Helen không tin anh ta. Có vài lý do để cô làm thế bao gồm sự thật. Abramowitz khẳng định không có ai tên Rafferty làm việc cho anh ta lúc gọi hỏi thăm về Billy Moretti.
Cô chấp nhận thông tin với cảm giác muốn ốm mỗi khi đối mặt với sự sụp đổ. Cô không thường mắc những sai lầm thế này, những sai lầm về lòng tin. Cô đã nghĩ Billy Moretti xứng đáng có thêm một cơ hội. Cô đã nghĩ James Rafferty là người tốt. Thay vào đó anh ta bỗng hóa thành một kẻ dối trá.
Song vẫn không thể rũ bỏ thực tế cô đã tin anh ta. Điều anh ta nói có thể không phải sự thật, nhưng xuất phát từ ý tốt.
Cô không hề nhìn thấy chiếc xe lao về phía cô như anh ta nói, rất có thể toàn bộ đều do anh ta dựng chuyện. Nhưng cũng vô nghĩa. Anh ta đã đạt được mục đích, Billy Moretti được thả tự do, cô ngừng khởi tố và giờ không thể thay đổi quyết định, hơn nữa còn để giữ lại sự tín nhiệm của cấp trên với cô.
Thế thì tại sao, khi cô có cảm giác anh ta đang chuẩn bị bước ra cuộc đời cô, anh ta lại quay đầu để cuốn cô khỏi đường theo đúng nghĩa đen? Vì sao anh ta đưa cô đến quán cà phê rồi nhồi nhét cô với trà và bánh mì nướng, vì sao anh ta lái xe đưa cô về nhà, vì sao anh ta ngồi đây trong căn hộ của cô để uống thứ cà phê tệ hại nhất với bất cứ ai và nhìn cô bằng đôi mắt cẩn trọng ấy, rõ ràng đang cân nhắc về lời nói dối tiếp theo?
Và khiến cô phiền muộn hơn nữa là sao cô lại để anh ta làm thế?
Lại là bản năng. Những thứ phi lý đáng nguyền rủa đó càng lúc càng gây nhiều rắc rối cho cô, chính bản năng cũng đang nói hãy tin người đàn ông này. Không phải tin lời anh ta, những lời phần lớn đều tâng bốc, rỗng tuếch và hoàn toàn sai sự thật. Mà tin con người anh ta.
Và mặc những gì lý trí thông thường mách bảo, cô đã tin.
“Ý cô là sao, tôi là ai hả?” Anh ta nói, lảng tránh để câu giờ khi nghịch điếu thuốc. “Tôi bảo cô rồi…”
“Anh bảo tôi cả lô nói dối. Abramowitz chưa bao giờ nghe nói đến anh”.
Anh ta trông không xấu hổ một chút nào hết. “Có lẽ anh ta bị thiếu hụt trí nhớ”.
“Abramowitz có cả sỏi trong đầu. Anh đã nói dối tôi Rafferty. Anh không phải luật sư”.
“Tôi học một năm ở trường Luật”, anh ta nói, và trước vẻ thờ ơ của anh ta, cô chết điếng cả người đến mức quên không bảo anh ta dập thuốc.
“Trường Luật nào?”
“Princeton”.
“Princeton không có trường Luật”.
Rafferty nhún vai. “Thực ra nó chỉ là khóa luật dự bị ở Harvard”.
“Anh trông không giống cựu sinh viên Harvard”.
Anh ta cay đắng mỉm cười với cô, đôi mắt đen nhàu nhò. “Nếu cô không định tin tôi, cô bận tâm hỏi làm gì?” Anh ta dựa vào chiếc sofa căng phồng cũ kỹ, duỗi đôi chân dài ra trước mặt.
Cô cứ đứng đó nhìn anh ta đăm đăm, không sẵn lòng ngồi xuống trong khi thẩm vấn anh ta. Ngồi xuống đồng nghĩa với việc chấp nhận sự hiện diện của anh ta, và cô thì chưa sẵn sàng. Cũng chưa sẵn sàng tống anh ta ra cửa. “Tại sao anh nói dối tôi?”
“Tôi thực sự không nói dối cô. Cô tự đưa ra một loạt các kết luận, và tôi chỉ men theo thôi. Nắn cô lại cho chuẩn khó hơn nhiều”.
“Anh luôn chọn cách dễ hơn để làm thế sao?” Cô vừa hỏi vừa quan sát anh ta.
“Tôi cố gắng”, anh ta đáp, và hương vị toát ra từ sự điềm tĩnh đó tràn cả căn hộ. “Ngồi xuống đi Helen, rồi tôi sẽ trả lời các câu hỏi của cô. Một cách thành thực”.
“Trả lời xong thì mời anh đi ngay cho”, giọng cô lạnh nhạt và kiềm chế, chất giọng chuyên dùng để thuyết phục hàng tá các luật sư bào chữa cùng bồi thẩm đoàn. “Và tôi thích đứng hơn”.
Song không qua mặt được Rafferty. “Ngồi xuống”, anh ta bình thản nói.
Helen ngồi xuống.
Cô gần như ước mình cũng có một cốc cà phê kinh khủng như thế trong tay. Bất cứ thứ gì khiến cô bận rộn, khiến cô tốn thời gian trong khi bận nghiên cứu anh ta. Bởi vậy cô chẳng có chỗ nào để nhìn ngoại trừ anh ta, với đôi mắt tối đen, hơi cười cợt cùng gương mặt đẹp trai, xa cách đó. “Tôi đoán anh là bạn của Billy Moretti, và anh bay đến đây xem có cách giúp cậu ta được thả hay không”. Cô không thể chịu nổi cường độ trong đôi mắt anh ta. Chiếc cà vạt lụa lỗi thời có vẻ là nơi an toàn hơn để nhìn.
“Cô lại làm thế”.
“Làm gì?”
“Tùy tiện ra kết luận. Tin tôi đi, tôi không bay vào đây. Có đôi cánh nào đâu”.
“Rất hài hước”, Helen đáp, tự luyện cho mình cách chống lại ánh mắt anh ta. “Vậy vì sao anh không nói cho tôi sự thật?”
“Không vấn đề”, anh ta nói. “Cô có gạt tàn chứ?”
Cô thậm chí còn chẳng nhận ra anh ta đã làm ô uế căn hộ cấm khói thuốc của cô. “Dùng cái đĩa của anh ấy” cô gắt.
“Cô không định cấm tôi hút thuốc à?”
Anh ta đọc được ý nghĩ của cô rất dễ dàng. “Tôi nghi ngờ tính hiệu quả của nó”, cô đáp.
“Tôi không biết nữa. Nếu cô yêu cầu một cách thực sự dương...”
“Nhè điếu thuốc chết tiệt của anh ra ngay”, Helen quát.
Anh ta mỉm cười với cô, không kèm theo chút mỉa mai nào nữa. “Tốt hơn rồi đấy. Bản thân tôi thích sự thành thực hơn”. Anh ta giụi thuốc, và cô lại để ý đến bàn tay anh ta. Những ngón dài, khéo léo, một bàn tay tuyệt đẹp, không kèm theo nhẫn. “Cô nói đúng, tôi là bạn cũ của Billy. Vợ cậu ta đã liên lạc với tôi khi cậu ta gặp rắc rối. Cô và tôi thừa biết thằng nhóc bị cho vào tròng, bản chất của Billy Moretti là lương thiện. Thằng nhóc không đáng phải chịu tội thay cho một thằng thần kinh như Morris”.
“Cậu ta kể thế với anh? Morris đã ép cậu ta phải không? Cậu ta sẽ làm chứng chứ?” Cô hăm hở hỏi, quên đi sự ngờ vực của bản thân để nhoài người sát lại trên chiếc ghế.
“Không”.
“Không cái gì?”
“Không với tất cả. Cô không hiểu quy tắc rồi, luật sư. Cậu ta sẽ nằm trong nhà tù Joliet, con cậu ta sẽ được sinh ra mà không có cha, vợ cậu ta và đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện hoặc thậm chí bị tìm thấy đang nằm trên đường trước khi cậu ta kịp cung khai. Cô làm luật sư được bao lâu rồi?”
“Năm năm, và tôi hiểu...”
“Cô không hiểu cái cóc khô gì hết. Cô đứng bên kia ranh giới, tiểu thư ạ. Tôi đã nhìn thấy tấm ảnh trong văn phòng của cô. Tấm ảnh gia đình của Sở cảnh sát thành phố. Chúng ta nói ngôn ngữ khác nhau, đến từ những thế giới khác nhau. Billy và tôi là loại người khác, từ một thời gian khác...” Anh ta để giọng nói tắt ngấm, như thể bị chính bản thân làm kinh ngạc.
“Anh và Billy không cho tôi ấn tượng có nhiều điểm chung như vậy”, cô nói.
Anh ta chỉ nhìn cô từ phía bên kia căn phòng. “Còn tùy mức độ hiểu biết của cô thế nào”.
“Anh ít nhất cũng phải già hơn cậu ta mười tuổi. Anh đến từ một trường trong hệ thống Ivy League, tôi tin, và tôi đã đọc bản ghi chép tiền án của Billy”.
“Chúng tôi có nhiều điểm chung khác”.
Cô thấy chút run rẩy trườn xuống xương sống trước giọng nói trầm đầy kiên định của anh ta. Cô không chắc có thích giọng nói đó hay không. Không cần thắc mắc vì sao giọng nói ấy tác động cô nhiều đến vậy, khiến xương của cô như hóa thạch. Anh ta không phải kiểu đàn ông cô từng quen. Cô chỉ quen với người hung dữ, cảm xúc lúc nào cũng chực bùng nổ như gia đình thô lỗ và sẵn sàng giương súng của cô. Cô chỉ quen với những lịch thiệp chủ tâm trong các buổi hẹn hò hiếm hoi. Cô chỉ quen với sự thân thiết từ các đồng nghiệp. Cô không quen với bất cứ điều gì Rafferty biểu hiện.
“Tôi chỉ muốn anh giải thích cả tuyển tập...” cô bắt đầu, và bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên. Cô lờ nó đi. “... giải thích cho tôi…” cô tiếp tục.
“Cô không định nghe máy à?”
“Tôi sẽ để máy trả lời tự động làm việc đó”.
Anh ta ngây ngẩn nhìn cô chằm chằm, như thể cô đang nói bằng tiếng Nhật.
“Máy trả lời tự động?”
Cô xém chút nữa đã tin anh ta không biết máy trả lời tự động là gì. Đương nhiên là không thể, trừ khi anh ta vừa rơi xuống từ sao Hỏa. “Đừng cố đánh trống lảng, Rafferty, tôi cho anh một trận bây giờ”, cô gắt.
“Tôi nghi ngờ chuyện đó”.
“Chỉ cần nói với tôi...” Cô ngừng lại khi chiếc máy bắt đầu kêu, và chất giọng quen thuộc của người ở đầu dây kia vọng lại.
“Ờ, cô Emerson, tôi là Billy Moretti đây. Tôi... à... chỉ đang tự hỏi...”
Với tiếng thở dài mệt mỏi, Helen nhấc máy trả lời. “Tôi đây, Billy”, cô nói. “Tôi đoán cậu đang tìm Rafferty. Chờ một phút nhé”. “Anh ấy ở đó á?” Rất dễ nhận ra sự choáng váng trong giọng Billy.
“Anh ta ở đây”. Cô đưa điện thoại cho Rafferty. “Tôi sẽ cho anh và ‘khách hàng’ của anh chút riêng tư”, cô nói rồi đứng dậy hướng thẳng vào phòng tắm với những tiếng rì rầm to nhỏ theo sau.
Thực tế cô mới là người cần được riêng tư. Khi cô đóng cánh cửa lớn đầy hoa văn của phòng tắm, chặn lại mọi âm thanh từ cuộc nói chuyện phía ngoài, cô xoay người để soi mình trong chiếc gương ba tấm mạ vàng yêu thích của Crystal.
Cô hầu như không thể nhận ra bản thân. Cũng không ngạc nhiên khi cô vừa mới sống sót từ cú ôm ngang của gã đàn ông khỏe hơn cô tưởng rất nhiều, kẻ giờ đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa. Mái tóc nâu ánh đỏ của cô rối bù, đôi mắt to hoảng hốt choán gần hết gương mặt nhợt nhạt. Cô tháo kính, té nước lên làn da và lắc đầu, cố gắng nhồi nhét một chút tỉnh táo trở lại trí óc hỗn loạn của cô. Cô cần đưa kẻ dối trá xâm nhập bất hợp pháp kia ra khỏi căn hộ của cô, ra khỏi cuộc đời cô. Giờ đã quá muộn để đổi ý về vụ Billy Moretti, và nếu cô sai lầm, cậu ta sẽ lại chạm trán cô sớm thôi.
Vấn đề ở chỗ cô không muốn thoát khỏi Rafferty. Cô nghe giọng nói thô ráp của anh ta, dõi theo sự tĩnh lặng của anh ta, và nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai nhưng xa cách của anh ta. Lạy Chúa, cô còn muốn nhiều hơn thế. Cô muốn chạm vào anh ta.
Cô vỗ vào mặt mình. Cú va chạm chẳng giúp được gì thêm; cô vẫn chỉ ngang ngược trừng mắt nhìn mình qua gương. “Lấy lại bình tĩnh xem nào, Emerson” cô vừa lẩm bẩm vừa cào lược qua mái tóc rối bù. “Mày là người chuyên nghiệp”. Cô bắt đầu ghim tóc thành một chiếc búi nhỏ gọn gàng, nhưng đôi bàn tay lóng ngóng khó tin. Cô từ bỏ, rũ tóc ra, hy vọng cặp kính sẽ phục hồi được sự cân bằng nơi cô. Cô thực sự chỉ cần kính để đọc, nhưng cô vẫn đeo thường xuyên với hy vọng hão huyền rằng chúng sẽ cho cô một diện mạo uy nghiêm. Nhưng lần này không được.
Cô có cả một hộp trang điểm bên cạnh bồn rửa nhưng hiếm khi buồn sử dụng. Cô liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân. Tất cả là do di chứng từ vụ tai nạn, cô tự nhủ. Cô cần chuốt mi để khiến đôi mắt có vẻ ít mơ hồ hơn. Cô cần son môi để tô điểm khuôn mặt thêm chút sắc màu.
Nếu lấy lý do vào đây để xức thêm nước hoa không thể ở trong này quá lâu, nên cô ngừng gắng gượng, mở cánh cửa phòng tắm ra và không lắng nghe được gì ngoài sự im lìm vọng lại từ phòng khách.
Có lẽ anh ta đã đi. Có lẽ cô sẽ không gặp lại anh ta nữa. Đương nhiên đây là khả năng tốt đẹp nhất, nhưng cô không sao kiểm soát nút thắt kinh sợ đang cuộn lên từ sâu trong bụng lúc buộc mình đi vào phòng khách.
Và cô càng không thể kiểm soát nụ cười sáng rực của mình lúc nhìn thấy anh ta, vẫn nằm dài trên sofa và mê mải nhìn chằm chằm vào chiếc tivi.
“Còn thú vị hơn nữa nếu anh bật nó lên”, cô nói.
Anh ta liếc cô, định mở miệng nói thì ánh nhìn anh ta hẹp lại, làm sự tĩnh lặng tỏa ra mỗi lúc một tăng giữa không gian vốn sẵn trầm mặc. “Đẹp lắm!” Anh ta quan sát gương mặt cô rồi nói.
Cô không cần nhờ đến phấn má. Nét hồng tự nhiên ửng lên khi cô nhận ra mình trang điểm lộ liễu đến mức nào. Cô biết nên lờ lời bình luận của anh ta đi, nhưng không thể. “Tôi trông cứ như một hồn ma ấy”, cô qua loa giải thích.
Một thoáng không tự nhiên, cho đến khi anh ta hé môi cười. “Không giống hồn ma nào tôi quen”. Trước khi cô kịp đáp lời anh ta đã băng qua căn phòng đến chỗ cô, và lần này cô lại chú ý đến dáng đi uyển chuyên đến lạ kỳ của anh ta. “Chúng ta được mời ăn tối. Tôi đã đồng ý thay cho cả hai rồi”.
Cô chết lặng tròn mắt nhìn anh ta. “Thứ lỗi cho tôi?”
“Cô được tha. Cô đã làm gì nào?”
“Tôi chẳng làm gì cả. Ý tôi…”
“Ý của cô, Helen à”, Rafferty đơn giản nói, “là sao tôi dám nhận lời mời hộ cô, khi tôi mang động cơ sai trái đến nhà cô, tôi đã nói dối cô và cô hẳn đang ước tôi cút xuống Hades đấy nhỉ”.
“Hades?” Cô thoáng nhíu mày.
“Địa ngục[1]”.
[1] Hell: địa ngục, cũng có nghĩa là chết tiệt.
“Đừng chửi thề”.
“Tôi đang đề cập đến một vị trí địa lý, không phải chửi thề. Tối nay Billy mời chúng ta đến ăn mì Ý. Tôi đã bảo chúng ta sẽ đến. Tôi nghĩ cô muốn tự mình kiểm chứng xem thả cậu ta có phải quyết định đúng hay không. Rồi xem cậu ta cải tà quy chính thế nào. Tôi nói đúng chứ?”
Anh ta đã cho cô một lý do biện hộ hoàn hảo. Dường như anh ta biết cô không muốn anh ta ra đi, không muốn anh ta biến mất khỏi cuộc đời cô. Anh ta là gã đàn ông thấu hiểu quá tường tận về phụ nữ lẫn những tác động của anh ta đến họ. Nhưng anh ta không biết cô là kiểu phụ nữ nào, rằng cô không hề thoải mái với những mối quan hệ tùy tiện và chuyện chung chạ qua đường.
Hay đúng thế?
“Anh nói phải”, cô nói.
“Vậy cô sẽ đi với tôi chứ?”
“Anh muốn đón tôi lúc mấy giờ?”
Đôi mắt anh ta nheo lại thích thú. “Tức là cô sẵn lòng tin tưởng tay nghề lái xe của tôi lần nữa đấy hả?”
“Tôi đã thoát một lần - tôi đoán mình có thể sống sót qua những lần sau”.
“Helen à, sự thật là tôi không có xe. Chúng ta tốt hơn nên dùng xe của cô”.
“Vậy tôi sẽ đón anh. Anh sống ở đâu?” Anh ta đang đứng quá gần với cô. Khoảng cách đó không hung hiểm hay thiếu lịch sự. Nó chỉ... gây xáo động mà thôi.
Anh ta trông không chút ngại ngùng. “Còn một vấn đề nữa. Tôi vẫn chưa lấy khách sạn. Tôi đã xuống thẳng thành phố khi nghe nói về Billy, và chuyện của cậu ta ngốn của tôi quá nhiều thời gian”. Anh ta liếc nhìn đồng hồ, Helen lơ đãng nhận ra đó là một chiếc đồng hồ cổ tuyệt đẹp, loại ông nội người Ai-Len của cô cũng có một cái. “Giờ mới đầu giờ chiều, Billy và Mary muốn chúng ta đến lúc sáu giờ. Sao tôi không dành buổi chiều ở đây nhỉ?”
Cô đáng thương hại rõ ràng đến thế sao? Cô muốn anh ta ở lại, lạy Chúa, cô muốn anh ta ở lại mãi mãi. Như món đút lót cuối cùng cho lòng tự trọng, cô cố co kéo vài lý do từ chối. “Tôi phải làm việc”, cô nói. “Tôi mang tài liệu về nhà...”
“Tôi sẽ không quấy rầy đâu. Tôi chỉ ngồi xem tivi thôi mà”.
“Giờ này chẳng chiếu gì ngoài mấy bộ phim ăn liền cả”.
“Tôi thích phim ăn liền”.
“Tôi cần ngủ trưa”. Giây phút những từ đó thoát ra khỏi miệng, cô ước sao có thể lôi chúng lại. Không thể nhầm về ánh nhìn lóe lên trong đôi mắt anh ta, nhưng anh ta khôn ngoan giữ mồm giữ miệng, không cả một thoáng mỉm cười.
“Tôi sẽ cho âm thanh nhỏ xuống”.
Đấu khẩu với anh ta khiến cô phát điên. Cô đã quyết định sẽ tin tưởng anh ta, tin người đàn ông nói dối và đến chỗ cô với những lý do gian trá, người có bạn thân nhất vướng án hình sự. Và lý trí cũng chẳng thể khiến niềm tin ấy lung lay. Cô muốn anh ta ở đây, ngay cả khi điều đó là một sự ngu ngốc nguy hiểm.
“Thôi được rồi!” Cô nói, không kháng cự được lâu hơn. “Anh có thể dùng đầu video nếu anh muốn xem phim”.
“Chỉ cho tôi cách dùng đi. Tôi chưa sử dụng nó bao giờ”.
“Rafferty à, không ai sống trong thành phố Chicago mà không biết dùng đầu video cả”, cô nói, chắc chắn anh ta đang đùa. Anh ta lại chỉ đứng yên nhìn cô, và cô chợt hiểu ra cô tin anh ta.
“Được rồi, được rồi”, cô đến chỗ không chạm vào anh ta. Đơn giản chỉ vì cô khao khát chạm vào anh ta quá đỗi. “Anh muốn xem cái gì? Tôi có phim câm, phim hài tình cảm, phim găngxtơ, rất nhiều phim của Alfred Hitchcock, nhạc kịch, anh chọn đi”.
“Sao cũng được, trừ phim về găngxtơ”.
Cô nhăn nhó cười. “Thế mà tôi cứ nghĩ chúng sẽ hợp với anh cơ đấy”.
“Tôi không có tâm trạng. Cho tôi thứ gì đó khiến tôi cười được ấy”.
“Anh em nhà Marx[2] thì sao?”
[2] Marx brothers: Một gia đình diễn viên người Mỹ được biết đến vì sự hài hước điên rồ cùng những chuyện chọc cười của họ, họ sản xuất rất nhiều phim hài đến ngày nay vẫn còn nổi tiếng.
“Họ ngừng sống trong phim rồi à?”
“Đừng có lố bịch thế, Rafferty”, cô nói, tìm thấy bộ Dễ như ăn cháo[3] và nhét nó vào đầu máy.
[3] Duck Soup: súp vịt hay chỉ những việc đơn giản, dễ dàng.
“Cô không xem nó với tôi sao?” Anh ta hỏi khi cô bắt đầu lướt qua anh ta.
Cô muốn quay lại ẩn nấp trong nhà tắm và tẩy sạch lớp trang điểm khỏi mặt. Cô muốn náu mình trong phòng ngủ, tập trung vào đống tài liệu và không bị một mét tám da thịt đàn ông, bằng cách nào đó đã quấy quả rồi xâm chiếm cả cuộc đời cô.
“Tất nhiên rồi!” Cô vừa đáp vừa ngồi xuống chiếc ghế bành tương đối xa khỏi chiếc sofa thoải mái kia.
Nụ cười của anh ta có chút ranh mãnh khi anh ta nằm dài trên cái sofa. “Này, Helen”, anh ta khẽ gọi khi phần giới thiệu tên tuổi hiện lên trên màn hình tivi cỡ lớn.
“Sao?” Cô đáp, tập trung dữ dội vào bộ phim cô đã xem không ít hơn ba mươi bảy lần
“Tôi thích mùi nước hoa của cô”.
Cô Helen Emerson này quá ư là dễ đối phó, Rafferty nghĩ. Thế nên gã cảm thấy tội lỗi, một thứ cảm xúc hoàn toàn tức cười, đi kèm những lời nói dối và né tránh chỉ để bảo vệ cô, và vô giá trị với những kế hoạch cho bốn mươi tám giờ toàn khoái lạc của gã.
Nhưng nếu cô chấp nhận gã dễ dàng, ngây thơ và nhanh chóng như thế, ngay cả khi biết gã đã lừa cô về Abramowitz và Chúa mới biết còn gì phía sau, thì làm sao cô có thể là đối thủ của một kẻ biến thái lành nghề như Ricky Drago được?
Gã không còn hối hận về quyết định của mình thêm nữa. Khi vuột mất cơ hội để một phụ nữ vô danh quấn quýt lấy gã, đương nhiên gã cũng hối tiếc, song lúc gã cố tập trung mường tượng, tất cả những gì gã có thể thấy là gương mặt xanh xao của Helen, và đôi mắt nâu to của cô.
Song không phải gã sẽ để cô quấn lấy gã. Hay nhìn xuống rồi thấy gương mặt cô, mái tóc cô xõa tung trên chiếc gối trắng, đôi mắt cô ướt rợp và miệng cô...
Gã trở mình trên chiếc sofa. Cô đang chăm chú xem bộ phim hài như thể đấy là bài giảng trên núi[4], nhưng cô không cười. Gã cũng không.
(4) The sermon on the mount: bài giảng Chúa Jesu giảng cho các môn đệ trên một ngọn núi chứa đựng những nội dung trọng yếu của Thiên Chúa giáo.
Vì sao Helen Emerson không thể là ai đó phóng túng, tùy tiện, và dễ gần hơn một chút? Vì sao gã không thể cứ thế quyến rũ cô và dành phần còn lại của hai ngày để nằm trên giường của cô, và giữ cho cô an toàn? Dường như đây là cách giải quyết hợp lý nhất, và nếu cô là người khác, gã sẽ thử cách đó trước tiên rồi mới áp dụng những cách tiếp theo.
***
Nhưng với cô Emerson thì không được. Chỉ tốn thời gian. Là kẻ am hiểu phụ nữ, gã thừa khả năng nhận ra cô bị gã thu hút, nhưng cô cũng là một trinh nữ, hay gần chết tiệt với cái mức ấy. Cô không sẵn sàng để lên giường với một kẻ xa lạ. Cô không sẵn sàng để lên giường với bất cứ ai.
Và khi cô sẵn sàng, cũng chẳng liên quan đến gã. Gã sẽ dạt về nơi vô định nào đó, trong khi một tên đàn ông khác đang tháo xuống cặp kính kia, lùa những ngón tay qua mái tóc dày mượt kia và ngả đầu cô ra sau cho một nụ hôn...
“Anh không thích chiếc sofa à?” Giọng nói lạnh nhạt của cô làm gã giật nảy khi gã xoay người thêm lần nữa.
“Sao cô lại hỏi thế?”
“Anh cứ ngọ nguậy mãi. Tôi thấy nó thoải mái lắm mà”.
“Vậy sao cô không ngồi ở đây? Nó là một chiếc ghế lớn”.
Cô lắc đầu cười khẽ, không chuyển sang sofa theo thách thức của gã, và đánh giá của gã về sự thông minh của cô, vốn đã cao sẵn từ trước, lúc này lại càng tăng lên. “Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng khôn ngoan, Rafferty. Ghế không lớn thế đâu”.
“Đủ lớn”. Nếu gã có thể khiến cô ngồi bên cạnh, có lẽ bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chết tiệt, gã nên yêu cầu thứ gì đó gợi tình hơn Groucho Marx và Margaret Dumont. Có lẽ cô sẽ có thứ gì đó nóng bỏng và nhiều màn yêu đương hơn trong đám hộp đen cô gọi là băng kia. Không phải gã cần một chút kích thích - mùi nước hoa thoang thoảng đáng nguyền rủa cô xức lên người đã đủ trở thành ngòi nổ lắm rồi. Và gã sắp phải phát điên, khi những ảo tưởng đầy khiêu gợi về một người đàn bà xa lạ với phạm vi hiểu biết của gã cứ chập chờn trước mắt. Một công tố bang, một trinh nữ, một người đàn bà gần ba mươi tuổi và đã thế lại đến từ một gia đình đầy cớm. Khỉ thật, còn thực tế hai người họ đến từ những thời đại khác nhau hầu như chẳng khiến gã bận tâm.
Gã thích những cô em tóc vàng, gã nhắc nhở bản thân. Những người đàn bà biết cách vui vẻ, không đòi hỏi gì thêm ngoài khoái cảm. Gã thích những người đàn bà đầy đặn, những người cười rúc rích, uống rượu, hút thuốc và không ngại lách luật ở chỗ này hay chỗ kia. Chứ không phải một trinh nữ luôn tuân thủ các luật lệ đó.
Thế thì tại sao gã gần như đang run lên nhức nhối vì muốn chạm vào cô? Tại sao gã muốn cô hơn bất kỳ ai khác từng gặp trong đời, bao gồm Crystal Latour tuyệt vời trước kia?
Đây là một bộ phim ngắn. Cô nhặt lên một cái hộp đen nhỏ hơn và chĩa về phía tivi, bộ phim tắt phụt, và màn hình được lấp đầy với chương trình quảng cáo huyên náo cho miếng bảo vệ nách, hay cái chết tiệt nào đấy. Người ta cần bảo vệ nách làm cái khỉ gì vậy?
“Anh thật sự thích mấy bộ phim ăn liền à?” Cô hỏi.
“Tôi thích mọi thứ chiếu trên tivi”, gã đáp, cố gắng khỏi nhìn chằm chằm vào mảnh nhựa đen đen trong tay cô.
“Thứ này sẽ được việc đấy!” Cô ném cái hộp bé cho gã, gã nhìn không chớp mắt vào các nút bấm nhỏ xíu trong mê hoặc. Một lát sau chương trình tivi tiếp tục. Và gã không thể đòi hỏi cái gì hay hơn thế.
Theo như gã mô tả, không ai trong cái tivi này có một mảnh quần áo trên người. Tên đàn ông tóc dài đang nằm trên người phụ nữ, một tấm khăn trải giường quấn chặt quanh hông anh ta, và anh ta đang hôn người phụ nữ với sự hăng hái mà Rafferty thấy rất đáng khen ngợi, dù trên sân khấu của một trò chơi màn này có chút thừa thãi. Cả hai đều rên rỉ, và âm nhạc làm nền rõ ràng cũng nồng nàn không kém.
“Anh có muốn chuyển kênh không, Rafferty?” Helen hỏi với giọng nghèn nghẹn.
Gã quay sang nhìn cô, giữ cho luồng mắt thật ngây thơ. “Tại sao?”
Cô lần nữa đỏ mặt, và gã tự hỏi làm sao người quá mức trong sáng thế này vẫn còn tồn tại trên cái thế giới trong sáu mươi năm qua đã trở nên quá nhớp nhúa. “À!” Cô loay hoay giải thích, “Tôi với anh có xem từ đầu đâu, cũng không biết hai nhân vật chính thế nào nên việc họ đang làm chả có gì thú vị”.
“Tôi sẽ không nói thế”, Rafferty trách cứ, khi người đàn ông bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn trên cơ thể người phụ nữ.
“Chuyển kênh đi”.
Gã gửi đến cô một nụ cười quyến rũ và bất lực. “Tôi không biết cách dùng”, gã vừa nói vừa giơ lên chiếc điều khiển màu đen.
“Ôi, vì Chúa!” Cô xông đến ấn một cái nút trên chiếc tivi quá khổ, chỉ để màn hình bị một cặp đôi khác choán hết, cặp này vẫn quần áo nghiêm chỉnh, và đang ghì lấy nhau trên bờ biển đầy cát.
Cô tiếp tục bấm, và một chương trình trò chơi xuất hiện, ních căng nào âm thanh, nào đèn nhấp nháy, nào đám đông cổ vũ. Rafferty liếc về phía gương mặt đỏ bừng của cô và cân nhắc xem có thể khiến chiếc hộp đen nhỏ xíu này hoạt động không, rồi quyết định bỏ qua ý nghĩ ấy. Cô vẫn có khả năng đá bay gã ra ngoài.
“Cô không thích những màn yêu đương à?” Gã thoải mái hỏi rồi đặt chiếc điều khiển xuống bàn cà phê bừa bộn.
“Không phải”.
“Vậy là cô không thích tình dục?”
“Cũng không phải thế”.
“Tức là cô thích tình dục?” Gã không thể cưỡng lại việc trêu ghẹo cô, ngay cả khi biết thế là nguy hiểm.
“Rafferty...” Cô cảnh cáo. “Tôi sẽ làm việc trong phòng nên anh cứ thoải mái xem theo ý thích. Chúng ta sẽ phải tính xem mất bao lâu để đến được nhà Moretti…”
“Mười lăm phút. Tôi biết đường tắt”.
Cô nhìn gã mất một lúc. “Một người không dành nhiều thời gian ở Chicago như anh dường như rất thành thạo đường đi lối lại trong thành phố này”.
“Cũng không hẳn. Họ cứ thay đổi các con đường liên miên, biến chúng thành đường một chiều ngoài lộ trình của tôi. Nhưng bảo tôi đi loanh quanh thì không sao. Tôi lái xe hơi bị giỏi”.
“Tệ hại thì có”, cô không nhân nhượng. “Tôi sẽ sẵn sàng lúc năm giờ ba mươi. Tôi nghĩ mình sẽ đúng giờ
“Vâng, thưa cô”.
“Trong thời gian đó, tôi có danh bạ cạnh máy điện thoại đấy. Anh có thể tùy ý sử dụng và tìm cho mình một chỗ để ở”.
“Vâng, thưa cô”, gã lặp lại để chế nhạo cô.
Cô bước ra khỏi phòng mà không nói một lời. Một lúc sau gã nghe thấy tiếng sập cửa phòng ngủ còn to hơn cả âm thanh huyên náo từ chương trình trò chơi. Gã lười biếng nằm trên ghế sofa, không cử động khi nghĩ về cô.
Với một chút may mắn gã sẽ phải đánh thức cô dậy. Với một chút xui xẻo cả hai sẽ không đi đâu được ngoài chiếc giường. Billy sẽ thông cảm thôi. Thằng nhóc đã bị sốc đến đờ cả người khi phát hiện Rafferty đang ở đây với cô, rồi vắn tắt thuật lại âm mưu của Drago với Rafferty trong nỗi sợ hãi xen lẫn tức giận. “Anh không thể rời xa cô ấy, Rafferty. Cho đến khi chúng ta thay đổi được tình hình”.
“Anh không định bỏ cô ấy một mình, Billy. Cho đến khi anh buộc phải đi”.
Và cả hai bọn họ đều biết thời khắc ấy sẽ đến lúc nào. Vào rạng đông sáng ngày 15 tháng Hai.