[12 Chòm Sao] 12 Chòm Sao Và Vùng Đất Phép Thuật

Chương 10: Chương 10




- Hộc...hộc... - Hai bóng người in trên thảm cỏ bên bờ hồ. Tiếng thở gấp thật rõ ràng bởi không khí ảm đạm của ban đêm. Bất chợt người con trai quay sang cô gái đang bất tỉnh bên cạnh, gắng sức buông một câu cảm thán:

- Này, con cừu béo, cô ăn cái quái gì mà nặng như heo vậy hả, vác cái xác cô mà cứ như vác nguyên cái thùng ph 200 kg vậy.

~Im lặng ~

- Ê , cô có nghe tôi nói không vậy hả? - Anh Nhân mã nhà ta đùng đùng nổi giận bật dậy, ra sức lay người bên cạnh. Khổ quá, con người ta bất tỉnh nhân sự rồi còn đâu mà trả với chẳng lời.Chợt, ảnh buông tay ra, xê ra 3 bước, ngẫm nghĩ gì đó rồi lẩm bẩm một mình. Tác giả trích lời lẩm bẩm như thằng tự kỉ của ảnh :

“Cô ta lay mãi chẳng tỉnh, vừa rồi cũng uống nhiều nước, có phải là bị ngộp nước như trong sách không nhỉ.Định mệnh,Cái gì mà cần vắt óc là thua .Mà trong sách, cách sơ cứu là gì ta? Đầu tiên là thế này, sau là thế này, đúng không ta.A ha , nhớ rồi!! “

Lẩm bẩm một hồi xong, Nhân mã liền thực hành ngay . Đầu tiên, Mã đặt tay lên trên vị trí mà ai cũng biết đấy, ấn mạnh liên tụci. Chưa tỉnh, ảnh bắt đầu sử dụng cách hai. Lấy tay mở miệng Bạch dương , từ từ, từ từ cúi người xuống, đưa môi đến gần môi . Ba centi, hai centi, một centi... Chạm .(Oh my god o.O >///<) . Không để ý đến việc rất ư là ... nhạy cảm này , ảnh liên tục thổi hơi vào trong mà không biết chị Bạch dương mở mắt từ khi nào ,chị ấy nhìn thằng con trai đang làm chuyện “bất chính” với mình, trợn tròn mắt nhìn phía dưới , đứng tròng:

- AAAAAAAAA................................ - Tiếng hét càng lúc càng được khuếch đại, âm thanh vang vọng,động vật, chim chóc say giấc cũng tưởng động đất mà bỏ tổ bay tứ lung tung, cảnh tượng rất chi là hoảng loạn. Bạch dương bật dậy , lùi nhanh ra xa tám mét , mặt mày xanh lét, lắp bắp hỏi:

- Anh vừa... vừa... vừa làm cái gì thế hả ?

- Vậy mà cũng hỏi, hô hấp cái gì tạo cho cô chứ làm gì? - Nhân mã ngây thơ ngơ ngác hỏi lại

- Hô hấp nhân tạo, ĐỒ ĐIÊN , AI CHO ANH CHẠM Môi tui hả-Bạch dương thét lên, càng về sau càng nhỏ dần lại, mặt đỏ như quả cà chua

- Thì chạm mới có thể hô hấp nhân tạo cho cô được chứ - Vẫn tiếp tục trưng bộ mặt ngây thơ vô(số) tội của mình , Nhân mã ngu ngơ hỏi

- Anh... anh ... Đồ biến thái, đồ dê cụ, tránh xa tui ra. Anh có biết đó là nụ hôn đầu của tui không hả, tui đã gìn giữ bấy lâu mà giờ lại bị một tên thần kinh như anh cướp mất - Bạch dương đỏ mặt hét một tràng dài mang cả nước mưa vào mặt Nhân mã

- Ai mà quan tâm điều đó hả, tôi không làm vậy thì cô có còn ở đó mà quát tôi không hả - Nhân mã oan ức cãi lại. Gì thì gì chứ anh cũng hi sinh nụ hôn đầu cho một đứa con gái như cô ta mà, biết vậy thà rằng anh để cho cô ta ngộp nước rồi đi mà ngắm gà khỏa thân luôn cho rồi

Bạch dương cãi không được đành ấm ức im lặng.Sau một hồi im lặng, Nhân mã không chịu được mở miệng nói chuyện

-Này, cô có sao không?

- Không saoAnh mà cũng quan tâm nữa à. Nhưng mà, tui thắc mắc nãy giờ, anh không biết bơi mà làm thế nào vác tôi lên bờ được vậy ? - Bạch dương nhăn mặt tò mò hỏi Nhân mã. Đáp lại cũng là một ánh mắt né tránh:

- Thì tôi cũng biết chút chút bơi...

- Bơi gì? đừng nói là bơi chó à - Bạch dương ngây ngô nói đùa, ai ngờ Nhân mã lại đỏ mặt. woa, vậy là Mã ca nhà ta bơi chó để cứu mĩ nhân Bạch dương - A hahaha. Thiệt là mắc cười mà, bơi chó, bơi chó . Hắc hắc hắc, chừng nào dạy tui bơi chó với nha , ahahaha

- Aizzz, không phải nhờ tôi mà cô mới còn ngồi đây hả, không nói nữa, lo mà ngủ đi, trời sắp sáng rồi, chút nữa trời sáng rồi rời khỏi đây

- Được rồi - Bạch dương thấy giỡn như vậy cũng đủ rồi, ngoan ngoãn nghe lời mà tựa vào gốc cây thiếp đi

~~~~~~~~~~~~~~~_~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc đó,bên ánh lửa bập bùng gần chiếc lều mới dựng, cũng có hai người, một trai một gái đang huơ tay mình trên ngọn lửa sưởi ấm. Song ngư lo lắng quay đầu bên trái rồi lại bên phải, xoay cả bốn phương tám hướng , thầm mong sẽ có người về, nhưng đáp lại vẫn chỉ là không khí yên tĩnh.Thất vọng, đành quay lại hỏi Kim ngưu như để giảm bớt cảm giác bồn chồn:

- Đã 3 giờ rồi, sao còn chưa có ai về vậy - Song ngư không biết đã nói câu này bao nhiều lần rồi

-Đừng lo, chắc lát nữa họ sẽ về thôi - Kim ngưu không lo lắng lắm vì trong đó thằng nào ai cũng biết pháp thuật, vì thế sẽ tự mình kiếm được đường về thôi.

- Nhưng tớ lo cho Bạch dương và Nhân mã quá, tớ đã thấy mảnh vải này gần bờ sông mà Nhân mã và Bạch dương làm trại.Nếu hai người họ ngã xuống sông thì biết làm sao - Song ngư càng nói càng cảm thấy lo lắng cho người bạn thân mới quen của mình, theo cô biết thì Bạch dương rất kị nước, không bao giờ dám bước xuống biển chứ đừng nói là biết bơi

- Có thể, nhưng cũng chính vì hai người đó mất tích nên tớ và cậu mới phải tự làm cái lều này nè - Kim ngưu không khỏi bực bội khi vừa đảm đương trách nhiệm nấu ăn mà còn phải gánh thêm trọng trách dựng lều thay cho hai đứa rách việc kia. Mong cho hai đứa nó khỏi về luôn cũng được.

- Thôi được rồi, chúng ta đi ngủ đi, thức vậy là đủ rồi, thế nào họ cũng về thôi nên đừng lo lắng quá - Kim ngưu đề nghị .

- Ừ , nhưng mà.... - Song ngư ngắt ngứ

- À... - Kim ngưu như hiểu ý , cốc đầu mình một cái, tại sao lại chỉ làm một cái lều, Kim ngưu là nam còn Song ngư là nữ cơ mà, sao mà ngủ chung một lều được. Người ta nói nam nữ thụ thụ bất thân cơ mà, mà giờ là thời đại nào rồi mà còn cái đó. Nhưng dù sao ngủ chung thì vẫn rất ngại a~

- Thôi không sao đâu, ta sẽ lấy số túi này là rào, tớ nằm bên trái còn cậu nằm bên phải nha - Song ngư hiểu tình hình nên nhanh trí sắp xếp chỗ ngủ luôn.

- Ừ, chúc ngủ ngon - Kim ngưu đặt lưng nằm xuống, nhắm mắt lại, buông một câu kèm cái ngáp dài mệt mỏi

- Ừm, ngủ ngon - Song ngư cũng nằm xuống đáp lời

~~~~~~~~~~~~~~~_~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Loạt xoạt” “Loạt xoạt”

- Bên đó có không - Song tử quay đầu hỏi cô gái đang soi đèn vạch từng cọng cỏ,toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi.

- Không có. Thôi, chúng ta nghỉ tí đi, trời sáng rồi hẳn tìm - Xử nữ tuy sốt ruột nhưng cũng không thể để Song tử tìm hoài trong khi trời tối như thế này.Hai người cùng tựa người vào gốc cây cổ thụ, nghỉ mệt sau khi tìm kiếm cả ngày. Song tử lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt :

- Vật đó... quan trọng với cô lắm sao?

- Vật đó quan trọng còn hơn cả tôi, nó là di vật duy nhất mà mẹ tôi đã để lại cho tôi trước lúc qua đời - Xử nữ chua xót nói

- Cô đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra nó sớm thôi - Song tử an ủi . Rồi anh như nhớ ra gì đó liền ngồi dậy nói - Cô đợi tôi một lát , tôi đi đây rồi về ngay

- Anh đi đâu vậy, tôi đi với - Xử nữ sợ Song tử sẽ bỏ cô lại. Dù sao thì trời tối ở trong rừng cũng rất đáng sợ, lỡ có con sói nào ăn thịt cô thì làm sao.

- Tôi đi giải quyết nỗi buồn mà cô cũng đòi đi theo à - Song tử cười cười nói

- Thôi... anh đi đi - Xử nữ xua tay

Cố ý đứng cách xa chỗ Xử nữ một quãng , Song tử đảo mắt nhìn xung quanh một chập rồi bắt đầu nhắm mắt lại, lẩm bẩm gì đó. Bỗng một luồng gió nhẹ từ đâu thổi tới bao quanh cơ thể anh. Lát sau , Song tử từ từ mở mắt, khi đó luồng gió đó cũng tiêu tán, tỏa về bốn hướng trả lại trạng thái như lúc ban đầu. Khóe môi nhếch lên, Song tử lầm bầm:

- Ở đây chưa bao lâu mà đã quên mất mình là ai rồi, phải tìm ra rồi quay về báo với Xử nữ mới được

Trở lại gốc cây cổ thụ, nơi Xử nữ đang lóng ngóng đứng chờ, Song tử liền nhảy ào về phía Xử nữ, lay mạnh vai Xử nữ nói thật to như sợ rằng cô không nghe được:

- Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm được dây chuyền của cô rồi

- Sợi dây chuyền, anh tìm thấy rồi ư? - Như không tin vào tai mình , Xử nữ lặp lại câu nói một lần nữa

- Đây nè - Song tử mở bàn tay ra một sợi dây hiện ra trước mặt cô. Chính là nó, sợi dây chuyền quan trọng của cô, nó đây rồi

- Nó... làm sao anh tìm được nó vậy? - Xử nữ không quên ngẩng mặt lên nhìn Song tử dò xét sau khi tin chắc rằng nó là sợi dây chuyền của cô

- À...ờ, tôi tìm thấy nó trong khi đi giải quyết nỗi buồn ấy mà - Song tử viện tạm một lí do để trả lời, khuôn mặt tỉnh bơ. Thiệt là nói dối không chớp mắt mà

- Ừ,hôm nay cảm ơn anh - Xử nữ cười nhìn anh, đáy mắt hiện lên tia nhìn ấm áp.

- Không có gì, chúng ta nhanh quay về thôi , trời sắp sáng rồi - Song tử quay mặt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của Xử nữ đang nhìn anh

~~~~~~~~~~~~~~~_~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời đã sụp bóng từ lâu nhưng Ma kết và Cự giải vẫn không thể trở về trại được, dù họ đã đánh dấu đường đi nhưng dường như con đường đã thay đổi, đi thế nào cũng quay về chỗ cũ-nơi họ tách ra với Song tử và Xử nữ.

- Ta lạc đường rồi ư? -Sau nhiều lần đi vòng vòng, Cự giải đã không còn sức nữa rồi

- Chắc vậy - Ma kết nghi hoặc nhìn xung quanh, đâu cũng toàn là cây với cây, hoàn toàn không hề có một tiếng động cũng như sự xuất hiện của ai khác. Những dấu đi đường của Cự giải đã biến mất. Chẳng lẽ có người đã xóa chúng?. Nhưng đó là điều không thể vì Cự giải dùng dao khắc dấu trên cây, sao lại không thấy bất kì cây nào có dấu?.Họ bị theo dõi? Tại sao họ lại không cảm giác được có người đang theo dõi?. Hàng loạt câu hỏi mà Ma kết đặt ra đều chưa có câu trả lời nhưng trước hết cậu phải ra khỏi đây đã. Vậy là cậu phải dùng đến nó rồi.

- Ta phải nhanh rời khỏi đây thôi - Ma kết nói

- Nhưng rời khỏi đây bằng cách nào chứ, ta đã đi như thế này mấy lần rồi - Cự giải uể oải nói, mặc dù cô cũng muốn rời khỏi đây nhưng cô đã mệt lắm rồi

- Cậu lại đây - Ma kết nói

“Bốp”

Ma kết đánh một cái vào gáy Cự giải, cô bất tỉnh ngã vào người Ma kết. Ma kết một tay đỡ lấy Cự giải, tay còn lại giơ lên không trung, miệng đọc thần chú. Kết thúc câu thần chú cũng là lúc một quả cầu đen tụ lại trên tay Ma kết. Cậu nhìn quả cầu một lúc rồi lầm bầm cái gì đó, quả cầu từ từ rời khỏi tay cậu, lơ lửng trên không trung rồi bắt đầu di chuyển về phía trước . Ma kết xốc Cự giải lên lưng rồi đi theo quả cầu trước mặt .

“Sau khi rời khỏi đây phải nói với bọn kia về việc này mới được, chuyện này không bình thường. Xem ra phải tìm ra sáu người còn lại càng sớm càng tốt”

~~~~~~~~~~~~~~~_~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Nè, cô định ngủ đến khi nào hả - Một giọng nói con trai cất lên

- Ư..ưm - Cô gái nghe tiếng nói thì giật mình thức giấc, nheo mắt rồi dụi mắt vì không tiếp ứng được với ánh nắng mặt trời, từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình, thấy mọi thứ thật mờ ảo. Đập vào mắt cô là cái đầu của ai đó. Bất giác cô vươn tay tùm lấy cái đầu đó kéo xuống, cọ má mình vào cái đầu đó, nũng nịu nói:

- Ai nha, đầu heo à, trông ngươi ngon quá à, làm ta muốn ăn quá đi - Cô nàng ngây ngô nói mà không để ý rằng cái đầu đó đang nổi gân xanh khắp trán. Chịu không nổi nữa, Bảo bình đẩy phăng cô nàng ra, tức giận xổ một tràng:

- Này , mới sáng sớm mà đã muốn chọc điên tôi rồi à, nhìn đi, nhìn đi, mặt tôi đẹp trai sáng láng vầy mà bảo giống đầu heo là sao hả?

- Ủa, chứ mi không phải heo à, đầu gì cũng được, ta muốn ăn - Sư tử vẫn mơ màng nói

- Đầu tôi để mọc tóc, mặt tôi để tán gái, không tới lượt cô đâu mà đòi ăn, đi mà ăn cái đầu cô đấy - Bảo bình nổi điên lắc mạnh người Sư tử. Cũng chính vì cái lắc mạnh đó mà Sư tử đã trở nên tỉnh táo hơn, Bảo bình khóc không ra nước mắt khi Sư tử phang một câu:

- Anh làm gì mà sáng sớm dê xồm tôi thế hả, bộ tôi đẹp đến nỗi anh không kìm lòng được à ? - Sư tử mắt hướng xuống hai cái tay đang cầm vai cô , kìm không được mà nổi hứng chọc tức

- Cô mà đẹp gì, có mà xếp hàng cả đời cũng chẳng đến cô được tôi để ý đâu - Bảo bình không kém cạnh mà quăng trả một câu

- Chà, tự tin dữ, tôi mà thèm xếp hàng với mấy cái cô có mắt mà không có tròng ấy à, bộ anh có giá quá nhỉ? - Sư tử mỉa mai đáp trả một câu. Hai người tóe lửa nhìn nhau, nghe thấy cả tiếng xoẹt xoẹt. Nhìn nhau một hồi rồi mới ngước mắt nhìn lên, bấy giờ mới nhớ ra tình cảnh hiện tại, hai người thôi không cãi nữa mà cùng tìm cách để thoát khỏi đây.

- Tôi có ý này, tôi sẽ đỡ cô lên trước, sau đó cô hãy tìm cách kéo tôi lên được chứ? - Bảo bình nói là cái ý kiến mà anh lưỡng lự không muốn nói ra này. Ngộ nhỡ cô bỏ trốn luôn thì sao, ai chứ Sư tử thì dám lắm

- Được -Sư tử nghe vậy thì đồng ý ngay.

Sau một lúc loay hoay thì Sư tử giữ thăng băng được trên tay Bảo bình, Bảo bình dùng sức nâng Sư tử lên, cô lấy đà rồi nhảy phốc lên trên , chật vật một lúc mới lên khỏi miệng hố . Sau đó cô chạy đi tìm một sợi dây nào đó chắc chắn, vì là trong rừng nên không thể kiếm đâu ra một sợi dây thừng nên cô đành dùng một sợi dây leo dày, cột quanh gốc cây gần đó rồi thả xuống cho Bảo bình leo lên. Vì thành hố quá trơn nên Bảo bình trượt chân té không biết bao nhiêu lần, cuối cùng khi leo lên được rồi thì cũng lấm lem bùn đất, trầy xướt tay chân

- Anh bị thương rồi kìa - Sư tử chỉ tay lên chổ khuỷu tay đang chảy máu của anh

- Ừ, kệ nó đi, chút nữa cũng hết - Bảo bình không quan tâm cho lắm, điều anh quan tâm bây giờ là làm cách nào để ra trở về trại. Trời cũng đã sáng, chút chiều là phải tập trung về trường rồi.

- Sao kệ được , lại đây - Sư tử móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay, cẩn thẩn băng vết thương lại - Lỡ thiếu máu giữa đường rồi ngất xỉu thì làm sao tôi vác cái xác nặng như anh về được, tốt hơn hết là anh nên tự đi nếu không muốn tôi vất anh giữa đường

- Tôi nặng bao nhiêu mà cô nói thế hả - Bảo bình phản kháng , anh rất ít nặng nha, thân hình chuẩn tuyệt đối mà, có khi còn nhẹ hơn mấy cô siêu mẫu nữa là .

- Rồi rồi - Sư tử gật đầu lấy lệ. Sau khi băng xong thì hai người cũng lò dò tìm đường về trại.

~~~~~~~~~~~~~~~_~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặt trời đã đứng bóng, những cơn gió nhẹ buổi sáng cũng bắt đầu xuất hiện, cảnh vật như được bao trùm bởi một màu vàng của nắng , màu xanh của lá cây và một vài đốm trắng của những giọt nước còn đọng lại trên những tàng lá sau trận mưa đêm qua. Trong ngôi nhà bỏ hoang gần chân núi, một đôi nam nữ đang tựa vào nhau ở bức tường gần lối đi. Những tia nắng bắt đầu len lỏi qua những lỗ nhỏ trên bức tường dột nát bám đầy bụi bẩn, một tia nắng vô tình đáp trên đôi mắt đang nhắm nghiền của một cô gái, cảm giác khó chịu khiến cô mơ màng lấy tay dụi mắt, rồi cô vươn tay ngáp dài một cái, chợt tay cô đụng phải cái gì đó, cô giật mình ngước mặt nhìn lên, thì ra tay cô đụng phải mặt của Thiên bình. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của anh, khi ngủ trông anh cũng thật điềm đạm và chín chắn, có một chút gì đó gọi là trưởng thành hơn so với tuổi của mình, bình thường anh đã ôn hòa, khi ngủ lại càng ôn hòa hơn. Như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, Thiên bình mở mắt nhìn người đang nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau , mắt chớp chớp. Lập tức hai người quay mặt sang chỗ khác

- Đêm qua cô ngủ có ngon không ? - Thiên bình trầm giọng hỏi. Bề ngoài nhìn bình tĩnh vậy thôi chứ không ai biết trong lòng anh đang cảm thấy như thế nào đâu.

- Ngon, còn anh -Thiên yết trả lời

- Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ ta nên nhanh trở về thôi, chắc mọi người lo lắm - Thiên bình bật dậy, phủi đi lớp bụi bẩn bám trên quần áo. Sau đó anh quay qua Thiên yết và đưa tay để kéo cô đứng dậy. Thiên yết hơi ngần ngại nhưng cũng nắm lấy tay anh và đứng lên. Khi cả hai bước ra khỏi ngôi nhà hoang tàn đó, một cơn gió lạ thoảng qua mang theo rất nhiều cảm giác lạ lùng. Thiên yết khẽ rùng mình một cái, cảm giác bất an ùa tới. Trực giác Thiên bình xưa nay rất nhạy bén cho anh biết cơn gió đó không hề bình thường, nhưng ở đây có Thiên yết thì không thể làm gì được. Anh đành quay trở về và cùng bọn kia tìm hiểu sau . Cứ thế, hai người im lặng bước đi về phía con đường mà họ đã tới đây. Sau khi họ đi được một quãng khá xa thì ngôi nhà hoang tàn đó dần dần biến mất trong sương mù dày đặc, khi sương mù tan thì ngôi nhà đó đã thay bằng cây cối rậm rạp, không hề có một dấu vết gì của một căn nhà hoang. Trong không gian vang vọng một giọng nói ghê rợn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.