vương Hiểu Thư thở nhẹ, ngồi lại trên xe lăn, vỗ trán hỏi, "Làm gì bây giờ? Đi sao?"
Z cúi đầu nhìn về phía Vương Kiệt đang hôn mê: "Anh giết ông ta được không?"
Vương Hiểu Thư im lặng một hồi, nói: "Anh thật sự trưng cầu ý kiến của em?"
"Đương nhiên."
"Nghe lời nói thật?"
"Em nói đi." Hắn khoanh tay, nho nhã lịch sự.
Mặt Vương Hiểu Thư không cảm xúc: "Anh ra tay hay là em ra tay?"
Z nhíu mày, chẹp miệng như muốn nói gì, Vương Hiểu Thư trực tiếp đoạt lời nói trước: "Đi đến bước này đã không thể quay đầu lại, hối hận sẽ giết chết em ngày hôm qua, mà em chỉ muốn chết sau này."
Im lặng nghe cô nói xong lời này, Z cũng không nói gì, hẳn ngồi bên cạnh Vương Kiệt, tìm tòi ở trên người mình một chút, ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua phần eo và ngực có đường cong hoàn mỹ, hắn ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nói: "Ai nha, tất cả đều bị tịch thu."
". . . Vậy thì để em đến." Vương Hiểu Thư cắn môi nhìn Vương Kiệt, tuy rằng hắn không chết thì không thể trừ bỏ hậu hoạn, nhưng cô vẫn không nỡ hạ thủ. Tuy rằng hắn thiếu chút nữa thì giết chết cô, nhưng ít ra hắn là cha của thân thể này, cô vẫn không muốn tự ra tay.
Z nhìn Vương Hiểu Thư đẩy xe lăn tới gần, dường như thật sự muốn ra tay, không khỏi nhíu mày, ngăn lại nói: "Bây giờ ông ta chưa cần chết, về sau để anh làm là được rồi." Hắn đứng dậy, đi đến sau lưng cô, đẩy xe lăn ra ngoài cửa, "Hiện tại rời đi trước."
"Về sau?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi, "Anh muốn thả hổ về núi?"
Z khinh thường bĩu môi: "Em cảm thấy ông ta có thể làm gì được anh?"
". . . . ." Sự thật không phải đặt ở nơi đó sao? Tuy rằng bắt được, nhưng vẫn không giữ lại được.
"Được rồi, vậy giải thích một lần." Z giống như vô cùng khó xử dựng lên một ngón tay, vừa đo mặt tường, ấn một nút ẩn hình tại nơi nào đó, vừa nói, "Anh cần ông ta còn sống, cần tất cả bọn họ đều sống, làm cho bọn họ chân chính hiểu rõ, hết thảy hiện tại đều không đáng kể, trên đời này thật sự có địa ngục nhân gian."
Nội tâm của hắn vốn là một vùng phế tích, là Vương Hiểu Thư dần dần dựng lên một mặt tường trong lòng hắn, hiện tại mặt tường này tràn ngập nguy cơ, người đằng sau tường không biết ngày nào đó sẽ bị đè chết, theo nguyên tắc mà nói, Vương Hiểu Thư hẳn là muốn cứu vớt thế giới, nhưng. . .
"Vết thương của em còn chưa khỏi, chúng ta tìm một chỗ tĩnh dưỡng đã." Z nói xong, ấn xuống nút thang máy vô hình, đưa hai người xuống tầng hầm, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hắn châm chọc nhếch miệng, hơi thở màu đen bao phủ khuôn mặt bệnh trạng tái nhợt của hắn, đôi mắt đen nhánh sau mắt kính mỏng lóe lên hàn ý.
Vương Hiểu Thư gật đầu, đúng vậy, đúng là cô muốn cứu vớt thế giới, nhưng bác sĩ nói vết thương của cô còn chưa khỏi, cho nên chỉ có thể thật xin lỗi.
Ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng, Tiêu Trà bỗng xuất hiện ngoài thang máy, hắn khiếp sợ nhìn hai người thản nhiên rời đi, vẻ khó có thể tin trên mặt trông vô cùng ngu dại, Z nhếch miệng cười lạnh: "Trở về đợi đến khi nào mạnh hơn rồi lại đến tìm tôi."
. . . Thật là trực tiếp, không biết nên châm chọc như thế nào.
"Có phải cảm thấy cách anh chọn rất rắc rối? Rõ ràng có thể mang em rời đi, lại phải chờ em tỉnh mới làm như vậy, còn phải ở trước mặt em." Ở trong thang máy kín, giọng nói của Z có phần đè nén, âm trầm khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Vương Hiểu Thư nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy, nhưng cô vẫn nguyện ý nghĩ theo hướng tốt: "Hẳn là anh sợ ảnh hưởng tới vết thương của em?"
". . . . ." Khóe miệng Z giật một cái, trên trán dường như hạ xuống ba tuyến đen, hắn lạnh nhạt nói, "Em rất tự kỷ rồi."
. . . Có thể giống người bình thường một chút hay không, đừng kiêu ngạo như vậy a anh trai /(ㄒoㄒ)/~~
"Chúng ta sắp đi đâu?" Vương Hiểu Thư sáng suốt thay đổi đề tài.
Thang máy đến nơi, Z trực tiếp bế ôm Vương Hiểu Thư, hừ nhẹ một tiếng nói: "Không đi, ở tại đây."
Vương Hiểu Thư nhìn vào, chỉ thấy nơi hắn mang cô đến chính là một gian phòng thí nghiệm vô cùng hoàn thiện ở dưới lòng đất Lượng Tử, quả là sáng chói cẩu nhãn của cô: "Nơi này có từ khi nào? Tiêu Trà thấy anh rời đi, anh chắc chắn bọn họ sẽ không đi xuống?"
Z ôm cô đi đến bên giường, đặt cô xuống, bắt đầu cởi quần áo của cô, Vương Hiểu Thư đỏ mặt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Z, nâng tay vén lên tóc mái, nhìn cái trán trơn bóng và lông mi dài cong như cánh quạt dường như không ngừng run run của hắn, đôi mắt chớp liên tục như vậy sẽ không phải là định nói dối chứ?
"Vừa mới làm."
Quả nhiên, là nói dối, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ.
"Không muốn nói thì em sẽ không hỏi." Cô kìm lòng không được xoa xoa trán hắn, bàn tay đang cởi quần áo không khỏi dừng lại, hắn im lặng một hồi, nghiêm túc nói, "Đừng lộn xộn, anh muốn xem miệng vết thương của em."
"Ừm." Vương Hiểu Thư lè lưỡi, ngoan ngoãn buông tay, dường như thấy hắn... thở nhẹ?
Sao lại thế này, người này trước kia hận không thể hừ hừ a a suốt 24 giờ, tại sao hiện tại lại một bộ cấm dục như vậy?
Vương Hiểu Thư mang theo nghi hoặc nhìn hắn đổi thuốc cho mình, chỉ thấy toàn bộ quá trình hắn nhìn không chớp mắt, hành động vô cùng dè dặt, hoàn toàn là một người khác hẳn so với tên thấy tiện nghi không chiếm liền cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng Vương Hiểu Thư có dự cảm xấu, lần này cô không hỏi trực tiếp, nói bóng gió trước: "Không phải anh mặc kệ em sao? Vì sao trở lại?"
Z đang ném băng vải, người cứng lại một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, hắn không trả lời.
Vương Hiểu Thư lại hỏi: "Trong khoảng thời gian này cũng không thấy anh, anh đã làm cái gì?"
Z xoay người lại, mặt không biểu cảm nói: "Chờ em hỏi anh."
". . . . ." Có vẻ như nói rất nhiều, nhưng thực ra cái gì cũng chưa nói, đây là nghệ thuật nói chuyện bậc thầy.
"Ngu ngốc." Z đột nhiên thật kỳ quái khinh bỉ cô một câu, xoa xoa đầu cô, trầm giọng nói, "Anh không phải ai cũng đều quan tâm."
Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn chiếu vào trong mắt cô, cô nghiêng đầu, nói khẽ: "Cổ tay của anh dường như sắp khỏi rồi, có phải em hôn mê rất lâu không?"
Z kinh ngạc nhìn cô, dường như không ngờ rằng cô còn nhớ rõ chuyện này.
"Thực ra hiện tại em rất mệt, nhưng em không muốn nghỉ ngơi, em sợ rằng lúc tỉnh lại sẽ không thấy anh nữa." Vương Hiểu Thư thở dài, "Trực giác của em rất chính xác, em biết lần này anh lại có chuyện gạt em, rốt cuộc anh có hiểu hay không, cho dù em đứng ở cạnh vách núi đen, em cũng hi vọng người đẩy mình xuống là anh."
Z ho nhẹ một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: "Em hôn mê bảy ngày, không lâu lắm, vừa khéo làm cho miệng vết thương lên vảy."
Vương Hiểu Thư cười khổ: "Đúng vậy, anh tính toán lượng thuốc vô cùng tốt, làm em ngủ đến khi miệng vết thương tốt lên, sẽ không đau."
". . . . ."
"Vì sao Nữ Oa tạo người lại không tạo thêm cái đuôi, vậy thì ít nhất em cũng biết anh rốt cuộc là thật sự không có việc gì hay tỏ vẻ không có việc gì." Vương Hiểu Thư cúi đầu nghịch ngón tay, "Xin lỗi, có lẽ em nói nhiều lắm, anh có việc thì đi đi, em sẽ ngoan ngoãn nằm ở đây." Cô nói xong liền nghiêng người nằm trên giường, cuộn mình lại giống như con tôm, đôi mắt khép hờ, lông mi run run nhẹ nhàng.
Người khắc nghiệt ngoại trừ hắn còn có người khác, có thể bảo vệ cô ngoại trừ hắn thì chính cô còn có thể tự cứu, nhưng chân chính đặt cô trong lòng, toàn tâm toàn ý vì cô, ngoại trừ hắn thì không còn có ai khác. Vì người này, Vương Hiểu Thư lựa chọn nhượng bộ, nếu cảm tình của cô trở thành trói buộc của hắn, đây mới là điều cô sợ hãi và hối hận nhất. Tại thế giới này cô đã không còn thứ để mất đi.
Vương Hiểu Thư từ từ nhắm mắt lại, trước mắt một màn tối đen, cô cũng không biết biểu cảm hay hành động của Z là gì, chỉ có thể xác định hắn còn chưa đi, bởi vì không có tiếng bước chân.
Cô thật không yên lòng, giận dỗi muốn hắn rời đi, nhưng sâu trong đáy lòng lại vô cùng không nỡ, cô có chút hiểu rõ tâm tình lúc trước của Z khi mình cố ý rời đi, hi vọng đây không phải là cô tự mình đa tình.
Một lát sau, cũng không quá lâu, Z ngồi bên cạnh Vương Hiểu Thư, hắn xoa mặt cô, lòng ngón tay dán vào mí mắt cô, mở mắt cô ra, nhẹ nhàng nói: "Em đúng là, rốt cuộc có hiểu cảm giác chưa từng có đối thủ lại đột nhiên bị đả đảo hay không?"
Vương Hiểu Thư thuận theo mở to mắt, ngây ngẩn nhìn hắn: "Anh cũng không bị đả đảo mà."
"Anh có." Z nhếch môi nói, "Em bị thương chính là thất bại lớn nhất của anh. Không phải không có sức đứng lên, mà là thấy em nhắm mắt, anh không biết đứng lên rồi còn có thể làm gì. Làm bao nhiêu chuyện tốt cũng không tẩy sạch được, đi nhầm một bước liền sai vĩnh viễn, quá khứ tăm tối không thể nào xóa đi, làm đúng cũng là làm sai, đều sẽ có báo ứng." Hắn rời mắt, "Cho nên anh nghĩ, có lẽ giữ em lại là một sai lầm, chờ anh giải quyết hết thảy hậu hoạn, em cũng có thể theo đuổi cuộc sống của chính em."
Vương Hiểu Thư mở miệng định phản bác, nhưng hắn nâng tay ngăn lại lời của cô: "Em đừng cự tuyệt, thật ra anh không có ý gì khác, đây là tính toán của anh. Em đã cho anh không ít những thứ anh vốn không thể có được, anh hẳn nên thấy đủ."
Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như nở nụ cười, quay lại đối diện với cô, ánh mắt chuyên chú: "Em yên tâm đi, em sẽ gặp người càng hợp với mình, không cần lo lắng cho anh, không sao cả. Người đê tiện vô sỉ lại không từ thủ đoạn như anh không thích hợp ở bên cạnh em."
Lại tới nữa lại tới nữa! Vừa có vấn đề là muốn cô đi! Xem cô là gì! Đồ đận độn không có suy nghĩ gọi thì đến đuổi thì đi sao!
Vương Hiểu Thư không thèm để ý đến cái chân tê nhức, trực tiếp ngồi dậy trừng hắn hỏi: "Vì sao anh lại sợ người khác nói anh không tốt? Thích gì đó muốn đoạt lấy không phải rất bình thường sao? Vì sao phải tự coi nhẹ mình? Từ đầu tới cuối em chỉ quan tâm anh, em không cần người khác nói như thế nào thấy thế nào về mình, em sẽ không đi, cho dù hiện tại đùi em đang run rẩy."
Thở dốc một hơi, cô nói tiếp: "Hơn nữa, người ta cãi nhau không phải đều là nữ rời nhà trốn đi sao? Anh đi cái gì chứ, ăn hiếp vì em mềm lòng phải không?" Cô càng nghĩ càng tức, trực tiếp nâng tay ôm cổ Z, kéo hắn về phía mình, nằm ở trên giường lườm Z bị bắt áp ở trên người cô, âm trầm nói, "Vì cái gì mà thích anh thì em sẽ chịu thiệt, em thấy rõ ràng, ở cùng anh làm cái gì cũng phải nắm chắc thời gian, nếu không một giây sau có khi sẽ không thấy người, hiện tại em muốn lên giường với anh, anh cảm nhận được sao?" Tay cô di chuyển xuống phía dưới eo hắn, bị hắn mạnh mẽ ngăn lại, cô không khỏi nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn.
Z có vẻ rất khó chịu, hẳn là hắn cũng không chịu nổi, vẻ mặt vô lực và đè nén chưa từng thấy, hắn đứng thẳng rời khỏi giường, đi ba bước xa mới quay lưng về phía cô nói: "Hiện tại em không thể làm việc này, nghỉ ngơi cho tốt."
"Em khỏe rồi!" Vương Hiểu Thư không hề muốn thỏa hiệp, không phải hắn trốn sao, hắn trốn cô liền đuổi, lần này nếu không đuổi theo, cô thật sự không biết lần sau hắn có trở về hay không.
Vơng Hiểu Thư cúi đầu, chống hai tay đi xuống giường, chân cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, chẳng lẽ hiệu quả của thuốc tê bắt đầu giảm xuống? Mặc kệ, quan tâm làm cái gì, dù sao đây là hiện tượng tốt.
"Em. . ." Z dường như muốn nói cái gì, Vương Hiểu Thư không thèm nghe, khi cô đứng lên lảo đảo hai lần, hắn bước nhanh tới đỡ cô theo bản năng, vì thế cô liền nhân cơ hội ôm lấy Z, trực tiếp hôn lên môi Z, dùng sức kéo xuống caravat của hắn.
"Em không biết làm thế nào mới có thể để anh ở lại, nhưng anh đừng khó chịu, cũng đừng đi." Vương Hiểu Thư vùi đầu vào vai Z, cả người bị hắn ôm trong lòng, mũi chân thoát ly mặt đất, "Chúng ta đừng tách ra nữa."
Cánh tay Z ôm cô dần dần buộc chặt, cô có thể cảm thấy hắn có chút dao động, cô đã chuẩn bị tinh thần, nếu như vậy còn không thể thuyết phục hắn, vậy thì cô liền ngủ phục hắn.
Chẳng qua, Vương Hiểu Thư không ngờ, Z sẽ hỏi cô một vấn đề như vậy.
"Vậy nếu anh sắp chết?"
Một sự thật vô cùng tàn nhẫn, trong bọn họ có một người có thể sẽ không sống được bao lâu, mà một người sống lâu trăm tuổi nhưng vĩnh viễn cô độc.