Rafferty không muốn ngủ. Khi người ta chỉ có bốn mươi tám giờ trong một năm để sống, người ta sẽ không muốn lãng phí nó trên giường. Nhất là một mình, thế đấy.
Gã ngồi dậy khi ghế, đá văng đôi giày wingtip[1] bằng da và đi vào trong bếp. Gã tìm thấy một bình cà phê gần rỗng nhưng không có đến một ấm nước dùng được. Gã sẽ không mạo hiểm với lò vi sóng, thứ vẫn trông hệt như cái gì đó từ bộ phim Buck Rogers với gã, và gã không muốn mạo hiểm đánh thức Helen bằng việc làm nổ tung nhà bếp. Gã đun ít nước trong một cái xoong, cạo nhỏ thứ tinh thể đóng đá kia cho vào cốc và nốc cạn chất lỏng vừa mới pha mà không rùng mình. Trong đời gã từng làm những việc còn gian nan hơn nhiều. Nhưng cũng không nhiều lắm.
[1] Giày đế bằng, mũi nhọn, mở rộng sang hai bên của ngón chân, trông giống đôi cánh chim dang rộng.
Cô Emerson không phải một tín đồ cuồng nhiệt với thức ăn. Gã tìm thấy những hộp súp và một hộp bánh quy giòn đã hết phân nửa, hai thứ chẳng thay đổi là bao sáu mươi năm qua. Gã đứng trong nhà bếp chờ súp nóng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào bóng đêm. Nơi nào đó ngoài kia Drago đang rình rập. Nơi nào đó rất gần. Và đúng là vòng xoáy ác nghiệt của số phận khi đặt năng lực sát thương và giết người vào tay một kẻ điên cuồng như Drago, còn Rafferty thì bất lực trong việc ngăn chặn hắn.
Nó tạo nên một loại logic tuần hoàn, một trong hai anh em Scazzetti đã chỉ ra điều đó vào năm thứ hai bọn họ quay lại. Nếu ai đó chịu trách nhiệm gửi trả họ lại thế giới này mà có chút khôn ngoan, ông ta sẽ không cho phép những tên trọng phạm trở lại xã hội với khả năng tiếp tục gây án. Chúng sẽ có cơ hội thứ hai, vô tư thôi, nhưng cỗ bài đã được sắp đặt đâu ra đấy.
Miễn còn liên quan đến Rafferty thì mọi việc chưa chắc đã xấu. Làm tay sai cho Moran đã từng l việc, không hơn không kém. Một công việc kích thích, một công việc nguy hiểm, và được trả hậu hĩnh. Nhưng không ăn sâu vào tín ngưỡng.
Bên cạnh đó, chỉ với bốn mươi tám giờ, gã không phải lo lắng kiếm kế sinh nhai. Đặc biệt khi gã quay trở lại mỗi năm với y nguyên những gì gã mang theo. Một gói kẹo cao su Black Clove, một hộp thuốc lá nhăn nhúm và một chiếc ví nhồi đầy những tờ một nghìn đô mới cứng trước đây từng được dự định trả cho chuyến hàng chở đầy rượu lậu từ Canada.
Gã dựa người vào bồn rửa và nhắm mắt, nhớ lại những lời thù hằn của Drago. Có lẽ gã hoàn toàn không có khả năng yêu. Trong suốt những thập kỷ qua, tất cả những kẻ khác đều tìm được ai đó để yêu, tìm được một cuộc đời mới với tất cả gian nan và hạnh phúc cố hữu đi kèm. Đến cả Drago dường như cũng đang trên đà đến với một cuộc sống lương thiện cho đến khi định mệnh một lần nữa ghé chân.
Nhưng điều đó đã không xảy ra với Rafferty. Trong bảy tên bị giết trong gara vào ngày tháng Hai thảm đạm đó, gã là kẻ có lương tâm ít bị cắn rứt nhất. Những tên khác, kể cả Billy, đều dồn tâm trí tuân lệnh của Moran, nhằm cố gắng chống cự nỗ lực giành kiểm soát toàn cục của Capone. Rafferty đã đứng ngoài lề tất cả mọi chuyện.
Nhưng trong cả quãng đường dài gã là kẻ vẫn tiếp tục phải trả giá. Những tên khác giờ đã cho quá khứ yên nghỉ và làm lại cuộc đời. Nhưng không phải Rafferty.
Cũng vài lần gã đến gần được lối thoát. Đặc biệt vào năm 1946, khi gã gặp một người phụ nữ thông minh, ngọt ngào tên Carrie, người đã đem lòng yêu gã. Gã tin cô khi cô nói cô yêu gã. Gã đủ tin cô để ngỏ lời cầu hồn cô, và họ đã định cử hành hôn lễ vào 16 tháng Hai. Nhưng rồi gã không xuất hiện.
Gã có thể đã sống hạnh phúc với cô ấy, gã biết điều đó. Nhưng gã không có cơ hội. Bởi năm tiếp theo cô ra đi, quay về sống nơi quê nhà ở Indiana và Rafferty nhận ra những quy luật không tác động đến gã. Gã sẽ không ra khỏi vòng luẩn quẩn bất tận này, và gã càng sớm chấp nhận sự thật đó, gã càng sớm bắt đầu tận hưởng những gì gã có.
Nhưng cô Helen Emerson kia cứ khuấy tung những cảm xúc xa xưa bên trong gã, cả cũ lẫn mới. Gã bị cô quyến rũ, theo những cách gã không thể nhớ bị quyến rũ là như thế nào. Và trong khi gã không muốn gì hơn được lột bỏ chiếc váy bó bé xíu ấy rồi phụ đạo cho cô về cơ thể của cô và gã, điều gì đó đã ngăn gã lại. Là cái ý thức rằng gã sẽ không ở đây khi bình minh đến. Chắc rồi, bình minh hôm nay gã vẫn ở đây. Nhưng ngày mai thì không. Và mặc cho tất cả sự cố chấp mà cô cố gắng thể hiện với thế giới bên ngoài, bên trong cô không hơn gì một cô mèo dịu dàng, dễ bị tổn thương. Và gã không bao giờ muốn làm đau những sinh vật yếu ớt.
Gã thậm chí còn không nếm súp và bánh quy. Khi gã trở vào phòng khách màn hình tivi chập chờn sáng, bộ phim đã kết thúc từ lâu. Helen trở mình trong giấc ngủ, duỗi đôi chân dài và mịn như phủ lụa, chiếc váy đen ngắn ngủn vô tình bị kéo lên cao hơn, nằm lưng chừng trên cặp đùi cân đối của cô. Rafferty nhìn cô, một tiêng rên tắc nghẹn trong cổ.
Gã có thể di chuyển không tiếng động, và gã đã làm thế, để lục lọi khắp phòng ngủ của cô, cũng không chắc gã đang tìm kiếm thứ gì. Gã cố tránh mắt khỏi chiếc giường. Tạ ơn Chúa nó không giống chiếc gã đã từng chia sẻ với Crystal Latour, nhưng cũng tệ gần như vậy.
Đầu giường làm bằng đồng và sắt được trang trí với các thần tình yêu mũm mĩm, và lớp ga phủ giường mịn màng màu trắng trông vừa tinh khôi vừa cám dỗ. Vì cái quái gì gã phải dây dưa với ai đó giống Helen Emerson thế này?
Gã tìm thấy một tấm mền màu ngà trong chiếc tủ nhồi đầy những bộ quần áo đàn ông không ra hình thù và giống hệt nhau cô đã mặc lần đầu tiên gã gặp cô. Gã còn thấy một khẩu súng nạp đầy đạn trong ngăn kéo bàn.
Gã tự hỏi liệu cô có biết cách sử dụng nó không. Song không cần phải nghi ngờ. Với một gia đình đầy cảnh sát bảo vệ sau lưng, hẳn lượng kiến thức cô được truyền thụ sẽ nhiều hơn những tân binh bình thường. Cô chắc chắn sẽ bắn giỏi hơn gã. Gã chưa bao giờ say mê những khẩu súng, mặc dù luôn có một khẩu trong người.
Chết tiệt, gã đang đùa với ai vậy? Tất nhiên cô sẽ là một tay súng giỏi hơn gã, tính đến sự thật nếu gã có cố bóp cò thì cái thứ chết giẫm ấy cũng dễ dàng từ chối phát nổ.
Gã từng thắc mắc không biết điều tương tự có xảy ra nếu gã chĩa khẩu súng vào chính đầu mình hay không. Giá như có lối thoát khỏi chu kỳ bất tận này.
Nhưng đó không phải phong cách của gã. Gã không tin vào sự yếu đuối, hay tự thương hại bản thân. Nếu gã bị đầy đọa phải trở lại hết năm này sang năm khác thì gã có thể thu xếp đâu ra đấy. Tận hưởng những gì hoan lạc dâng cho gã.
Vấn đề duy nhất là, Helen Emerson không mời chào bất cứ cuộc vui nào với gã. Và gã cũng không định đón nhận chúng.
Gã nhét khẩu súng nhỏ nặng trịch vào trong áo khoác. Gã không chắc vì sao khẩu súng lại đưa Helen vào vị thế an toàn hơn nếu gã dùng nó ngăn Drago lại gần, trong trường hợp mọi chuyện diễn biến xấu đến mức ấy. Nhưng bản thân gã không thể từ bỏ một chút cảm giác về sức mạnh mà khẩu súng đem lại cho gã.
Cô không nhúc nhích khi gã kéo tấm mền trắng bao phủ cô, bao phủ cặp chân dài khêu gợi, bao phủ cơ thể đẫy đà đến không ngờ của cô. Cô thở dài, vùi mình sâu hơn vào chiếc sofa cũ mềm mại, và gã cứ đứng đó, đăm đăm nhìn xuống.
Một dải tóc vương vào môi cô. Gã muốn nhìn gương mặt cô. Gã đưa tay dịu dàng đón lấy lọn tóc dầy, gạt nó ra khỏi miệng cô. Và rồi gã để những ngón tay vạch dài, lướt nhẹ nhàng như lông vũ lên bờ môi cô.
Hai cánh môi cử động bên dưới làn da gã. Gã không biết liệu có phải cô đang nói mơ hay không. Hoặc định hôn gã. Gã không muốn biết.
Gã không dám tin bản thân nếu ngồi cùng sofa với cô khi chiếc ghế này lại lớn như vậy. Gã băng qua căn phòng, ngồi thụp xuống chiếc ghế cũ, duỗi thẳng chân và ngắm cô. Gã muốn một điếu thuốc, nhưng lại sợ có thể đánh thức cô. Gã muốn uống rượu, nhưng gã biết chắc cô Emerson không có gì cất chứa ngoài một chai vang trắng vị chua như dấm, và dù sao gã vẫn giữ vài chuẩn mực sau tất cả những năm qua.
Gã không muốn ngủ. Nhưng không hiểu sao, ngồi trong căn phòng tối với nguồn sáng duy nhất từ màn hình tivi lập lòe và mùi nước hoa của Helen Emerson phảng phất bao quanh, gã bắt đầu cảm nhận được sự bình yên. Chẳng thành vấn đề nếu có một thằng điên đang rình rập ngoài kia, sẵn sàng giết chết người phụ nữ gã quyết định sẽ bảo vệ. Chẳng thành vấn đề nếu sự thèm muốn quá sức kia đang gặm nhấm thành một lỗ trong ruột gã. Thậm chí cũng chẳng thành vấn đề nếu hơn một giờ nữa gã sẽ đi mà không hút được điếu thuốc nào. Ở một mình với Helen Emerson, gã có cảm giác thanh thản đến lạ lùng. Và chỉ vài phút sau, gã theo cô chìm vào giấc ngủ.
Gã mơ về Elena. Gã đã gắng hết sức để không nghĩ đến cô trong nhiều năm ròng. Ngay cả năm mươi năm sau cái chết của cô, rồi khoảng sáu mươi năm kể từ khi nhìn thấy gương mặt cô, ký ức về cô vẫn thừa sức mạnh để mang trở lại những cảm xúc gã muốn chôn vùi.
Gã nhớ lần đầu tiên gã nhìn thấy cô. Gã đang theo Moran, làm tên tùy tùng bất đắc dĩ của hắn khi hắn thực hiện một chuyến ghé thăm mang tính xã giao với ông chủ một cửa hàng ở khu South Side. Người chủ cửa hàng không hứng thú nhập rượu rởm của Moran để bán lén lút, cũng không hứng thú với khoản phí bảo kê từ tổ chức đối đầu với Capone. Rafferty đã đứng một bên, gương mặt trống rỗng cảm xúc, khi Ricky Drago bẻ gãy hai tay Giuseppe Petri một cách bài bản. Chỉ cử động khi con gái của ông ta xông vào và thét lên giận dữ.
Ricky suýt chút nữa giết thành công Elena. Hắn không thích thực tế Rafferty đã chen ngang và đẩy Elena ra sau lưng. Hầu hết mọi người đều kinh sợ cơn thịnh nộ như sấm chớp cùng sự hung dữ của Drago. Nhưng họ cũng hãi hùng ngang như thế với năng lực kiềm chế truyền kỳ của Rafferty.
Moran đã theo dõi thế cân bằng với vẻ thích thú, cuối cùng cũng phải lệnh Ricky rời khỏi khi trông có vẻ một trong hai bọn họ sẽ ra sức đánh nhau đến chết. “Thôi đi, cả hai chúng mày”, hắn nói. “Tao cần cả hai đứa mày nên không muốn chúng mày đánh nhau. Nếu Jamey muốn con nhỏ, để con bé cho nó. Chúa biết, nó thừa khả năng dùng tiểu xảo”.
Drago lùi lại, nhìn trừng trừng vào Rafferty qua đôi mắt điên cuồng, chứa đầy căm ghét. Và nếu những tên đàn em của Capone không can thiệp vào ngày Valentine lạnh giá không đầy một năm sau, Ricky hẳn sẽ bắn một viên đạn vào đầu gã vào lúc gã ít ngờ nhất.
Gã nhìn theo khi Moran và những tên khác lái xe đi. Gã được bỏ lại với một trong những chiếc Packard, Moran luôn là một quý ông trong những vấn đề thế này, và Rafferty đã tự mình lái xe đưa Petri đến bệnh viện, với Elena theo cùng, ngâm nga những lời xoa dịu cha mình.
Gã đợi cho đến khi bàn tay Petri được nẹp và băng bó, đợi cho tới khi gã thanh toán hóa đơn bằng cái ví dầy cộp tiền của Moran mà gã luôn mang theo, đợi cho đến khi gã lái xe đưa hai cha con Petri quay về nhà và Elena giúp cha cô nằm yên ổn trên giường
Và rồi gã cố gắng hôn cô.
Tất nhiên cô đã tát gã. Khi gã hôn cô lần thứ hai cô tát gã mạnh hơn. Khi gã hôn cô lần thứ ba, cô hôn đáp trả.
Nhưng không ăn thua. Không ăn thua khi người cha nóng tính của Elena trút những lời nguyền rủa lên đầu Moran và bất cứ ai liên quan đến hắn. Không ăn thua khi những chuẩn mực cổ hủ của Elena mâu thuẫn với đam mê không thể chối bỏ mà cô dành cho gã. Không ăn thua với cuộc chiến tranh mỗi lúc một leo thang giữa các băng nhóm đã cướp đi cửa hàng nhà Petri, cướp đi mái ấm của họ và cuộc sống của em trai Elena.
Gã thậm chí đã đề nghị cô bỏ trốn với gã. Rời xa khỏi thành phố, rời xa khỏi băng nhóm, rời xa khỏi ký ức của đau buồn và chết chóc.
Cô đã nói không với gã. Ngay cả khi cô bảo cô yêu gã, cô đã hôn tạm biệt gã vào một sáng tháng Hai buốt giá. “Không suốt cả đời này”, cô nói, giọng cô khàn đi, lấp đầy nỗi thống khổ không thể nào nguôi. Và gã không gặp lại cô lần nào nữa.
Gã biết cô chưa bao giờ kết hôn. Cô qua đời vì viêm màng não vài năm sau cuộc thảm sát, và gã từng tự hỏi liệu có khi nào cô hối tiếc sự lựa chọn của cô, hối tiếc những chuẩn mực sống gã không thể tuân theo hay không.
Bởi khốn kiếp, gã cực kỳ hối tiếc. Gã yêu người phụ nữ đó, với say mê mù quáng và dại khờ, và khi cố gắng vươn tới cuộc đời lương thiện thất bại, gã đã quăng bỏ tất thảy sau lưng. Sau đó gã đã thề không bao giờ phạm phải sai lầm như thế nữa. Và y như gã mong muốn.
Nhưng rồi, thi thoảng gã vẫn nghĩ về Elena. Cô vô cùng khác biệt so với cô Emerson mô phạm. Với đầy ắp quy tắc cổ hủ, Elena sống phụ thuộc vào những người đàn ông xuất hiện trong đời cô, một cô con gái biết vâng lời, một người tình cuồng nhiệt, một người chị đau buồn. Cô thấp người, tròn trịa và ngọt lành, và cô không đòi hỏi gì ở gã. Ngoại trừ gã là ai đó không hợp với cô.
Gã cố gắng lánh xa gái nhà lành kể từ đó. Chỉ lãng phí thời gian, và thời gian là thứ duy nhất có nguồn cung ngắn ngủi. Gã mắc kẹt ở đây với Helen Emerson, khác biệt một trời một vực với El hay Carrie, nhưng không hề kém thánh thiện. Và khốn kiếp, gã đang ước hôm nay là 15 tháng Hai, để gã khỏi phải đau đầu.
***
Helen giật mình thức giấc. Trời tối đen như mực, lưng cô nhức nhối, chiếc áo con đang cọ khó chịu lên bầu ngực, cô muốn vào nhà tắm. Hơn hết, cô không ở một mình.
Cô bất động, nằm im, cố định hướng cho bản thân. Mọi thứ trở lại trong đầu cô từng quãng một. Cô đang nằm trên ghế sofa ở nhà, chiếc váy kéo cao một cách khiếm nhã. Ai đó đắp cho cô tấm mền của bà cô, và ai đó là người còn lại trong căn phòng tối: Rafferty.
Cô có thể nhìn thấy bóng anh trong chiếc ghế ngoại cỡ bên cửa sổ. Anh đang ngủ, rất ngon, cô hy vọng thế khi cẩn thận nhích người bên dưới tấm mền. Cô nhón chân đi vào nhà tắm, khẽ khàng đóng cửa trước khi bật đèn, rồi trố mắt nhìn mình trong gương.
Trông cô như một người đàn bà phóng đãng, không còn cụm từ nào khác phù hợp hơn nữa. Nhận thức này đáng lẽ phải khiến cô đau buồn, ngoại trừ sự thật cô trông giống một người đàn bà phóng đãng vô cùng xinh đẹp. Cô đã quên cặp kính của cô ở đâu đó, nhưng cô thực sự không cần chúng, và mái tóc rối tung của cô, những vệt trang điểm lem nhem và chiếc váy bó sát khiến cô rũ rượi và khiêu gợi đến không ngờ.
Chúa nhân từ, người đàn ông đó thậm chí còn chưa hôn cô, rồi tất cả những gì cô phải làm là ở chung một phòng với anh ta và bắt đầu mông lung nghĩ đến những chuyện chưa từng mảy may xuất hiện trong đầu. Thật mừng là anh sắp đi. Nếu mọi chuyện diễn ra theo cách này kết cục của cô sẽ là bị cám dỗ rồi bị bỏ rơi. Và trong khi phần đầu tiên nghe có vẻ rất đáng mong đợi, phần thứ hai lại không hề hấp dẫn.
Thật may mắn khi cô đã bước sang tuổi hai mươi chín trong tình trạng còn tương đối nguyên vẹn, may mắn có sự bảo vệ quá mức cần thiết của gia đình cô. Dù được giáo dục và trưởng thành cùng những buổi đi lễ nhà thờ với ông bà, tư tưởng của cô luôn cởi mở, và nếu cô trót phải lòng ai, tự nhiên cô sẽ tiến đến bước tiếp theo.
Nhưng cô chưa từng yêu ai. Không một ai khiến trái tim cô đập liên hồi, khiến các mạch máu của cô run lên kích động, không một ai tạo thành cơn đau vì khao khát ứ đầy nơi sâu trong bụng cô, thứ đau đớn đã bắt đầu nhũng nhiễu cô suốt hai mươi tư giờ qua. Không một ai ngoại trừ Rafferty.
Có lẽ đó không phải sự thèm muốn, có lẽ đó là một khối u, cô gượng bảo với mình khi rửa sạch lớp trang điểm. Có lẽ vì không có gia đình cô ở đây để dọa chạy người đàn ông kia. Song Rafferty không gây ấn tượng với cô là kiểu dễ dàng bị dọa. Nếu anh muốn cô, thực sự muốn cô, thì toàn bộ lực lượng cảnh sát Chicago cũng chẳng ngăn nổi anh. Chỉ mình cô có khả năng ấy.
Và cô sẽ không làm thế. Cô hoàn toàn thấu triệt. Những cái chạm ngắn ngủi lên lưng cô, khi anh tóm lấy khuỷu tay cô, khi anh xới cô lên vỉa hè bên ngoài văn phòng, vẫn khiến làn da cô ngứa ran. Cô muốn anh chạm vào cô lần nữa. Lần này dịu dàng hơn. Và mạnh bạo hơn.
Cô lắc đầu trước hình ảnh của mình trong gương. Cô điên chăng, dù sao cũng không còn nghi ngờ về chuyện đó, cô phải cảm ơn những ngôi sao may mắn rằng Rafferty vừa lịch lãm vừa có vẻ không hứng thú với cô, mặc cho những lời phản đối và phủ nhận của anh. Cô tuyệt đối an toàn với anh. Chết tiệt.
Cô tắt đèn trước khi rón rén quay trở vào phòng khách. Rafferty không di chuyển khỏi chỗ ban đầu trên chiếc ghế. Đôi mắt anh nhắm chặt, hơi thở sâu và đều đặn, và mặc kệ như thế là nguy hiểm, cô không tài nào kháng cự việc lại gần hơn.
Anh không phải người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp. Gương mặt anh hẹp, chiếc miệng mỏng, đôi mắt khi thức giấc quá đỗi nhạo báng. Nhưng ở anh có thứ gì đó lôi cuốn cô, lôi cuốn mãnh liệt hơn những người khác rất nhiều, dù kẻ đó có là tổ hợp giữa Kevin Costner và Richard Gere. Ngoại trừ anh khiến cô nhớ đến sự pha trộn của Humphrey và Cary Grant, và thêm vài nét của John Garfield.
Cô ngập ngừng vươn tay. Một mớ tóc đen rủ xuống trán anh, và cô gạt nó lên, khẽ khàng, cẩn thận, để những ngón tay lướt qua da thịt nóng bỏng của anh trong phút chốc. Và rồi cô lùi ra xa, ra khỏi tầm với của sự nguy hiểm, ra khỏi con đường dẫn đến những xúi giục đam mê, cô vấp chân phải chồng báo cũ, hẫng người chúi vào tường trước khi quay đầu bỏ chạy, nhẹ nhàng, lặng lẽ vào phòng ngủ đóng chặt cánh cửa đằng sau cô.
Rafferty đợi cho đến khi gã nghe tiếng cửa đóng lại. Gã ngồi dậy, và lẳng lặng chửi thề một cách lưu loát, bằng những từ không hề thay đổi trong sáu mươi lăm năm qua. Những từ Anglo-Saxon tuyệt vời rõ ràng đã ra đời khoảng sáu trăm năm mươi năm về trước.
Họ đã ở rất gần nhau. Gã thức ngay khi cô tỉnh, giữ bản thân nằm thật yên khi cô nhón chân vào nhà tắm. Gã chưa từng cảm thấy khó khăn, nhưng khi cô tiến về phía gã, khi gã cảm nhận được hơi thở ngọt ngào và mát lạnh như bạc hà của cô, cái lướt nhẹ như tơ của những ngón tay cô trên mặt gã, gã suýt chút nữa đã tóm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng.
Gã không phải loại có xu hướng cưỡng ép hung bạo. Nhưng cô đã khuyến khích phần hung bạo trong gã. Gã muốn đè lên cô, bao phủ cô với cơ thể gã và đẩy vào giữa hai chân cô. Gã muốn chiếm lấy cô, trong sự thèm muốn nóng hổi, nồng nàn và giận dữ.
Gã muốn yêu cô. Chậm rãi, dịu dàng, cám dỗ cô khỏi những nỗi sợ hãi trinh nguyên, gã muốn mang cô đến thứ khoái cảm tự nhiên sẽ cuốn phăng tất cả những điều khác khỏi tâm trí cô. Để rồi khi gã đi, cô sẽ khắc ghi. Luôn luôn khắc ghi.
Nhưng gã đã kìm chế bản thân. Và cô thì lui lại đúng lúc. Helen Emerson không phải người đàn bà dành cho gã. Nếu gã chiếm lấy cô, gã cũng có thể để Drago kết liễu cô. Cô biết những nhu cầu của mình rất rõ, cô không phải kiểu phụ nữ cho những mối quan hệ cẩu thả và thoáng qua. Cô là kiểu phụ nữ của hạnh phúc muôn đời. Và nếu gã làm tình với cô rồi biến mất, một phần trong cô sẽ chết. Gã đủ bản lĩnh đàn ông để kiểm soát bản thân và giữ chuyện đó không xảy ra. Không phải sao?
Vấn đề ở chỗ, gã muốn cô nhiều hơn bất cứ ai gã từng muốn trong toàn bộ cuộc đời, không ai sánh bằng, kể cả Elena Petri. Nhưng gã càng chống cự, gã lại càng muốn cô hơn.
Gã đứng dậy, khẽ hơn cô rất nhiều, và đến nằm dài trên ghế sofa. Những tấm nệm vẫn hằn dấu vết từ cơ thể cô. Chiếc mền vẫn lưu giữ mùi hương phảng phất của cô. Hoa hồng trắng. Gã chưa bao giờ nhìn thấy một bông hồng trắng mà thôi nghĩ về cô.
Gã ngó đăm đăm vào căn phòng đen đặc, biết rằng lúc này giấc ngủ sẽ không quay lại với gã. Lúc này gã sẽ nằm thao thức và cố gắng kìm nén cơ thể bất kham, cố gắng kiểm soát tâm trí nổi loạn của gã. Gã chỉ còn không đầy hai mươi tư giờ nữa cần vượt qua. Gã sẽ làm được thôi.
Gã nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi không tín hiệu, tự hỏi gã có thể tìm được thêm vài kênh mua sắm nữa hay không, hoặc thậm chí một trong những chương trình dài hơi bán sáp xe ô tô. Bất cứ thứ gì khiến gã khỏi nghĩ về người phụ nữ ở phòng bên cạnh.
Nhưng ngay cả những thần kỳ từ chiếc tivi hiện đại cũng không thể gây xao nhãng trong tình trạng hiện giờ của gã. Tất cả những gì gã có thể làm là nằm đây trên ghế sofa, tưởng tượng Helen đang ở bên gã. Và từ xa gã có thể nghe thấy điệu cười rúc rích the thé của Ricky Drago.
Không giống những năm trước đây, bình minh thứ Bảy ngày 14 tháng Hai đến trong lạnh lẽo và đầy gió. Rafferty nhìn những bông tuyết xoáy tròn rơi xuống bên ngoài khung cửa, và nghĩ về người phụ nữ cách gã một bức tường. Gã không thể lái tâm trí đến bất cứ điều gì khác trong mấy giờ thao thức vừa qua, và ánh đèn buồn tẻ của thành phố không kéo nổi sự chú ý từ gã.
Tiếng hét của cô vọng khắp căn hộ, sắc nét, chói tai, kinh hoàng. Gã chồm dậy, đá phải chiếc bàn cà phê, giật khẩu súng khỏi cạp quần khi lao vào phòng ngủ của cô. Nếu gã không thể ngăn Drago, biết đâu gã có thể buộc cô bóp cò.
Cô ở một mình, ngồi giữa chiếc giường mềm mại màu trắng. Những tấm rèm đã được kéo lên, không có dấu hiệu nào của kẻ xâm nhập. Cô ngồi đó, đôi mắt choàng mở sợ hãi, đôi bàn tay bịt miệng như để ngăn những tiếng thét. Và đôi mắt cô chuyển về phía khẩu súng gã nắm trong tay, lập tức nỗi sợ trong đôi mắt cô chuyển thành hoang mang.
Gã cẩn thận đặt khẩu súng xuống bàn trang điểm cạnh cửa. “Sao vậy?”
“Một... một cơn ác mộng”, cô bập bẹ, mắt trân nhìn gã. “Tôi vẫn thường mơ về chúng. Chúng... rất thật”.
Gã bước vào trong phòng, dù biết không nên làm thế.
“Lần này em mơ thấy gì?”
“Lúc nào cũng hệt nhau. Tôi nghe thấy những âm thanh như tiếng sấm. Như nghìn tiếng trống. Loại âm thanh gầm gào gây khiếp hãi. Và rồi không gì hết. Câm bặt. Và tiếng tru của một con chó”.
Rafferty cảm thấy sởn gai ốc. Gã biết điều cô đang nói, ngay cả khi cô không biết. Gã đã ở đó. Gã đã nghe thấy tiếng sấm từ những khẩu tiểu liên khi những viên đạn xé rách da thịt. Gã ngã vật ra đó trong vũng máu, chết dần, và vọng vào tai là tiếng tru thê lương của con chó lai già của Scazzetti, vẫn bị xích vào bức tường, sinh vật sống sót duy nhất trong vụ thảm sát ngày lễ Thánh Valentine.
“Chỉ là ác mộng thôi”, sự thô ráp rõ mồn một trong giọng gã. “Quên nó đi”.
“Nhưng vì sao nó cứ tiếp tục trở lại? Tại sao tôi không thể nhớ thêm về nó? Tại sao nó luôn luôn giống nhau? Tại sao tôi tiếp tục nghe thấy con chó...?”
“Em có thôi lảm nhảm về con chó chết tiệt đó không?” Rafferty gắt gỏng, băng qua căn phòng đến chỗ chiếc giường. “Chỉ là một giấc mơ. Em hẳn đã đọc qua về vụ thảm sát...”
“Vụ thảm sát? Anh nghĩ tôi đang mơ đến vụ thảm sát vào ngày lễ Thánh Valentine sao?” Cô hỏi, ngạc nhiên rõ ràng. “Sao tôi lại mơ về nó?”
Gã lắc đầu. Gã muốn ngồi xuống giường cạnh cô, gã muốn vòng tay ôm lấy vai cô và kéo cô vào lòng. Cô đã đổi sang một chiếc áo quá khổ; giống áo đàn ông nhiều hơn thứ áo lót có dây màu trắng như gã tưởng tượng. Gã vẫn thấy cô hấp dẫn không sao cưỡng nổi. Nhưng gã chống cự. Gã không cử động. “Tôi không biết”, gã nói, giờ đã bình tĩnh hơn. “Nhưng chắc chắn nghe có vẻ giống giấc mơ của em. Hàng nghìn viên đạn từ những khẩu súng máy, và tiếng tru của con chó già nào đó cuối cùng đã gọi người đến”.
Gương mặt cô tái xanh. “Anh hẳn đang đùa”.
Gã nhún vai. “Em rõ ràng đã đọc về nó mà không nhớ. Đấy là những điều nhân chứng kể. Nếu không có tiếng tru của con chó, trong nhiều giờ sẽ không một ai có thể vào đó kiểm tra”.
Gã không chuẩn bị đón nhận phản ứng của cô. Gã nghĩ sự thật đơn giản ấy sẽ khiến cô yên lòng. Thay vào đó cô nhún vai, thở ra một âm thanh nghe như đau buồn đến vô tận, và đó là tất cả lý do miễn trách gã cần.
Gã trèo lên chiếc giường cao và vươn tay kéo cô dựa vào gã. Cô đã sẵn sàng, gã có thể cảm nhận nỗi sợ hãi đóng băng trong da thịt cô, nỗi sợ hãi dồn dập trong trái tim cô dưới lớp áo phông bằng vải bông mỏng. Gã sẽ chỉ ôm cô trong chốc lát, gã tự nhủ. Gã sẽ kiểm soát bản thân, chắc chắn gã có thể làm được điều đó. Gã chỉ cho phép mình được ôm cô một phút thôi, để giúp cô bình tĩnh lại.
Và có lẽ một nụ hôn nhanh cũng sẽ không khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Gã có thể ấn môi lên vầng trán cô, lên mái tóc dầy thơm hương ngọt ngào của cô, và cô có lẽ còn chẳng hay biết. Đâu có hại gì. Cũng chẳng thiệt hại nghiêm trọng nếu gã có lùa bàn tay qua mái tóc dày sau gáy cô và nâng gương mặt cô lên. Ngay cả nếu cô có hướng mắt nhìn gã, đôi mắt mở to nghiêm trang và chờ đợi, miệng cô nhạt màu, ẩm ướt và hơi hé mở. Không đến mức gã phải hôn cô, đúng chứ?
Nhưng có, gã đã hôn. Gã đặt miệng mình lên miệng cô, và tất cả những mục đính tốt đẹp của gã biến mất. Cô có chiếc miệng ngọt ngào nhất gã từng được nếm, bẽn lẽn, thoáng không dám tin, và rồi háo hức nhiều hơn. Cô vòng tay ôm cổ gã, hôn đáp lại gã với sự nhiệt tình sẽ làm người ta ngạc nhiên nếu chứng kiến vẻ ngây thơ của cô, nhưng rồi, gã nghĩ cô không có nhiều kinh nghiệm. Khi gã ấn lưỡi vào giữa đôi môi cô, cô nhảy dựng, và gã đã chờ cô bứt người ra khỏi gã.
Nhưng cô không làm. Cô đơn giản chỉ níu lấy gã chặt hơn, đi theo sự chỉ dẫn của gã, chiếc lưỡi của cô nhút nhát chạm vào lưỡi gã, cho đến khi gã có thể nổ tung với ham muốn.
Gã đẩy cô ngã xuống giường, phủ cơ thể lên người cô, không còn quan tâm đến hậu quả nữa. Bên dưới tấm mền trắng mịn màng, gã có thể cảm nhận được cơ thể cô, mảnh dẻ mềm mại và run rẩy, và gã muốn hất tung tấm mền, quăng hết quần áo của bọn họ đi. Gã muốn lạc mình trong cơ thể thon thả và chiếc miệng tuyệt vời của cô. Gã đã quá mệt mỏi để nghĩ về hậu quả - gã chỉ còn hai mươi tư giờ nữa, mẹ kiếp, và gã muốn người đàn bà này, cần người đàn bà này, với khát vọng dữ tợn đến mức làm những chiếc xương trong người gã rung lên. Với cùng một nhu cầu ấy, cô cũng đang run rẩy, và dù sao cũng không có lý do để gã với tay ra sau gỡ bàn tay cô, để phá vỡ nụ hôn và lôi người ra xa khỏi cô, để cô ngước lên nhìn gã với đôi mắt mở to vì bàng hoàng, vì đam mê và hụt hẫng.
“Em cũng biết rõ như anh rằng đây là một ý tồi”, gã nói, ngạc nhiên với âm thanh run run trong giọng nói của chính gã.
Không ai trong hai người cử động. Cô vẫn nằm giữa chiếc giường, và gã có thể thấy bầu ngực cô nhấp nhô bên dưới làn vải mềm. Gã không rời giường, khi gã biết gã nên làm thế. Phần ham muốn bạo ngược nào đó trong con người gã khiến gã ở lại đây, trong tầm với, để chứng tỏ gã có thể kháng cự được ham muốn ấy.
“Vì sao?” Cô cuối cùng cũng hỏi, giọng cô nhỏ nhưng can đảm.
“Bởi ngày mai anh sẽ đi. Anh không muốn, nhưng trong chuyện này anh không có quyền lên tiếng. Và em sẽ chỉ còn trơ trọi một mình, hình dung bản thân không khác một đứa ngốc là bao, rồi em sẽ ghét anh, và thậm chí tệ hơn nữa, căm ghét chính bản thân”.
“Không, không đâu”. Cô chậm rãi ngồi dậy, mẹ kiếp cô đang ở gần gã quá đỗi. “Anh không biết người ta dành nhiều thời gian để hối tiếc những việc không làm, hơn những việc họ đã làm sao?”
“Helen, em không phải kiểu người cho tình một đêm. Em là người phụ nữ cần sự gắn kết, chở che và cùng vun đắp tương lai, tất thảy những điều anh không thể trao cho em”.
Một nụ cười nhỏ cong lên làn môi tái nhợt của cô sém chút nữa đã phá hủy gã. “Sao em lại phải dỗ anh làm thế?” Cô hỏi. “Không hiểu khác đi được sao?”
Gã cho phép bản thân chạm vào cô, chỉ để chứng minh mình còn khả năng làm thế, và khum lấy gương mặt cô trong đôi bàn tay. “Thưa quý cô”, gã nói, “tôi sẽ đánh nát trái tim cô đấy”.
“Trái tim em ư, Rafferty? Hay chính trái tim anh mới là thứ anh lo lắng?” Cô nói, sự hóm hỉnh mâu thuẫn với nỗi băn khoăn mờ nhạt trong đôi mắt cô.
Rồi nhận thức ấy táng vào người gã. Gã có thể yêu người phụ nữ này. Người phụ nữ thông minh, dữ dằn, e thẹn, và không thể tin nổi này, và ý nghĩ ấy khiến gã khiếp sợ. Cho đến tận bây giờ gã chưa từng cảm thấy miễn cưỡng phải rời đi khi thời gian của gã đã hết, đơn giản chỉ bởi gã không còn ai để bỏ lại sau lưng. Nếu gã để bản thân quan tâm đến cô, yêu cô, thì sự ra đi sẽ hủy diệt gã. Và gã có thể thấy trước kết cục gã có chĩa khẩu súng vào chính đầu gã hay không.
Gã dùng hai ngón cái vuốt ve hai bên má cô. “Anh không có trái tim, Helen à. Không có trái tim nào để tan vỡ”.
“Chứng tỏ em xem”, cô nói. Rồi cô hôn gã, lướt môi lên môi gã, dịu nhẹ, nấn ná, và gã biết gã nên đẩy cô ra, nhưng gã không thể. Sự ngọt ngào của miệng cô còn gợi tình hơn bất cứ điều gì Crystal Latour sành sỏi từng mang đến, và gã trượt hai bàn tay xuống bờ vai cô, xuống hai cánh tay cô, kéo cô vào người gã thật chặt với tiếng rên tuyệt vọng.
Cô đang cởi cúc áo gã, đôi bàn tay cô lóng ngóng, kích động và tuyệt vời khi chúng trượt trên làn da gã, chạm vào gã. Cô đang kéo gã xuống chiếc giường, và gã tự nhủ mình làm một quý ông đủ rồi. Có lẽ cô không phải thiếu kinh nghiệm như gã nghĩ. Chỉ có một cách hiệu quả để tìm ra.
Gã nắm bàn tay đang ôm eo gã và kéo nó đến mặt trước quần gã, đến hàng cúc nhỏ xíu giờ đang căng trướng vì tác động của cô lên gã. Gã giữ tay cô ở đó, ngay cả khi cô cố giằng ra, và gã biết gã không nhầm.
Rồi gã nhanh chóng tách người khỏi cô, trèo xuống giường và đứng ở phía tít cuối căn phòng. Áo gã tháo tung, hơi thở khó khăn bắt nhịp lại bình thường và cả cơ thể gã chộn rộn. Chết tiệt cô, chết tiệt đôi mắt ngây thơ và chiếc miệng tuyệt hảo của cô đi.
“Nhát chết”, cô khẽ nói.
Đó là sợi rơm cuối cùng khiến con lừa ngã quỵ. Nếu có điều gì không phải về James Sheridan Rafferty, chính là sự hèn nhát. Gã định cài lại cúc áo, nhưng gã để mặc nó rũ xuống, thay vào đó lục túi tìm gói thuốc lá nhàu nát vẫn còn sót lại. “Không ai bảo anh là nhát chết hết”.
“Anh hẳn đã xem Trở lại tương lai”, cô nói.
Lời của cô khiến gã giật mình ngạc nhiên, trước khi gã nhận ra cô đang đề cập đến một bộ phim. “Không”, gã nói với một thoáng gượng gạo. “Nhưng anh nghĩ anh sẽ thích nó”.
“Rafferty”.
“Anh sẽ không ngủ với em, Helen. Bởi mai anh không còn ở đây nữa, và em xứng đáng nhiều hơn thế”. Gã cố giữ giọng dứt khoát và không biểu cảm.
“Anh không thể gọi cho sếp và bảo anh cần thêm vài ngày nữa được sao?”
Gã nhăn mặt trước ý tưởng đó. “Không”.
“Anh không thể chỉ cần lỡ chuyến bay của anh được sao?”
“Anh không đến đây bằng máy bay”.
“Anh đến đây bằng gì?” Helen hỏi. “Và nhân đây, bởi chúng ta chắc chắn đều biết anh không phải luật sư của Billy, anh làm gì để sống?”
Gã nhìn cô. Gã chưa bao giờ là một kẻ dễ cung khai, thậm chí chưa từng bị cám dỗ. Nhưng gã biết nếu gã không nói thật, không cảnh báo cô biết chính xác gã là ai và gã là thứ gì, thì gã sẽ không còn sức chống chọi.
Gã châm điếu thuốc, hít vào một hơi sâu và đầy cân nhắc. “Anh không làm gì để sống, tình yêu ạ”, gã nói. “Và anh cứ duy trì như vậy sáu mươi tư năm rồi”.