64 Mùa Valentine Đợi Em

Chương 5: Chương 5




Trong đời mình tất nhiên Helen Emerson từng ra nhiều quyết định sai lầm, nhưng việc ngồi cùng xe với Rafferty lại là một trong những sai lầm ngoạn mục nhất. Song hành động còn ngu ngốc hơn chính là mặc chiếc váy đen này.

Cô đã biết trước mọi chuyện sẽ ra sao - cô tự lừa bản thân rằng đây là trùng hợp ngẫu nhiên, hay vờ như chiếc váy là thứ duy nhất còn sót lại trong tủ áo. Ông anh Harry từng bảo chiếc váy đó nên được dán nhãn cấm, và anh ấy không hề quá khắt khe. Thậm chí cô còn không dám mặc nó trước mặt ba cô.

Lý do thứ nhất, nó quá ngắn. Cách đầu gối năm centimet hướng lên trên, và một đôi tất màu đen cũng không làm dịu sức ảnh hưởng của đôi chân cô. Cô có đôi chân tuyệt hảo, cô nghĩ đây là thứ duy nhất xứng đáng chữ đẹp trên người cô và cô không thể cự lại mong Rafferty nhìn chúng triệt để.

Chiếc váy cũng bó lấy bờ hông hẹp và phải thừa nhận đường cắt quá thấp. Cô tự nhủ tại cơ thể cô không được cấu tạo để chiếc váy trở nên đoan trang, dù phải lờ đi thực tế nó đã làm cô trông đầy đặn một cách rõ ràng. Cô đã ương ngạnh mặc váy, trang điểm, xức thêm một chút nước hoa và bước vào phòng khách trên đôi giày gót cao nhất mà cô sở hữu.

Trong một phút Rafferty bất động, dồn toàn bộ chú ý từ chương trình mua sắm sang nhìn cô chăm chăm, làm cô nhớ lại mình đã hoảng ra sao khi nhận thấy sự tĩnh lặng của anh ta. Tất cả những gì cô có thể làm là không túm cổ áo lẫn giật gấu váy xuống. “Mặc thế này có cầu kỳ quá không?” Cô hỏi, cố nén những âm bồn chồn không thoát ra khỏi giọng nói.

“Không”, anh ta ngồi thẳng dậy trên chiếc sofa, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. “Mary sẽ thích nó”. Rồi thận trọng nói. “Tôi thích nó”.

Tận lúc này cô mới ước mình vấn cao mái tóc. Ít nhất cô cũng có cặp kính mang theo như một loại bảo vệ nào đó, khi anh ta đứng lên từ chiếc sofa, tắt tivi và bắt đầu bước về phía cô.

Cô sẽ không lùi bước. Anh ta không phải một mối đe dọa, cô nhắc nhở bản thân. Cô tin anh ta, ngay cả khi anh ta khiến cô bứt rứt không yên. “Anh có chắc đây là ý hay không?” Cô hỏi rồi ngạc nhiên bởi chính thắc mắc của mình.

Nụ cười của anh ta nhăn nhó. “Tôi nên hỏi ý cô là gì”, anh ta nói với giọng sâu, điềm tĩnh, “nhưng phần lớn mọi thứ liên quan đến cô đều tồi sẵn rồi, ít nhất là với tôi, bởi thế đáp án của tôi chắc chắn là không. Tuy nhiên, Mary muốn đích thân cảm ơn cô vì đã rút lại quyết định khởi tố, và một bữa mì Ý là cách hay nhất con bé nghĩ ra. Nó thậm chí còn sẵn lòng chịu đựng ngồi đối diện tôi trong vài giờ để làm việc đó nữa kìa”.

Thông tin này đã đủ để kéo cô khỏi lời tuyên bố muộn phiền của anh ta. “Sao cô ấy lại không muốn ngồi đối diện anh? Cô ấy không thích anh à?”

Giọng nói anh ta thoáng cười cợt. “Có gì đâu mà thích? Mary sợ tôi là khác”.

“Thật nhảm nhí”, Helen nói. “Sao cô ấy lại phải sợ anh?”

Rafferty không đáp. Cô nhận ra việc này nằm trong tính toán của anh ta, ngay cả khi cô cảm giác được phản ứng của bản thân. Anh ta đang cố làm cô sợ giống như với người vợ đang mang thai của Billy Moretti, và thật kỳ diệu khi anh ta thất bại. Hoặc rất có thể đã thành công, song lại theo những phương thức anh ta không hề dự liệu.

Cô lùa bàn tay qua mái tóc nâu đỏ vừa rối vừa dày. “Từ bỏ đi, Rafferty”, cô nói với lượng cộc cằn rất đáng tuyên dương. “Tôi đã tiếp xúc với đủ loại người cặn bã trên thế giới, từ giết người hàng loạt, cưỡng bức cho đến loạn giới tính. Nếu so với chúng, độ nguy hại của Hannibal Lecter[1] với xã hội giảm bớt rất nhiều. Anh không thể làm tôi phân tán tư tưởng”.

[1] Nhân vật bác sỹ tâm thần chuyên đi ăn thịt người trong phim “Sự im lặng của bầy cừu”.

“Hannibal Lecter?”

“Anh chưa xem Sự im lặng của bầy cừu [2]?”

[2] Bộ phim kinh dị nổi tiếng được dựng từ tiểu thuyết cùng tên của Thomas Harris.

“Chưa nghe bao giờ. Nó là phim à?”

Helen lắc đầu, nhận ra tình trạng căng thẳng trong căn phòng thuyên giảm phần nào. “Anh đến từ hành tinh nào vậy, Rafferty? Sao Hỏa chắc?”

Rồi anh ta mỉm cười, và sự căng thẳng ngay lập tức cháy sém các mút thần kinh của cô. Loại căng thẳng cô nhận ra tức khắc, dù chưa gặp phải trước đây bao giờ, hệt thứ dục tính thuần chất của con người vậy. “Sao Diêm Vương”, anh ta nói. “Cô sẽ để tôi lái chứ?”

“Không có cửa”.

Rồi anh ta hành động, những gì cô chờ đợi trong tiềm thức, biết nó sắp diễn ra. Anh ta vươn tay chạm vào cô, lùa những ngón tay dài qua mái tóc dày màu nâu đỏ với sự cẩn thận quá đỗi tinh tế, quá đỗi dịu dàng, khiến cô không tài nào khiển trách anh ta được. “Thôi nào, luật sư. Tôi nghe tivi người ta bảo cuộc đời chỉ như một cuộc du ngoạn duy nhất thôi, nên cần tóm lấy mọi vui thích trong tầm tay. Giờ quanh tôi vẫn chưa thấy nhiều khoan khoái lắm, nhưng chắc chắn tôi rất thích được lái chiếc xe tin hin lố bịch đó của cô”.

Cô chịu thua, mà không rõ vì sao. Sợ rằng quá dễ dàng để cô nhận thua trước người đàn ông này. “Anh phải hứa sẽ lái cẩn thận hơn”, cô đồng ý, “Tôi còn quá trẻ để chết”.

“Tôi cũng vậy, Helen”, anh ta nói, giọng nhạt nhẽo và dửng dưng. “Tôi cũng vậy”.

Cô phải thừa nhận anh ta đã cố hết sức. Dù cố gắng kiềm chế tốc độ của anh ta vẫn phù hợp với cuộc đua xe Indianapolis 500 hơn những con đường trong thành phố Chicago. Helen đơn giản chỉ nắm chặt tay nắm cửa, nhắm mắt và cầu nguyện. Lúc chiếc xe giật cục dừng lại đột ngột bên ngoài một khu tập thể trông có vẻ ngăn nắp ở khu South Side, cô phát hiện mình không thể tìm nổi đường về. Cô đã bị kết án phải đi thêm một vòng nữa với cái con người điên rồ đằng sau tay lái kia.

“Chẳng phải đỡ hơn rồi sao?” Một cách ngây thơ, anh ta hãnh diện hỏi.

“Bởi chúng ta vẫn còn sống nên chắc là ổn”, cô gắt gỏng, lẩy bẩy tháo dây an toàn và tuột người xuống xe. Ngay từ đầu anh ta đã chẳng buồn thắt dây an toàn, và cô biết mình nên trách mắng anh ta. Nhưng xét đến tình trạng vẫn còn run rẩy của hai đầu gối, cô quyết định ngồi lên thứ gì đó để không ngã vật ra đường, và cô cần rượu.

Billy gặp họ ở cửa, nét tự hào và lo lắng hiển hiện trên gương mặt cậu ta. Mái tóc cậu ta được chải cẩn thận hất ngược ra sau gương mặt trẻ con, quần áo gọn gàng, mòn cũ và tay ôm lấy một người phụ nữ trẻ đang mang thai. Helen quan sát gương mặt tròn, bình tĩnh của Mary Moretti và biết cô đã quyết định đúng. Ngay cả khi đôi mắt MfXy quét qua cô, và bồn chồn liếc nhìn ngưòi đàn ông cao ráo đang đứng ngay đằng sau cô đi nữa.

Căn hộ ổn đến không ngờ, có ba phòng, tính cả một nhà bếp rộng rãi thưa thớt đồ gia dụng nhưng đảm bảo sạch sẽ tinh tươm. Billy mời cô ngồi xuống chiếc sofa cũ bệ rạc không khá hơn món đồ cổ trong căn hộ của cô là bao, một cốc rượu vang đỏ loại mạnh được ấn vào tay cô, trước khi cô có thời gian nghĩ về nó.

“Chú vẫn giữ vali của anh chứ, Billy?” Rafferty hỏi. “Anh sẵn sàng đổi mười năm tuổi thọ để tắm và thay quần áo một lần”.

Song điều khiến Helen ngạc nhiên là phản ứng sặc rượu của Billy. Lúc gắng gượng bắt nhịp lại hơi thở, cậu ta trừng mắt với Rafferty. “Trong phòng ngủ. Anh cứ tự nhiên”.

“Anh bỏ vali của anh ở đây hả?” Helen hỏi. “Nó nằm ở đây bao lâu rồi? Một năm chắc?”

“Chính xác”, Rafferty nói. “Tôi đi du lịch nhẹ nhàng lắm. Còn chút bọt cạo râu nào không?” Anh ta xoa bàn tay lên phần râu hơi lởm chởm, và Helen choáng váng nhận ra cô thích anh ta để thế hơn. Trong khi cô vẫn thường thấy những người không cạo râu trông rất không sạch sẽ. Với Rafferty nó lại lôi cuốn đến không ngờ. Nhưng rồi, mặc cho lý trí, những gì về Rafferty mà cô dần khám phá đều lôi cuốn cô.

“Em sẽ tìm cho anh”, Billy nói rồi hấp tấp theo Rafferty vào nhà tắm với bộ dạng như thể định dốc ruột dốc gan cho ai.

“Em nên đi xem bữa tối”, Mary quay người vào bếp.

Helen không thể cứ ngồi một mình trong phòng khách tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ này và nhấp rượu được, “Để chị giúp”, cô đi theo Mary với mục đích không mấy cao cả là dò hỏi thêm thông tin.

“Nhưng chị là khách của bọn em”, Mary phản đối.

“Đừng có ngốc thế!” Helen mạnh miệng.

Nguồn từ site TruyenGiCungCo.com

“Cứ giao việc cho chị rồi chỉ dẫn là ổn”.

“Ừm, có lẽ món salad…”

“Salad là sở trường của chị đấy”, Helen đáp, dù cô là tín đồ trung thành của các quầy salad bán sẵn trong siêu thị. “Thế em và Billy kết hôn được bao lâu rồi?”

“Tám tháng ạ”, Mary nói, rồi đột nhiên trở nên tái nhợt. “Em bé sẽ chào đời vào cuối tháng Tư”.

“Hẳn sẽ là một đứa trẻ bụ bẫm”, Helen thoải mái nhận xét.

“Vâng”, Mary cố gắng thốt. “Thưa chị Emerson, em muốn cảm ơn chị vì đã rút lại việc khởi tố Billy. Anh ấy là người tốt, và có nhiều tình huống anh ấy không thể giải thích...”

“Chị hiểu”, Helen dịu dàng nói, dù cô không chắc có hiểu hay không. “Chị đồng ý với em, cậu ấy là một chàng trai tốt. Chị tin bản năng của mình. Và của Rafferty nữa”.

Rafferty không hề cường điệu. Một Mary Moretti bình thường vốn can đảm giờ đang trở nên bồn chồn dù vừa nghe nhắc đến tên của Rafferty. “Anh ấy chơi thân với Billy”.

“Nhưng em không thích anh ấy”. Helen quyết định đây là thời điểm thích hợp cho một cú thúc nhỏ.

“Ôi, không đâu ạ!” MfXy cam đoan. “Không phải thế. Anh ấy chỉ khiến em hơi... không thoải mái. Em đoán là tại đôi mắt của anh ấy. Chúng trông như có khả năng nhìn xuyên thấu người khác”.

“Em nên hỏi anh ấy giới tính của con em”.

Mary có vẻ giật mình, rồi gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt trước câu nói đùa của Helen. “Em thích được ngạc nhiên hơn. Với cả cũng không còn lâu lắm”.

“Chị nghe nói tháng cuối cùng là tháng kinh khủng nhất”. Helen đã từng chứng kiến quá trình mang thai của các chị dâu để biết cái thai của Mary lớn hơn bảy tháng rất nhiều, trừ khi cô gái chuẩn bị sinh ba.

Đôi mắt Mary chạm vào mắt cô. “Dạ phải”, cô gái nói.

“Rafferty và Billy là bạn thân phải không? Họ trông không hợp cạ mấy nhỉ”, Helen cố gắng hỏi sao cho bâng quơ khi bắt đầu thái rau diếp.

“Họ quen nhau từ lâu lắm rồi”, Mary khẩn trương nói.

“Cũng không thể lâu thế được. Billy bao nhiêu tuổi vậy em, hai mươi ba? Hay hai mươi tư?”

“Hai mươi lăm ạ”.

“Và Rafferty hẳn phải hơn đến mười tuổi. Họ từng là đồng nghiệp à?”

“Em... Thực sự em cũng không biết nữa”, Mary hơi mất tự nhiên trả lời.

Trong thoáng chốc cảm giác tội lỗi nhấn chìm Helen. Mary Moretti phải mang một gánh nặng quá lớn, dù theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, vì thế cô gái không đáng bị quấy rầy với hằng hà sa số câu hỏi mà không thể hoặc không muốn trả lời. Nhưng những câu hỏi đó cứ lù lù hiện ra mỗi lúc một lớn trong tâm trí Helen, và cô biết mình sẽ không nhận được câu trả lời xác đáng từ Jamey Rafferty.

“Billy với Rafferty gặp nhau thế nào vậy em?” Cô cố tỏ ra vô tư để hỏi trong khi với tay lấy túi cà rốt.

Không có hồi đáp. Cô quay lại, cứ tưởng chính nỗi căng thẳng đã khiến Mary im lặng, chỉ để phát hiện vị chủ nhà của cô đang tì lưng vào bức tường, gương mặt trắng bệch, hai tay bám chặt lấy chiếc bụng căng phồng của mình. “Ôi trời ơi!” Cô gái thều thào.

“Ôi trời ơi?” Helen lặp lại, không thích âm thanh đó chút nào.

“Hình như là co thắt trước lúc sinh. Em nghĩ...” Cô gái rùng mình, thở hổn hển. “Em nghĩ em vỡ nước ối rồi”

“Chết tiệt!” Helen thốt, ngay lập tức xông đến đỡ Mary. “Để chị đưa em đến chỗ ghế sofa. Billy!” Cô hét to vật lộn với sức nặng của một phụ nữ mang thai. “Rafferty chết tiệt, ra đây mau!”

Cánh cửa phòng ngủ mở cái rầm, và Billy lao ra ôm lấy Mary khi cô gái hạ người xuống ghế sofa. Rafferty ở ngay đằng sau, mặc quần âu và đang kéo chiếc sơ mi trắng sạch sẽ lên người. “Cô ấy sắp sinh”, Helen nói. “Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện”.

“Quá sớm!” Billy phản đối. “Cô ấy mới được bảy tháng”.

“Bảy tháng...” Helen định cự lại, nhưng tay Mary đã siết chặt tay cô. Cô nhìn vào đôi mắt to, van nài của Mary, và ngay lập tức nuốt xuống những lời phản đối định thốt ra. “Bảy tháng cũng không sao”, thay vào đó cô nói. “Có vẻ đây sẽ là một đứa trẻ bụ bẫm”.

“Gọi cho bệnh viện”, Rafferty nói. “Tôi sẽ lái xe đưa mọi người đi”.

“Để tôi”, Helen bắn trả. “Tất cả chúng ta đều muốn tới nơi nguyên vẹn”.

“Nếu cô mà lái ấy, luật sư ạ”, anh ta nói, choàng một chiếc áo khoác đen khác bên ngoài chiếc sơ mi để mở, “đến tận hội trồng cây[3] chúng ta cũng chưa đến nơi đâu. Cô muốn làm bà đỡ à?”

[3] Arbor Day: được khởi xướng vào ngày 10/04/1872 tại bang Nebraska của Mỹ nhằm khuyến khích mọi người trồng và chăm sóc cây xanh.

Trong một chốc cô điếng người, như mụ mẫm bởi hàng cơ bắp nhẵn thín trên ngực anh ta. Cô giật mạnh ánh mắt để hướng lên gương mặt anh ta. “Anh lái”, cô nói. “Nhưng lái cho cẩn thận vào”. Cô quỳ xuống bên cạnh Mary, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô gái. “Em sẽ ổn thôi”, cô thì thầm.

“Là con của Billy, chị ơi”, MfXy thều thào, khi tiếng thét nóng nảy của Billy với chiếc điện thoại vọng ra từ nhà bếp. “Anh ấy rất cổ hủ, và bọn em chỉ... ý em là, chỉ xảy ra một lần trước lễ cưới, và anh ấy không muốn nghĩ đứa con đầu lòng thụ thai ngoài hôn thú. Đó chỉ là lời nói dối nhỏ…”

“Đừng lo”, Rafferty điềm tĩnh nói, giọng anh ta thản nhiên và thực tế. “Hiểu biết của Billy rõ ràng không đủ để phân biệt kích cỡ hợp lý của đứa bé. Đàn ông ở nơi thằng nhóc sống trước đây đều mù tịt về quá trình sinh sản của phụ nữ”.

Helen hết liếc từ gương mặt đỏ lừ của Mary cho đến vẻ châm biếm trên mặt Rafferty. “Thế nơi đó là nơi nào?” Cô hỏi. “Có phải cùng một chỗ với anh không?”

“Tôi bảo cô rồi còn gì, Helen. Sao Diêm Vương ấy!”

Billy hớt hải lao trở lại phòng khách. “Họ đang đợi chúng ta. Họ nói chúng ta phải tính thời gian những cơn đau. Em có một chiếc đồng hồ ở đâu đó…”

“Lấy của anh này”. Rafferty tháo đồng hồ của mình ra nhưng Billy chỉ đần độn nhìn nó chằm chằm.

“Đưa cho tôi”, Helen giật nó khỏi tay anh ta. “Đưa Mary ra xe đi. Tôi không nghĩ chúng ta có nhiều thời gian”.

Billy là một chàng trai mảnh khảnh, có tay chân và ngực khẳng khiu, cùng chiều cao trung bình. Khi cố gắng nâng cơ thể nặng nề của vợ lên, cậu ta chệnh choạng suýt ngã ngửa.

Với tiếng thở dài, Rafferty bước lên trước đón Mary từ tay cậu ta, và Helen nghe thấy tiếng thét sợ hãi khó hiểu của cô gái. “Anh ấy sẽ không làm em đau đâu, Mary”, cô trấn an. “Anh ấy chỉ cố đưa em đến bệnh viện thôi. Giờ thì bình tĩnh nào. Bao giờ đau nhớ nói ngay với chị để tính thời gian nhé”.

Khi họ bước xuống những bậc thang rộng trước nhà thì Mary bắt đầu đau. Helen liếc chiếc đồng hồ, cứ thế nhìn chằm chằm mặt đồng hồ cổ lúc vòng quay của kim giây khởi động. Một lát sau, cô đã thu mình ở ghế sau chiếc xe, để đầu Mary gối lên lòng cô.

Thật may vì quá bận rộn tính thời gian các cơn co thắt của Mary nên cô không chú ý cách Rafferty lái xe. Lúc cô thoáng nhìn lên họ đang ngoặt vào một góc phố, còn những người đi bộ thì hoảng sợ chạy toán loạn đằng trước chiếc xe. “Rafferty”, cô cảnh cáo.

Sau đó cô ngoái lại sau lưng, nhìn màn đêm đã bao trùm cả thành phố. Tuyết bắt đầu phơ phất rơi, và gió đang rít liên hồi trên những con đường. Giao thông trì trệ, một chiếc bốn chỗ màu đen dai dẳng bám sát đuôi xe Helen.

Cô không dám chắc nguyên do nhưng chiếc xe này mang cho cô cảm giác quen thuộc đến kỳ quặc. Cô hướng mắt vào đêm tối, đang cố gắng phác họa hình ảnh người tài xế thì tiếng kêu của Mary kéo cô trở lại với thực tại.

“Chị Emerson ơi”, Mary rên lên.

“Vì Chúa, gọi chị là Helen”.

“Bảo anh Rafferty nhanh lên”.

Anh ta nghe lỏm được giọng não nùng của cô gái. “Như dơi bay ra khỏi địa ngục đây này, Mary”, anh ta hét lại qua vai.

“Anh im đi, Rafferty”, Billy quát. “Em không có tâm trạng đùa với anh”.

“Tôi để lỡ cái gì à?” Helen hỏi, không theo kịp câu chuyện cười của anh ta.

“Khi nào chúng ta thân hơn tôi sẽ kể cô nghe”, Rafferty nói, bẻ tay lái một cách dứt khoát.

Helen định thét lên phản đối thì phát hiện họ đã dừng lại ngay bên ngoài cổng bệnh viện. “Tạ ơn Chúa!” Cô thở hắt một hơi rồi lồm cồm chui ra ngoài, nhường lối cho nhân viên cấp cứu để họ nhanh chóng đưa Mary khỏi chiếc ghế sau chật hẹp.

Lúc đôi chân đi giày cao gót của cô loạng choạng thì Rafferty đã kịp túm lấy cô. “Tạ ơn Chúa vì MfXy đã đến đây kịp lúc?” Anh ta hỏi han. “Hay tạ ơn Chúa vì chiếc xe đã dừng?”

“Cả hai”, cô nói. Bàn tay anh ta nhẹ đặt lên cánh tay cô, và cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da anh ta qua cả lớp áo dầy. Cô biết mình nên tránh ra. Nhưng cô không làm.

Chắc anh ta đã xoay sở để ăn mặc cho tươm tất lúc nào đó trong suốt chuyến đi của họ. Chiếc sơ mi đã được cài hết cúc, che đi ngực anh ta, và anh ta thắt một chiếc cà vạt tối màu khác quanh cổ. Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào nó. “Anh lúc nào cũng thắt cà vạt à?” Cô lơ đãng hỏi.

Anh ta cười gượng. “Cô không thích nó?”

“Hơi trang trọng

“Cô có muốn tôi tháo nó ra không?”

Cô tròn mắt nhìn anh ta. Tay anh ta vẫn để trên cánh tay cô, nhẹ nhàng, chiếm hữu. Ở phía sau Mary đang được đẩy vào phòng cấp cứu, ánh đèn màu cam cùng xanh dương vẫn lờ đờ lóe lên trên những chiếc xe cứu thương đứng chờ, nhưng hai người họ dường như đã bị khóa trong chiếc kén im lìm tách biệt khỏi sự hỗn loạn nơi bệnh viện. “Anh sẽ thấy thoải mái hơn nhiều đấy”, cô đề nghị, nửa như bị chính bản thân dọa cho choáng váng.

“Sao cô không tháo hộ tôi?”

Cô liếm đầu lưỡi giữa làn môi, một cử chỉ kích động đầy vô thức. “Tôi không biết làm thế nào cả”.

“Cô có các anh trai, không phải sao? Cô hẳn đã từng thắt cà vạt cho họ. Cô cứ làm y hệt. Chỉ có điều phải đảo ngược các bước”. Giọng anh ta trầm thấp và quyến rũ. “Có chuyện gì thế, luật sư? Cô sợ à?”

Cô vươn tay tóm lấy chiếc cà vạt của anh ta. “Anh biết không, Rafferty”, cô vừa nói vừa giật nhẹ cho anh ta chú ý, “đến một vị thánh cũng sẽ bị anh cám dỗ”.

“Tôi đang cố đây, Helen. Rất cố gắng”.

Tay cô lóng ngóng với nút thắt Windsor hoàn hảo. Anh ta không hề thử giúp cô, chỉ kiên nhẫn đứng đó, chăm chú nhìn cô nới lỏng chiếc cà vạt hộ anh ta. “Tháo luôn cúc trên cùng cũng được”, anh ta thản nhiên gợi ý.

Da anh ta thật ấm bên dưới bàn tay cô. Cô có thể ngửi được mùi hương của bọt cạo râu và dầu gội, và một thoáng cô đã tự hỏi vị của làn da anh ta sẽ thế nào.

Ý nghĩ đó làm cô sốc đến mức giật bắn người khỏi anh ta. “Đây”, cô nhấn mạnh. “Anh trông dễ tiếp cận hơn nhiều rồi đấy”.

“Cô muốn tiếp cận tôi à?”

“Dẹp chuyện đó đi, Rafferty. Tôi chỉ đang nghĩ đến Mary thôi. cô ấy không cần anh dọa cô ấy thêm hoảng sợ, nhưng anh cần ở đây để làm chỗ dựa tinh thần cho Billy. Thay vì cứ như mấy con nhân sư chết tiệt, bét nhất anh cũng nên cố gắng sao cho giống người một chút”.

“Vâng, thưa tiểu thư”, anh ta khiêm nhường. “Cô sẽ ở lại chứ?”

Câu hỏi làm cô giật mình. “Trừ trường hợp bắt buộc, nếu không tôi sẽ không đi đâu hết”.

Anh ta nhìn xuống. “Là tự nguyện đấy, Helen. Cô dứt khoát sẽ tự nguyện đi”.

Cô trợn mắt định phản đối, nhưng lại thôi khi anh ta nắm lấy cánh tay cô rồi đưa cô vào phòng cấp cứu. Chuyện tán tỉnh cứ như bản năng thứ hai của anh ta, đảm bảo về mặt tình cảm anh ta không quan tâm đến cô nhiều hơn Mary Moretti. Cô thoáng liếc ra sau, và trong một khắc cô nghĩ mình vừa thấy chiếc bốn chỗ màu đen, hệt chiếc cứ bám đằng đẵng theo sau xe họ từ căn hộ nhà Moretti. Nhưng chiếc xe này đã đỗ vào bãi và không có tài xế nào trong tầm mắt. Tuy vậy trong mắt Helen hầu hết những chiếc bốn chỗ màu đen Mỹ sản xuất đều trông giống hệt nhau.

Billy nắm chặt tay Mary khi người ta đẩy vợ cậu ta xuôi theo hành lang. Cậu ta ném ánh nhìn van nài cuối cùng về phía Rafferty, người đã gật đầu một cách bí ẩn. “Anh sẽ lo”, anh ta gọi với theo Billy. “Anh sẽ lo tất cả mọi chuyện”.

“Tất cả mọi chuyện nào?” Helen gặng hỏi.

“Lo giấy tờ”, Rafferty nói. “Các bổn phận. Đại loại vậy”.

“Các bổn phận của anh là gì?”

“Chiếm số ít thôi. Lạy Chúa, tôi chết thèm cà phê mất. Đến thứ khủng khiếp cô pha cho tôi cũng được”.

Helen gắng nở một nụ cười. “Kinh khủng nhỉ? Tôi cược mấy thứ trong máy bán nước tự động quanh đây cũng không thể tệ hơn đâu”.

“Có máy bán cà phê tự động á? Không biết sau này còn nghĩ ra cái gì nữa”.

Cô trố mắt nhìn anh ta. Không biết bao lần cô gần như cho rằng anh ta đã đến từ một hành tinh khác. “Tin tôi đi, Rafferty, máy bán cà phê tự động không phải phát kiến vĩ đại với nền văn minh đâu. Cứ chờ lúc anh thử một ít thì biết”.

Cô để anh ta lo thủ tục và đi tìm một máy bán cà phê. Như cô nghi ngờ, vị còn tệ hơn cốc cô hâm nóng cho anh ta rất nhiều, nhưng anh ta đã lơ đãng uống gần hết trong khi thu xếp với cô y tá hành chính chịu trách nhiệm tiếp nhận bệnh nhân.

“Họ không có bảo hiểm”, Rafferty kiên nhẫn nói. “Tôi nghĩ tôi đã giải thích rồi”.

“Tôi cũng nghĩ mình đã giải thích cần ai đó đứng ra bảo lãnh việc thanh toán”, nữ thần Valkyrie[4] cỡ nhỏ đáp. “Người cha đâu?”

[4] Trong thần thoại Na Uy, họ là một trong những nữ bầy tôi của Odin - vua của các vị thần, người cưỡi trên lưng ngựa trong các trận chiến, và quyết định chiến binh quả cảm nào sẽ chết.

“Trong phòng sinh”, Helen nói, nhoài người về phía trước. “Tôi đảm bảo cậu ấy sẽ ra đây và ký những giấy tờ cần thiết ngay khi có thể…”

“Cô cần gì?” Rafferty ngắt ngang lời Helen.

“Một thẻ tín dụng[5], và đó là yêu cầu tối thiểu”, người phụ nữ khịt mũi khó chịu.

[5] Major credit card: loại thẻ do các công ti tín dụng lớn phát hành như Visa, MasterCard, American Express, Discover Card…

“Tôi không mang thẻ tín dụng”.

Cả Helen và y tá hành chính đều choáng váng nhìn chòng chọc anh ta. “Vậy séc cá nhân?” Người phụ nữ nói tiếp. “Để đặt cọc cho các hóa đơn”.

“Tôi không có tài khoản séc”, Rafferty điềm tĩnh trả lời.

“Vậy anh có cái gì?” Người phụ nữ lạnh giọng hỏi, rõ ràng vừa kết luận Rafferty là một kẻ vô công rồi nghề.

Helen quyết định sẽ ngậm miệng lại. Rafferty có thừa năng lực để đặt người phụ nữ này về đúng chỗ của cô ta, và cô chợt phát hiện mình gần như đang trông chờ điều đó.

“Tiền mặt”, anh ta nói.

“Tiền mặt?” Người phụ nữ kinh ngạc lặp lại.

“Tiền giấy. Dài và màu xanh. Cô hẳn đã nghe về nó rồi chứ?” Rafferty nói, rồi lôi chiếc ví của anh ta ra. “Cô muốn bao nhiêu trước khi để gia đình Moretti yên?”

“Chúng tôi cần đặt cọc ít nhất một nghìn đô la. Thậm chí chi phí những ca sinh thông thường có thể lên đến năm nghìn đô, và...” Giọng cô ta tắt dần khi Rafferty lôi ra một xấp toàn tờ mệnh giá một nghìn đôla mới tinh. Anh ta thả năm tờ trong số chúng lên quầy, rồi thêm một tờ nữa.

“Để lo các khoản khác”.

“Là thật chứ?” Người phụ nữ hỏi với giọng kinh sợ.

“Không có cơ hội làm giả đâu”. Anh ta cất ví, quay về phía Helen và giơ tay cho cô khoác theo cái kiểu lịch sự vừa giễu cợt vừa lỗi thời của anh ta. “Đi xem Billy nào”.

Helen chờ cho đến khi họ ra khỏi tầm nghe của người y tá. “Tôi chưa từng thấy một tờ một nghìn đô trước đây,” cô nói, vẫn còn sửng sốt.

Một nụ cười châm biếm cong lên trên miệng Rafferty. “Vậy sao? Thế thì rõ ràng cô đã sinh nhầm thời rồi”.

“Anh lấy nó ở đâu?”

Anh ta liếc xuống nhìn cô. “Không phải việc của cô, luật sư ạ”.

“Là ma túy? Hay anh là trùm buôn lậu?” Cô cố né ra. Chỉ có một lý do duy nhất để ai đó mang nhiều tiền như vậy theo người, và mối nghi ngờ Rafferty đang sống ngay trên chính lằn ranh pháp luật chỉ càng làm tăng những nỗi sợ hãi của cô lên. Cô đúng là ngu ngốc khi tin tưởng anh ta, khi tự dùng chính những xúc cảm cuồng dại với người đàn ông này để bịt mắt mình.

Anh ta giữ cô lại giữa hành lang đông đúc, làm người ta phải lách qua hai người họ. Trông anh ta có vẻ giận dữ, làm Helen tự nhủ cô nên cảm thấy khiếp đảm. Thay vào đó, tất cả những gì cô cảm nhận là thở phào nhẹ nhõm. “Hãy thẳng thắn một điều thế này, tiểu thư”, anh ta nói với giọng căng thẳng và điên tiết. “Tôi có thể không phải người luôn tuân thủ pháp luật, và tôi có thể đã làm những việc tôi không nên làm. Nhưng tôi không dính đến buôn ma túy, chưa từng, và sẽ không bao giờ. Cô đã rõ chưa?”

“Rõ”, cô nhẹ nhõm trả lời.

“Cô tin tôi chứ?”

“Vâng”, cô đáp.

Anh ta tiếp tục thận trọng nhìn cô. Và rồi anh ta gật đầu, ra chiều thỏa mãn. “Đi tìm Billy đi, và xem chúng ta có thể ngăn thằng nhóc đi đi lại lại không”.

“Tôi không nghĩ cậu ấy đang đi đi lại lại. Cậu ta chắc chắn đang ở bên Mary”.

“Ở bên con bé? Để làm gì? Con bé đang sinh con, đâu phải chơi bóng”.

“Rafferty, anh đang sống trong vùng chân không nào thế? Những người chồng giúp vợ họ khi người phụ nữ sinh con, họ nắm lấy tay vợ, giúp vợ thở, họ không bồn chồn cuồng chân trong phòng chờ rồi hút thuốc lá đâu”.

“Thằng nhóc trong đó á? Để nhìn?” Rafferty kinh hãi lặp lại.

“Tôi cho là vậy”.

Anh ta lắc đầu không tin. “Để tôi nói cô nghe, Helen ạ, thời nay Chicago đúng l một nơi kinh dị. Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải đi lòng vòng phụ nó kìa. Trừ khi chúng ta cũng được phép vào trong?” Rõ ràng ý tưởng ấy làm anh ta phát hốt.

“Không đâu, Rafferty. Chỉ người cha thôi. Đừng có lo”, cô thêm vào tinh quái. “Anh luôn có thể nắm tay tôi”.

Đây là sai lầm thứ ba trong tối nay. Anh ta dùng những ngón tay dài nâng cằm cô lên. “Tôi thích cái việc giúp em thở hơn”, anh ta nói. “Có lẽ một chút nhanh hơn. Một chút sâu hơn. Với một chút đứt quãng trong giọng của em, và...”

“Ngừng ngay, Rafferty”, cô nói, căng thẳng quay đi. Sức ảnh hưởng của người đàn ông này với cô thật kinh khủng. “Chúng ta có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm”.

“Như là gì?”

“Như việc đợi một em bé chào đời”.

Anh ta nhìn cô một lúc. “Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Chúng ta sẽ bàn về hơi thở gấp gáp của em sau vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.