Zombie Mẹ Kế

Chương 65: Chương 65




Vương Hiểu Thư nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Thật sự? Không phải vì vứt bỏ em nên mới cố ý nói dối chứ?"

Z ôm cô đặt lên trên giường, ngồi bên cạnh nhìn về một phía, không biết đang nghĩ cái gì: "Em không cần quan tâm đến anh, anh thật hoài niệm lúc em không biết gì cả, tại sao em bỗng thông minh vậy?" Hắn quay đầu nhìn về phía cô, cố ý nói sang chuyện khác.

Vương Hiểu Thư cười lạnh một tiếng: "Em đã nói không phải là chỉ số thông minh có vấn đề, không phải em không có đầu óc, chẳng qua không hay dùng mà thôi."

"Anh chưa từng nhìn lầm, anh cảm thấy là chỉ số thông minh có vấn đề."

". . . . ." Thật sự là dốc hết sức lực để chọc giận cô, làm cô quên dự tính ban đầu, Vương Hiểu Thư cười nhạt, nghiêng người tiến về phía trước liếm vành tai của hắn, "Thật sự sắp chết?" Cô cố ý nói chậm.

Z lập tức nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày oán trách: "Anh đã nói em còn chưa khỏi hẳn, đừng nghịch nữa."

Đúng vậy, đừng cố gắng lấy lòng hắn, nếu hắn thật sự không muốn thì cô có nỗ lực đến mấy cũng vô dụng, tại sao cô lại không biết chứ Vương Hiểu Thư? Chẳng lẽ phân chó được chế biến tỉ mỉ thì người ta sẽ ăn sao? Nhưng cô còn không thể ngừng lại, nghe một chút, hắn nói mình sắp chết, vì sao đâu? Còn hỏi vì sao, khẳng định là vì cô.

Hắn vốn nên mạnh mẽ đến mức không có gì cản nổi, nhưng hiện tại vì cô mà một thân chật vật, còn phải uất ức trốn tránh khắp nơi, ngay cả cô cũng không nhịn được, vậy mà hắn lại nhịn được, thật đúng là chịu được áp lực.

Sự việc là như vậy, mọi người đều ích kỷ, người trong lòng của mình, sẽ không muốn người khác thương tổn hắn.

"Thân ái." Vương Hiểu Thư ghé vào người Z, cảm thấy hắn bỗng cứng ngắc, không khỏi có chút khó chịu, giọng cô khàn khàn hỏi, "Thật sự nghiêm trọng như anh nói sao?"

"Em không tin?" Hắn quay đầu nhìn cô, mỉm cười, "Anh cũng sẽ chết, mọi người sẽ chết."

"Nhưng anh nói anh lập tức sẽ chết!" Ngữ khí của Vương Hiểu Thư có phần kích động, chữ "chết" này thật trầm trọng, việc hắn sắp chết được nói ra từ miệng cô thật sự làm cho người ta rất khó nhận.

Z cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy, nhưng em không tin."

". . . . ." Vương Hiểu Thư tái mặt, "Ở trong mắt em, anh vĩnh viễn là người không gặp phiền toái, nếu anh có phiền toái, vậy chắc chắn là vì em." Cô có phần tự trách, "Là vì em sao? Thời điểm kia em đã sắp chết, anh có thể cứu sống em, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, rốt cuộc vết thương trên cổ tay của anh là vì sao?"

"Dù sao đều là chuyện không có kết quả, cần gì phải hỏi tới hỏi lui." Z đứng dậy dường như muốn đi, "Em nghỉ ngơi đi, anh rời đi một lát."

Làm sao cô có thể để hắn đi? Thật vất vả dẫn dắt đến đề tài chính, làm sao có thể để hắn chạy?

Vương Hiểu Thư trực tiếp ôm eo hắn, quay mặt dán vào bụng hắn, giọng mũi rất nặng nói: "Anh không cần thiết phải đối tốt với em như vậy, em không đáng giá chút nào, em không biết quan tâm anh không thể chăm sóc anh lại càng không cẩn thận không săn sóc, anh ưu tú như vậy, giúp em nhiều như vậy, em lại quá bình thường, còn đặc biệt cố chấp, anh việc gì phải vì em mà đạp hư bản thân, anh để em chết đi thôi!"

"Đủ." Z xoay người ngồi xuống lau nước mắt cho cô, cụp mắt xuống không nhìn cô, "Nếu không em muốn anh làm gì bây giờ? Em cho anh một lựa chọn khác, một thôi, được không? Xin em, anh quỳ xuống."

Vương Hiểu Thư ngồi ở trên giường kinh ngạc nhìn Z đang quỳ gối trên mặt đất, giống như không hề biết hắn: "Anh làm gì vậy. . . Đứng lên. . . Nhanh chút. . ."

Cô xoay người nâng hắn, hắn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: "Không có gì, theo anh được biết thì cầu hôn cũng làm như vậy, em coi như anh đang cầu hôn em đi."

Vương Hiểu Thư sửng sốt một chút, nín khóc mỉm cười: "Cầu hôn? Vậy lúc trước vì sao anh muốn em đi? Anh định kết hôn rồi danh chính ngôn thuận ruồng bỏ vợ sao?"

Z nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, hắn mím môi im lặng, giây lát sau trực tiếp vùi đầu vào trong lòng cô. Vương Hiểu Thư ôm hắn, cúi đầu nhìn tóc ngắn mềm mại màu đen, hô hấp của hắn làm ngực cô ấm nóng.

Nếu giữ người trong lòng tại bên người rồi xem bản thân chết, ngẫm lại cảm thấy rất khổ sở, đổi lại là Vương Hiểu Thư chỉ sợ cũng lựa chọn như Z, nhưng sự thật thì nhân vật chính là Z, như vậy cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

"Đời này quyết định chính xác nhất của em là tất cả nghe theo anh, em không hi vọng quyết định cuối cùng của anh là để em rời khỏi anh." Cô nhẹ nhàng xoa thái dương của hắn, vô cùng yếu ớt nói, "Hơn nữa em tin chắc rằng anh có thể giải quyết mọi vấn đề, anh chỉ cần thời gian mà thôi, em hi vọng mình có thể ở bên cạnh anh trong những ngày khó khăn này, huống hồ tất cả cũng là vì em."

Cô nâng đầu của hắn lên, tay chạm vào mặt hắn cảm thấy hơi ẩm ướt, điều này khiến cô phát hoảng, động tác không khỏi dừng lại. . . Không thể nào, thật khó có thể tin, Z sẽ khóc? Tuyệt đối không phải, nhất định là hiểu lầm, tại sao nghĩ tới việc này liền cảm thấy đáng sợ.

Tuy rằng trong lòng cô nghĩa như vậy, nhưng tay vẫn dừng lại, giống như sợ nhìn thấy sự thật. Cô thật bối rối, vẻ khó xử này không khỏi làm Z mỉm cười, hắn cười, cô liền nhẹ nhàng thở ra, cảm giác gánh nặng giảm đi không ít.

Vương Hiểu Thư trầm giọng nói: "Không có vấn đề gì không giải quyết được, nếu thật sự không được thì chúng ta cùng chết."

"Em nói cái gì?" Z bỗng ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt đỏ lên, khóe mắt có dấu vết khả nghi, xem ra giống như thật là. . .

Nghĩ cũng không dám nghĩ, Vương Hiểu Thư nới tay ra nói: "Không có gì!"

Z còn tưởng rằng sẽ nghe thấy cô thổ lộ chân tình, vốn đầy cõi lòng chờ mong, vậy mà cô lại phủ nhận? Sự chênh lệch lớn này làm hắn khó tiếp khụ, không khỏi cười lạnh, âm trầm nói: "Em lặp lại lần nữa."

Vương Hiểu Thư thấy bộ dáng này của hắn, chỉ biết mình sắp thành công, lần này thành công thì về sau sẽ không có hậu hoạn, thật sự là đáng mừng, phải cố gắng thêm, bằng bất cứ giá nào!

"Ôm ôm đi." Vương Hiểu Thư cố ý làm nũng nhìn hắn, tội nghiệp mở hai tay, "Em muốn ôm ôm."

". . . . ."

"Ôm đi mà. . ." Chớp mắt.

". . . . . . . . . . . ."

"Rốt cuộc anh có ôm hay không!" Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ kêu lên, trực tiếp kéo cổ áo sơ mi của Z, túm hắn vào trong lòng, xoay người đẩy ngã hắn xuống giường, chân của hắn giẫm xuống đất, nửa người trên bị cô đè, cô giạng chân trên eo hắn, cởi khuy áo sơ mi của hắn, "Anh đừng động đây, em là người có thương tích, anh vừa động, miệng vết thương của em sẽ đau chết."

Z vốn định phản kháng, nhưng nghe cô nói vậy thì dừng lại, phải biết rằng hắn tốn công làm cô ngủ lâu như vậy chính là không muốn cô đau, tuyệt đối không thể bởi vì việc này mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Anh cũng là bệnh nhân." Z vô lực nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, chân dài gấp khúc ở dưới giường, "Em biết bệnh của anh sao."

"Đương nhiên." Vương Hiểu Thư thở dài, hắn đã không có lòng tin, vậy thì cô sẽ cho hắn lòng tin, cô cười rạng rỡ, "Cho nên em mới dám ép buộc anh như vậy, anh có khả năng như vậy, nhất định có thể kiên trì làm việc dù bị bệnh để em hài lòng, đúng không?"

"Em. . ."

"Thực ra mỗi lần làm tình với anh đều thật thoải mái." Vương Hiểu Thư đỏ mặt ghé vào trong ngực Z, vuốt ve ngực hắn, thẹn thùng nói, "Nhưng mà anh có biết, phụ nữ đều là như vậy, anh sẽ hiểu chứ?"

Z đè nén nhìn cô, môi mỏng khẽ mở nói ra hai chữ: "Không hiểu."

". . . Anh chưa từng nghe câu nói kia sao?" Vương Hiểu Thư mỉm cười, "70% phụ nữ đều không có cao triều tình dục, em thật vui vẻ vì mình thuộc 30% còn lại."

". . . Đủ, Vương Hiểu Thư."

"Không đợi được nữa sao?" Vương Hiểu Thư nháy mắt với hắn mấy cái, nhanh chóng cởi quần áo trên người, khỏa thân nhảy xuống giường cởi thắt lưng của hắn, "Tư thế này của anh không thoải mái, nằm thẳng." Cô vừa cởi thắt lưng vừa cởi quần áo trên người hắn, còn kéo hắn nằm lên giường, "Em cũng không đợi được rồi!" Cô đỏ mặt lớn mật nói.

Biết bộ dáng hiện tại của Vương Hiểu Thư trong mắt Z là gì sao? Chính là rõ ràng là thụ nhưng lại muốn giả dạng làm công. . . Đương nhiên, hắn cũng không biết ý nghĩa của hai chữ này, theo ý hắn, hiện tại Vương Hiểu Thư thật là... rất động lòng người.

"Em thừa nhận rồi sao? Mỗi lần đều nói không cần, thực ra là rất muốn đi?" Z giả bộ từ chối bị cô kéo lên giường, cả người bị cô đặt thành hình chữ đại (大), cô trực tiếp ngồi lên eo hắn, để nơi đó của hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, cả hai nhịn không được thở dài một tiếng.

". . . Thật thoải mái." Vương Hiểu Thư không dám nhìn mặt hắn, đành phải cúi đầu nhìn dưới thân của hai người, cô hơi đứng dậy, nhìn nơi đó ra vào, cảm giác mặt nóng như sắp thiêu cháy, "Không phải là thừa nhận hay không, phụ nữ đều như vậy."

"Ừm. . ." Z nheo mắt lại, nhìn theo tầm mắt của cô, chần chừ một chút, khàn giọng nói, "Anh có nên làm gì hay không?"

"Hả?" Vương Hiểu Thư thở hổn hển ngẩng đầu nhìn hắn, "Nói cái gì?"

Z cười vô cùng mờ ám: "Dáng người của em rất đẹp, hay là em cũng làm cho anh thấy thật thoải mái?"

". . . Không cần." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vừa lên dây đã muốn quay về, nhớ lần trước ở bên trong Megatron, nửa đường bị đẩy đi rồi thiếu chút nữa đã bị vứt bỏ, nếu không phải cô cơ trí thì không biết kết quả sẽ thế nào đâu, vì thế Vương Hiểu Thư nhặt lên thắt lưng bên giường vừa được cởi của Z, dưới đất là quần áo phân tán hỗn độn của hai người.

"Hả?" Z nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy cô quấn thắt lưng ở trên cổ, sau đó cô ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt vô tội ngập nước, nhất thời hắn cảm thấy bụng nóng lên, nơi đó của cô kẹp hắn càng chặt.

"Chủ nhân." Vương Hiểu Thư quấn thắt lưng ở trên cổ, hai tay ngượng ngùng nâng bầu ngực mềm mại, đỏ mặt nhìn hắn, "Em đẹp sao?"

". . . Ừm." Dường như Z chỉ có thể phát ra được một từ này, bởi vì mặc dù đang hỏi, nhưng cô vẫn không ngừng di động, hắn cảm thấy thật nóng, trên trán có mồ hôi tinh mịn, có xúc động muốn phóng ra, nhận thức này làm hắn không khỏi chảy mồ hôi, "Chờ một chút. . ." Hắn khàn giọng nói, ngẩng dậy đè lại vai cô, hôn môi cô dịu dàng nói, "Chờ một chút."

Hắn cúi đầu hôn từ cổ cô xuống ngực, cô khó nhịn khẽ rên một tiếng, yếu ớt nói: "Sẽ không cho anh ăn." Sau đó liền thật sự đẩy hắn ra. . .

Ra. . .

Rồi. . .

Giờ phút này có phải nên hô to một tiếng "Anh muốn càng nhiều!!" hay không. . . Nhưng thật sự không kêu ra được thì làm thế nào?

Vì thế Z nói: "Không phải hôn em một chút thôi sao, cho em hôn lại được không?"

Vương Hiểu Thư có chút không nhịn được, cô khát vọng mãnh liệt hắn giữ lấy cô, dùng động tác mạnh mẽ và các loại tư thế của hắn, sau khi cô hiểu rõ hắn thậm chí có thể vì cô mà buông tha sinh mệnh của bản thân.

Nghĩ vậy, lại nhìn những kẻ gọi là "người tốt", liền cảm thấy thật thất vọng về nhân tính.

"Thân ái. . ." Vương Hiểu Thư ôm lấy Z, "Anh ở trên được không?"

"Sao vậy, mệt mỏi?" Dù hắn đang hỏi, nhưng đã thuận theo xoay người đè cô xuống.

Vương Hiểu Thư ôm cổ hắn, hai chân kẹp vào eo hắn, đón ý hùa theo động tác của hắn, thở hổn hển nói: "Không có, em muốn nhìn anh, ừm. . ." Cô từ từ nhắm hai mắt, ngẩng đầu lên thoải mái rên rỉ, "A. . . Em muốn anh kêu cho em nghe. . ."

"Đàn ông sẽ không kêu trên giường." Z cắn ngực cô, nói không rõ.

Vương Hiểu Thư: "Ai nói!"

"Em nghe rồi?"

"Đương nhiên."

Động tác của Z mạnh hơn, Vương Hiểu Thư hét lên một tiếng: "A! Nhẹ chút!"

Z nghiến răng lườm cô: "Em nghe được ở đâu?" Hắn lập tức sẽ giết sạch đám người kia rồi băm thành thịt vụn.

". . . Là một ít phim tải xuống từ trên mạng. . ." Vương Hiểu Thư đỏ mặt quay đầu, sắc mặt của hắn rất dọa người, "Ừm. . . Chính là hai nam. . ."

"Câm miệng." Z trực tiếp ngắt lời cô, sáng suốt làm cô không có cách nói ra lời tiếp theo, trong phòng thí nghiệm quanh quẩn tiếng động ái muội và than nhẹ, thật lâu sau Z muốn lui người ra ngoài, Vương Hiểu Thư kẹp chặt eo của hắn, lớn tiếng nói: "Không cho lui! Bắn ở bên trong!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.