Một đêm dài. Rafferty đã làm hết sức để bảo vệ giá trị gia đình truyền thống, nhưng bệnh viện từ chối hợp tác. Có vẻ không một ai, kể cả những người cha và những người ông đang mong ngóng, được cho phép hút thuốc trong bệnh viện, và thậm chí còn chẳng có phòng cho người ta cuồng chân. Gã phải tự bằng lòng với việc ngồi trên một cái ghế nhựa, uống hết cốc này đến cốc khác thứ cà phê kinh khủng kia, và nhìn Helen Emerson. Nói chung, nhiều đêm trong cuộc đời phạm pháp của gã còn tệ hơn nhiều.
Chết tiệt, cô xinh quá. Gã không biết sao mình không nhận ra ngay điều đó. Cô có đôi mắt đẹp nhất gã từng thấy trong đời, màu nâu ấm ánh lên chút thách thức. Gã cũng nghĩ suốt về đôi môi cô. Liệu cô có hôn đáp lại gã khi gã hôn cô không? Liệu cô có dùng lưỡi khi hôn không?
Gã muốn lùa tay vào mái tóc nâu dày của cô, nâng khuôn mặt cô lên và ngắm nhìn nó. Giờ gã đã biết cô cũng có ngực, chân, và hông đâu ra đấy, chiếc váy nhỏ xíu ngọt ngào đó đã dẹp sạch mọi nhận định sai lầm của gã lúc trước. Gã yêu việc nhìn ngắm cô trong chiếc váy ấy. Nhưng còn trông đợi được nhìn cô trút bỏ nó hơn nhiều.
Billy nghiêng ngả đi vào phòng chờ lúc mười một giờ rưỡi, nhợt nhạt, túa mồ hôi và xanh rớt khi cậu ta đổ sập xuống ghế. “Em không biết gì về chuyện này, Rafferty”, thằng nhóc lẩm bẩm. “Em nghĩ mình thích theo cách cũ hơn, nơi những người phụ nữ làm tất cả mọi chuyện”.
Tiếng cười của Helen lạnh tanh. “Xin lỗi nhé, quý ngài. Cậu ở đây mới là bắt đầu thôi, cậu cần theo dõi từ đầu đến cuối kìa. Ít nhất cậu cũng không bị đau”.
“Nhưng tôi có đau”, Billy nghiêm túc nói. “Tôi đều cảm nhận được mỗi lần những cơn đau tấn công Mary”.
“Tin tôi đi, cô ấy đau hơn cậu nhiều”, Helen đáp.
“Cô có bao nhiêu đứa con rồi?” Rafferty hỏi cô.
Công bằng mà nói, gã thích thứ màu nhàn nhạt lan trên gò má cô. “Rất nhiều cháu”, cô nhìn thẳng vào mắt gã rồi đáp.
“Em vào lại trong đó đây”, Billy vừa lẩm nhẩm vừa chống chân đứng dậy và hướng về phía cánh cửa mở hai chiều của khu sinh nở. “Giữ cà phê nóng nhé”.
Rafferty nhìn cậu ta rời đi. “Để lạnh có khi lại ngon hơn”, gã làu bàu.
“Để kiểu gì thì vị cũng tệ cả thôi”, cô thì thầm, nhắm tông giọng thật tình cờ. “Anh và Billy gặp nhau thế nào?”
Gã duỗi đôi chân dài ra trước mặt, điềm nhiên quan sát cô. “Cô Emerson này, tôi từng bị người giỏi nhất moi thông tin, và kỹ thuật của cô không ăn thua”.
“Tôi đâu có moi thông tin của anh”, cô nói, vẻ như bị lăng nhục. “Tôi chỉ đang duy trì cuộc nói chuyện thôi”.
“Vậy hãy nói về cô. Về gia đình cảnh sát của cô, lý do cô là công tố bang, nơi cô đã đi học, lý do tại sao cô không kết hôn, hay thậm chí không dính dáng đến một ai đó”.
Cô đỏ mặt. “Tại sao anh lại nghĩ tôi không dính dáng với ai?”
Đôi mắt gã không ngơi nhìn cô. “Nếu cô đi lại với ai, anh ta sẽ không ngốc đến nỗi để cô rỗi rãi vào đêm thứ Sáu. Nếu thế, anh ta hẳn đã ở căn hộ của cô khi tôi đến lúc sáu giờ sáng nay. Trừ khi cô đang hẹn hò với một thằng đần, nhưng cô lại gây ấn tượng với tôi là người quá thông minh để dây dưa với một thằng đần”.
“Mỗi người một khẩu vị”, cô ủ rũ nói.
Gã lướt ánh mắt khắp người cô, đôi chân dài, khuôn miệng trinh nguyên, thực sự quá đỗi khác biệt với Crystal Latour và bất cứ người đàn bà nào khác từng qua lại với gã. “Tôi đồng ý”, gã nói. Gã thoáng ngó ra sau. Thật kỳ quặc, gã cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi họ từ khi họ đến bệnh viện. Suốt những thập kỷ qua, gã đã học được cách tin vào bản năng thứ sáu, bởi nó đã tạo nên quãng ngừng cũng như sự khởi đầu cho cuộc đời gã, nhưng lần này gã không thể tìm ra lý giải.
Chỉ có thể là Drago, dù hắn theo họ bằng cách nào, và hắn đang ở đâu vào giờ phút này cũng chỉ có trời mới biết. Một lần cô Emerson muốn vào phòng vệ sinh nữ, Rafferty đã trốn ngay bên ngoài cánh cửa, trông hệt như một thằng biến thái, cho đến khi cô ra ngoài. Thật khốn kiếp khi có quá nhiều người đang chạy lon ton quanh cái bệnh viện này, và Mary càng sớm sinh xong đứa nhóc khỉ gió đó gã càng sớm đưa được cô Emerson an toàn ra khỏi đây.
James Rafferty Moretti xuất đầu lộ diện lúc 0 giờ 53 phút sáng, vào ngày lễ Valentine. Billy lảo đảo đi vào phòng chờ, nét mặt mê mụ, và Rafferty phải đưa tay đỡ khi cậu ta sụp xuống.
“Tốt quá rồi, Jamey”, Billy thều thào, trong phút chốc quên đi một Helen đầy hiếu kỳ đang đứng bên cạnh. “Mọi thứ bỗng dưng trở nên đúng đắn khi thằng bé chọn ra đời vào ngày này, phải vậy không?”
Rafferty là người hoài nghi, người không tin vào những trùng hợp ngẫu nhiên hay sự cứu thế. Gã thụi Billy một quả vào lưng. “Chắc rồi, Billy”.
“Bọn em đặt tên thằng nhóc theo tên anh”, cậu ta nói, đưa tay chùi vành mắt đỏ hoe.
“Chú định dọa Mary chết khiếp bằng quyết định đấy à?” Rafferty khô khốc hỏi.
“Không, cô ấy đồng ý. Anh biết Mary mà, cô ấy chỉ hơi căng thẳng một chút lúc ở gần anh thôi. Anh không thể trách cô ấy...”
“Anh không trách ai cả”, gã nói.
“Anh có phiền không? Chuyện bọn em đặt tên con giống anh ấy?” Billy đột nhiên lo âu hỏi.
“Không đâu, Billy. Như vậy thì ít nhất thứ gì đó về anh cũng trụ lại được đến sau ngày Valentine”.
“Thế nghĩa là sao?”
Chết tiệt, gã quên mất Helen cùng bộ óc tò mò bé bỏng của cô. Gã quay sang. “Chỉ là tôi phải quay về vào Chủ nhật. Tôi chưa bao giờ nán lại quá lâu cả”.
“Vậy ra đó là thói quen?”.
“Cô thích nghĩ thế cũng được. Billy, ăn mừng đi nào!”.
Billy hơi lắc lư. “Em cần ngủ. Họ đang chuyển Mary và James vào phòng riêng. Em không biết làm cách nào chúng em có điều kiện để…”
“Sẽ ổn thỏa cả thôi, Billy. Đừng lo chuyện đó”.
“Rafferty, đảm bảo chứ?”.
“Anh đảm bảo. Anh sẽ đưa cô Emerson về nhà. Cô ấy trông cũng sắp toi như chú đến nơi rồi. Gửi lời chúc của anh đến Mary, và bảo con bé cho anh cảm ơn nữa”.
“Nhưng tôi muốn nhìn em bé”, Helen phản đối, khi Rafferty tóm lấy cánh tay cô.
“Cô có thể gặp nó vào ngày mai…”
“Mất công đợi lâu như thế nên tôi sẽ không đi chừng nào chưa nhìn được đứa bé”, Helen bướng bỉnh.
Gã biết cô rất ngoan cố, biết ngay từ lúc gã gặp cô. Gã quay sang Billy với tiếng thở dài mệt mỏi. “Cái bệnh viện thần kinh này có cho phép thế không?”.
“Em không biết nữa”, Billy nói. “Nhưng em sẽ lén đưa hai người vào”.
Gã phải công nhận Mary Moretti quả là một chiến binh. Con bé nằm trên chiếc giường trắng đơn sơ của bệnh viện, trông không khác gì gấu trúc với những quầng thâm dưới mắt, tuy xanh nhợt và kiệt sức nhưng hoàn toàn rạng rỡ. Con bé thậm chí còn có thể nhìn gã mà không nao núng, và từ kinh nghiệm của bản thân gã biết để làm được điều đó con bé vất vả thế nào.
Helen đang rủ rỉ rồi rối rít cả lên với một mẩu nhân loại đỏ hỏn nhăn nheo mà gia đình Moretti vừa mang đến thế giới này. Rafferty đưa mắt nhìn thằng nhóc cùng tên, và sinh vật bé nhỏ ấy gào lên một tiếng không sao tin nổi. “Nó có lá phổi của cậu đấy, Billy”, gã nhăn nhó nói. “Và phản ứng của Mary”.
“Không đâu”, Mary nói, rõ ràng đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Chúng em muốn cảm ơn anh, Rafferty. Vì tất cả những gì anh làm cho Billy, nhất là thời điểm này.
Chúng em muốn anh làm cha đỡ đầu cho bé James”.
“Anh luôn mơ mình được làm bố già[1]”, gã lẩm bẩm với nụ cười méo xệch.
[1] Godfather: cha đỡ đầu cũng đồng nghĩa với bố già, kẻ đứng đầu các băng đảng tội phạm.
“Rafferty”. Giọng Billy đầy tính cảnh cáo, và Rafferty biết phải kiểm soát cách ăn nói vô lối của mình lại.
“Anh rất vinh hạnh, Mary. Nhưng cô cũng biết anh sẽ không ở đây vào lễ rửa tội của thằng bé”.
Mary, người biết chính xác nơi chốn và những gì sắp xảy ra với gã, gật đầu. “Anh sẽ trở lại vào năm sau. Lúc ấy chúng ta sẽ làm”.
Gã mỉm cười nhìn con bé, giữ vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, và lần đầu tiên Mary không rụt người lại. Con bé mỉm cười với gã, có chút ngập ngừng, và gã gật đầu.
“Anh sẽ ra hành lang”, gã nói. “Anh không nghĩ đông đúc như vầy tốt cho nhóc con cùng tên với anh. Nói lời tạm biệt và để gia đình mới này trong yên bình đi, luật sư”.
“Tôi sẽ ở thêm một phút nữa thôi”, Helen nói, vẫn không rời mắt khỏi cậu bé mới sinh ồn ào đó với sự quý mến vô ngần.
Gã khẽ khàng đóng cánh cửa lại sau lưng, hành lang vắng lặng ngoại trừ một người khoác áo trắng đang sắp xếp lại các thứ trên khay thức ăn. Đèn điện dần tắt bớt, và Rafferty phải mất một lúc mới tự hỏi sao người ta lại dùng bữa vào lúc một giờ sáng thế này.
“Xin chào, ở đây này, Jamey”. Đôi mắt đen loạn trí của Drago gặp ánh mắt gã qua chiếc xe đẩy. “Đã lâu không gặp”.
Jamey không cử động. Gã đang đứng chặn giữa lối vào, và nếu gã hiểu Helen Emerson, trong vòng không đầy hai mươi tư giờ qua gã bắt đầu hiểu cô cặn kẽ hơn, cô sẽ không vội vã đi theo gã. Đặc biệt những khi gã bảo cô làm thế. Không cần thiết phải hoảng sợ.
“Drago”, gã đáp lại hắn.
“Morris”, Drago sửa. “Mày quên à, tao đã có cuộc đời mới. Cuộc đời mới hạnh phúc, thành công của tao”.
“Tao rất tiếc về vợ mày!”.
Drago đẩy cái xe về phía bức tường, trong hành lang im lìm, âm thanh trở nên sắc nhọn và đầy dữ dội. “Sao mày không đi đâu đó một chút, Jamey? Tao chưa bao giờ thích mày, nhưng tao sẵn sàng xem lại nếu mày khôn hồn cút đi. Sau cùng, chúng ta đã trải qua khá nhiều chuyện cùng nhau”. Drago khúc khích, âm thanh vừa trẻ con vừa ghê sợ. “Để tạo nên một kết nối nho nhỏ thì chẳng gì bằng cùng chết chung một cách khốc liệt nhỉ? Mày nghe đến sự kết nối của những người đàn ông bao giờ chưa, Rafferty? Như trong quảng cáo bia ấy”.
“Để gia đình Moretti yên, Drago”.
“Ờ, được thôi”. Hắn bước xa khỏi chiếc xe đẩy và tiến về phía Rafferty. Hắn là một gã mảnh khảnh, dẻo dai, tính cách nóng nảy, hay cáu kỉnh, luôn bồn chồn không yên. Hắn trông không khác nhiều so với buổi sáng ngày 14 tháng Hai năm 19. Ngoại trừ đôi mắt có thêm chút điên rồ. “Bạn gái mày mới là người tao bám theo. Đừng tưởng cô ta cuối cùng sẽ là cứu tinh của mày. Tao nghĩ sau sáu mươi tư năm mày đã từ bỏ ý định tìm tình yêu đích thực rồi chứ hả? Đối diện với nó đi, Rafferty, mày không thể yêu”. Drago lại cười khùng khục.
Rafferty nhún vai. “Có vẻ thế. Tao không trông đợi được Helen Emerson cứu rỗi. Tao chỉ cố bảo vệ cô ấy an toàn”.
“Quên đi, chú em”. Drago dặt dẹo trên hai chân. “Mày không làm gì ngăn tao được đâu. Tao sẽ kết liễu cô ta. Tao phải làm. Và hiện tại mày chỉ là một thây ma. Không hơn một thằng vô dụng. Đây”. Trong tay hắn là một khẩu súng nòng ngắn chết người đời mới đủ để nằm ngoài tầm hiểu biết của Rafferty. “Sao mày không thử cái này?”.
“Tao không có hứng, Drago. Để cô Emerson yên rồi tìm trò khác mà chơi”.
Drago chậm rì rì lắc đầu, đôi mắt hắn bắn qua vai Rafferty khi cánh cửa đằng sau Rafferty bắt đầu hé mở. “Xin lỗi nhé, anh bạn. Tao phải kết thúc câu chuyện ở đây thôi. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì cô ta đã làm. Tao là thằng không bao giờ quên nợ. Mày nhớ mà”.
Rafferty với tay ra sau lấy chốt cửa và chặn nó lại. Gã nhớ, dĩ nhiên rồi. Drago là một kẻ tàn bạo, đầy hận thù và ra tay nhanh gọn đến mức đã trở thành huyền thoại giữa thời đại giết người như cơm bữa. “Để cô ấy yên, Dragon. Không tao sẽ...”
“Mày sẽ làm gì, Rafferty?”. Drago nhạo báng. “Mày thừa biết mày không ngăn nổi tao. Mày không thể động một cái móng tay với tao một khi tao còn sống và mày vẫn là một hồn ma vất vưởng. Mày không thể bắn tao, đâm tao, tao cá mày còn chẳng thể gọi cớm bắt tao nữa kìa. Tao sẽ có mặt khi mày ít ngờ nhất. Hôm qua mày có thể ngăn tao, nhưng không phải lúc nào mày cũng ở đây. Có lẽ tao chỉ cần chờ đến ngày mười lăm. Ngày cô ta sẽ thê lương tự hỏi sao mày tỉnh dậy và bỏ cô ta đi không nói một lời, rồi thậm chí còn không kịp hay biết thứ gì vừa bắn trúng cô ta”.
Helen đang dồn hết sức đẩy cánh cửa, cố gắng xô tung nó ra, trong khi gã giữ chặt phía bên này. “Cút mẹ mày đi, Drago”.
“Sao mày không để quý cô bé nhỏ đó ra, Jamey? Để đối mặt với báo ứng của cô ta?”.
“Mày điên rồi...”
“Chẳng có gì mới, Jamey”. Drago khẽ bật cười. “Tao lúc nào chả điên”.
Cuối cùng Helen cũng mở được cửa, vấp chân và ngã nhào vào Jamey. Gã tóm lấy cánh tay cô, lấy thân mình che chắn cho cô, để cô không nhìn và nhận ra Drago, bảo vệ cô trong trường hợp Drago quyết định nổ súng.
“Chuyện gì với anh thế, Rafferty?” Cô hỏi, lách người khỏi gã và kéo tà váy xuống. Cô nhìn dọc hành lang, và thấy cái bóng choàng trắng biến mất ở khúc quanh. “Đó là bác sĩ à? Có gì không ổn với Mary hay em bé sao?”.
“Chỉ là nhân viên phục vụ đang cố gắng ném chúng ta ra ngoài thôi”, gã nói dối trơn tru. “Tuyết bắt đầu rơi rồi. Mặc áo choàng vào đi, luật sư. Tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn”. Ít nhất cũng là điều gã hy vọng có thể thực hiện. Cái tên định giết Helen Emerson sẽ đợi cho đến khi vệ sĩ của cô buộc phải biến mất vào ngày 15 tháng Hai. Nhưng Ricky Drago không hiền hòa như thế. Và hắn không giống kẻ sẵn lòng chờ đợi lâu hơn.
Chiếc xe vẫn ở chỗ cũ, với một phiếu phạt đỗ xe sai quy định. Rafferty giật nó ra khỏi kính chắn gió và xé đôi trước khi mở cửa cho cô Emerson, người đột nhiên trở nên im lặng khác thường.
“Tôi sẽ phải nộp phạt”, cô lên tiếng, cố gắng tỏ ra nghiêm khắc nhưng nghe rất buồn khổ.
“Thôi nào, luật sư. Cô thừa sức xử lý phiếu phạt đỗ xe còn gì”, gã đi vòng qua xe và trượt vào ghế lái trước khi cô có cơ hội nhận ra cô đã mắc mưu. “Ngay ngày đầu tiên vào trường Luật cô hẳn đã được học thủ thuật ấy rồi”.
“Chúng tôi không 'xử lý' phiếu phạt ở Chicago, Rafferty”, cô cáu kỉnh.
“Vậy mọi thứ đã thay đổi thậm chí còn nhiều hơn tôi tưởng”. Không có dấu hiệu nào của Drago lúc Rafferty lái xe vượt qua chiếc xe cứu thương đang đi vào, bởi chỉ vừa kịp bẻ lái nên không thể quan sát kỹ lưỡng. Gã dậm mạnh chân ga, và cỗ máy bé nhỏ chồm lên phía trước, đưa họ lao thẳng vào làn đường của một chiếc xe tải đang lại. Helen hét lên và đưa hai tay che mặt, Rafferty khéo léo lách qua chiếc xe đồ sộ, và bắt đầu cuộc đua điên cuồng trên đại lộ rộng lớn gần như vắng tanh xe cộ.
Trong khi cô tiếp tục rúm ró, gã bật radio và thở ra một hơi thỏa mãn khi tiếng nhạc jazz nóng bỏng bất ngờ vang lên. Thò tay vào túi tìm thuốc lá, gã bật bật lửa, hy vọng lôi kéo được phản ứng từ hành khách của gã.
Cô nhú người lên đủ lâu để trừng mắt với gã. “Không còn ai đang đau bụng sinh nữa, Rafferty”, cô nói kháy. “Anh không phải lái quá nhanh vậy đâu”.
“Tôi đang thắc mắc không biết khi nào cô sẽ thảo luận đến vấn đề ô nhiễm không khí. Không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?”
“Có”.
Thuốc gã cũng châm rồi, cho nên gã sung sướng cười nhăn nhở với cô. Không có ai bám đuôi theo họ, lúc này Drago có vẻ sẵn lòng chờ đợi. “Đứa bé đáng yêu phết”, gã vui vẻ bắt chuyện.
“Đừng đánh trống lảng, Rafferty, anh hầu như không nhìn thằng bé”, cô sắc sảo nói. “Tôi cần lời đáp cho vài câu hỏi ngay bây giờ”.
“Vậy ư? Tôi đang bị cáo buộc phải không, cán bộ?”.
“Đừng giở giọng đấy với tôi, Rafferty. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Vì sao anh không cho tôi ra ngoài hành lang? Đấy không phải nhân viên phục vụ, tôi không nhớ rõ nhưng tôi biết đã nhìn thấy người đàn ông đó trước đây. Và tất cả những lời ám chỉ chuyện anh rời đi rồi trở lại là sao? Sao anh không thể ở lại cho đến lễ rửa tội của em bé? Sao đến một năm sau anh mới trở lại? Làm thế nào hàng nghìn đô la tiền mặt lại có trong ví anh trong khi anh không có thẻ tín dụng, không tài khoản séc...” Một ý nghĩ kinh hoàng đột ngột đánh thẳng vào cô. “Anh có bằng lái xe đấy chứ hả?”
“Ừ, tôi có một cái”. Nó hết hạn năm 1931, nhưng gã nghĩ cô không cần nghe điều đó. Cô thắc mắc quá nhiều. Gã cũng quá bận rộn với việc lảng tránh trả lời và phỉnh phờ để vào được căn hộ của cô ở đến hết đêm nay.
“Thế nào, Rafferty? Anh sẽ cho tôi đáp án chứ?”.
“Tiểu thư à”, gã mệt mỏi nói, “nếu tôi nói cô sẽ không tin đâu”.
“Sao anh không thử xem sao?”.
Gã cũng khao khát làm thế lắm chứ. Cô thậm chí còn chẳng nhận ra ẩn ý đầy ám muội của gã, cô quá chú tâm vào những câu hỏi và sự bối rối của chính mình. Gã đột ngột cho xe ngừng lại, rồi tắt máy. Gã không biết nói gì với cô. Hàng nghìn câu vụt qua tâm trí gã, đại loại như, “Coi nào, tiểu thư, cô đang gặp nguy hiểm đấy”, rồi thú nhận gã là kẻ đã chết từ sáu mươi tư năm trước. Song không câu chuyện nào của gã sẽ vừa vặn với cái cô Emerson chỉ tin vào sự thật này. Tốt hơn hết gã cứ nói dối như thường lệ cho xong.
“Công việc của tôi đòi hỏi rất khắt khe”, gã nói “Tôi đến Chicago mỗi năm một lần, mỗi lần không quá bốn mươi tám tiếng, rồi lại ra đi. Lúc ở hành lang không phải tôi đã ngăn cô, mà cánh cửa hẳn đã bị kẹt, tôi không biết người phục vụ kia, tình cờ gã ta đi qua đó thôi. Nếu tiền có phân loại sạch bẩn thì tiền của tôi tương đối sạch sẽ. Hãy nhìn theo hướng này, Helen, chỉ cần không dính dáng đến ma túy và mại dâm thì tiền nào chả được, giống cách Al Capone làm ấy”.
“Đã làm”, cô sắc bén sửa lại. “Và Al Capone rửa tiền thông qua những tội ác đó, thông qua bất hạnh của con người”.
“Và cô thì dùng tiền bản thân kiếm được để cố ngăn chặn chúng. Đối mặt mà xem, bọn tội phạm không còn thì cô cũng mất việc và ngủ ngoài đường rồi. Và cô nghĩ tòa nhà cô đang sống từ đâu mà có? Cô tưởng Crystal Latour được thừa kế nó từ ông chú giàu có của bà ta sao? Mỏ tiền tóc bạc thì đúng hơn. Nó là một thế giới bẩn thỉu, công chúa à, và đây cũng là một thành phố bẩn thỉu, cô nên biết điều đó giống như mọi người. Thế nên đừng ra vẻ cô có quyền tra khảo tôi, vì cô không có quyền. Tôi không thuộc quyền hạn của cô nên tôi không phải trả lời cô. Còn tất cả những gì tôi làm là mọi cố gắng của tôi trong thời gian ngắn ngủi tôi ở đây”.
Gã đột ngột ngừng lại, làm sự im lặng vùi lấp cả xe. Ánh đèn đường bên ngoài không thể thâm nhập vào trong chiếc xe bé nhỏ, và gã không thể nhìn thấy vẻ mặt cô, thậm chí không đoán nổi phản ứng của cô. Gã đã thổi bay cơ hội. Lúc này đây cô sẽ không để gã bén mảng đến gần cửa căn hộ của cô nữa, và gã sẽ buộc phải qua đêm trong giá lạnh, dõi theo từ xa để đảm bảo quyết định ghé thăm của Drago sẽ không xảy ra.
“Anh sẽ đưa tôi về nhà chứ?” Cuối cùng cô cũng lí nhí hỏi.
“Chúng ta đến nơi rồi”.
Cô thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ, và gã có thể nhìn thấy mặt cô. Thấy những giọt nước mắt lờ mờ, trong veo đến sửng sốt bên dưới cặp kính mảnh viền kim loại của cô. “Phải”, cô vừa nói vừa chạm tay vào nắm cửa.
Gã ngăn cô lại. “Em không mời tôi lên uống cà phê sao?” Gã nói, ngưỡng mộ sự trơ tráo của bản thân.
Rồi cô bật tiếng cười khàn. “Anh hẳn ước được chết”. “Ý em là sao?”.
“Ai sẵn lòng uống cà phê của tôi chắc sẽ tự tử mất thôi”.
“Tin tôi đi, Helen, nếu có điều gì tôi không lo lắng, thì đó chính là cái chết”. Gã ngập ngừng, cô cũng ngập ngừng. “Em không mời tôi vào nhà sao?”.
“Không phải ý hay”.
“Đúng vậy. Tôi chưa đặt phòng khách sạn. Có khi tôi nên quay lại và qua đêm ở nhà Moretti”.
“Thế là khôn ngoan nhất rồi”, cô nhận xét, nhưng chẳng tỏ chút cố gắng để xuống xe.
“Nhưng tôi không muốn”.
Cô hít một hơi sâu, run rẩy. “Tôi không biết thói quen của anh thế nào, Rafferty, nhưng tôi không thể. Tôi không phải là người ngủ cùng anh, rồi hai ngày sau nhìn anh biến mất. Tôi không hợp với chuyện quan hệ qua đường”.
“Tôi biết”.
“Thế nên tôi không nghĩ…”
“Tôi không yêu cầu quan hệ, Helen. Tôi đang hỏi chỗ để qua đêm”.
Một lần nữa im lặng. “Anh không muốn tôi?” Cô khẽ hỏi nhỏ.
“Luật sư à, nếu có hai mươi năm cuộc đời tôi sẵn sàng đánh đổi chúng để được đưa em lên giường tối nay. Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi đã có rất nhiều phụ nữ trong đời, và tôi biết khi nào một người phụ nữ sẵn sàng hay chưa. Em chưa sẵn sàng. Tôi thích dành cả đêm trên sofa, uống thứ cà phê khủng khiếp kia vào sáng mai và đưa em đi thăm em bé lần nữa khi giờ thăm nom bắt đầu. Tôi không muốn xem kênh mua sắm trên tivi cả đêm trong một phòng khách sạn vô danh nào đó”.
“Tôi tưởng anh thích kênh mua sắm?”.
“Sẽ hữu dụng một chút cho sau này. Câu trả lời của em là gì, luật sư? Nếu tôi hứa giữ những thèm muốn hoang dại của bản thân cho riêng mình, em sẽ để tôi ở lại chứ?” Gã hầu như nín thở chờ đợi. Gã không muốn đứng cả đêm trên đường ngước lên nhìn những khung cửa sổ nhà cô. Gã cũng không muốn nằm cả đêm trên ghế sofa, nhưng ít nhất như thế còn ấm áp chán. Dù không được ấm bằng giường của cô.
“Được rồi”, cuối cùng cô nói. “Nhưng nếu các anh trai tôi nghe về chuyện này, họ sẽ lột da anh”.
“Tin tôi đi, Helen. Tôi không hay buôn dưa lê với cớm đâu”.
Không thấy dấu hiệu nào của Drago khi gã theo cô lên thềm tòa nhà cũ của Crystal. Không có bóng dáng bất cứ ai, và gã vẫn có thể cảm nhận thứ cảm giác râm ran kỳ quái sau gáy. Drago đang ở gần đây.
Mẹ kiếp, thật không công bằng. Drago nói đúng, Rafferty không có cách nào để ngăn hắn nếu cuộc tấn công ập đến. Tất cả những gì gã có thể làm là giữ Helen Emerson ngoài tầm ngắm của Drago, và gã chỉ có thể làm thế trong quỹ thời gian ngắn ngủi được ấn định cho gã. Billy có thể làm gì đó. Nhưng nếu Billy thử tống cổ Drago trước khi hắn tóm được cậu ta, cậu ta sẽ phải đối diện với cáo buộc giết người.
Khốn kiếp. Sao gã không thể giống người khác, đơn giản chỉ nằm chết một lần khi bị giết? Tại sao gã cứ phải quay lại với đám rắc rối bất khả kháng thế này? Vì sao gã cứ phải quay lại với người phụ nữ làm rối tung trạng thái cân bằng của gã, mài mòn những dây thần kinh của gã, thổi bùng cơn dục tình của gã và nói chung khiến gã phát điên?
Gã nhanh chóng thăm dò căn hộ, đảm bảo mọi lối vào đã được khóa và cài then. Nếu Helen có chú ý thấy sự bực dọc nơi gã thì bản thân cô cũng quá bồn chồn để có thể bình luận về nó. Bước tiếp theo của gã là bật tivi. Chương trình mua sắm đã kết thúc lúc nửa đêm, và một bộ phim Humphrey Bogart cũ đang được chiếu. Bộ phim vẫn hiện đại một cách kỳ lạ với đôi mắt Rafferty.
“Tôi yêu bộ phim đó”, Helen trầm ngâm.
“Thức xem cùng tôi đi”, Rafferty mời mọc. “Tôi không mệt”.
“Nhưng tôi thì có”.
“Chỉ cần kể tôi nghe chuyện gì sẽ xảy ra thôi”.
Đúng là gã cố tình nói vậy, nhưng tạ ơn trời cô quá mệt để nhận ra. Cô thả người ngồi xuống, cuộn đôi chân dài lên ghế, cởi kính và dụi mắt. “Anh ta là cựu thủy thủ, bạn của người chồng quá cố của Lauren Bacall. Edward G. Robinson là găngxtơ, kiểu giống Al Capone”.
“Ông ta không giống Capone”.
“Ôi tôi không biết. Tôi đã xem vài tấm ảnh...” Helen vừa nói vừa ngáp dài, tấm phòng ngự của cô bắt đầu trượt xuống.
Rafferty ngồi ở tít đầu kia chiếc ghế, không đủ gần để dọa cô sợ mà bỏ chạy. Cô ngước lên nhìn gã, thoáng nhút nhát lướt qua đôi mắt cô, và rồi cô ngả lưng ra sau. “Không giống chút nào”, Rafferty lên tiếng.
“Dù sao đi nữa”, Helen ngái ngủ nói, “nó diễn ra trên Quần đảo Florida. Đảo Largo - tên đảo cũng như tên bộ phim. Và một cơn bão đến”. Cô ngáp, đôi mắt khép lại trong chốc lát, rồi lại mở ra. “Và tay găngxtơ cố gắng trở lại đất nước hắn bị trục xuất…” Cô rúc người xuống thấp hơn trên chiếc ghế. “Chỉ cần xem thêm một chút rồi anh có thể hỏi tôi”.
Được rồi, thì gã xem. Gã xem cô. Cô đã chìm vào giấc ngủ, hàng mi rợp trên đôi má nhợt nhạt, mái tóc dài rối tung quanh khuôn mặt. Gã vươn tay lấy cái kính khỏi bàn tay mềm rũ của cô, rồi đưa lên mặt gã. Thực sự cặp kính có độ rất nhẹ. Cô Emerson này rõ ràng là ví dụ điển hình của những người mong tìm kiếm sự che chắn từ tất cả những vật xung quanh.
Sẽ cần nhiều hơn một cặp kính để bảo vệ cô khỏi những kẻ như Ricky Drago. Cũng cần nhiều hơn một gia đình toàn cớm.
Bằng cách này hay cách khác Rafferty sẽ phải tìm ra cách ngăn hắn trước khi quá muộn. Không thì năm sau, khi gã quay trở lại, Helen Emerson đã không còn có mặt trên cõi đời.