Ai Dám Yêu Vương Hậu Của Trẫm

Chương 9: Chương 9: Chấn các 1




“Đừng khóc , Ly nhân ngoan, ca ca giúp ngươi bôi dược, đây chính làthần dược mà Phong thái y đưa cho ta, rất hữu hiệu trong việc làm tanvết sưng đỏ.” Hắn từ trong lòng lấy ra nhất bình sứ ôn nhu nói.Phong thái y nói chuyện gì với ca ca vậy?Tayhắn đưa lên mặt ta giốngnhư có ma chú băng lạnh hết sức thoải mái. Cổ tay cũng được hắn thượngdược

“Ca ca, lần trước người hạ độc ngươi là ai là ai? Ca ca đắc tội người nào sao?” Ta phải làm rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ta cảm giác tay hắn cứng ngắc, ta lo lắng đề phòng hỏi

“Có phải ta đã hỏi điều không nên hỏi không?”

“Ly nhân, việc này ta không muốn ngươi biết, nhưng hôm nay nthần trígươi bị tổn thương. Ca ca sẽ không bỏ qua cho nàng.” Câu cuối cùng củahắn làm cho ta cảm nhận việc này khiến hắn hận thấu xương.

Hắn qua vỗ nhẹ cổ tay ta

“Đừng sợ, ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi. Đợi lát nữa ta mang ngươi đến một nơi. Nhưng trước hết ngươi phải mặc xiêm y chỉnh tề, đầuphải mang cái khăn che mặt, biết không?” Hắn nhẹ giọng nói. Còn nhéonhéo mũi của ta, làm ta đau nhưng hắn chỉ là ca ca thôi không có gì phải xấu hổ .

Bốn phía cây cối bị gió thổi rung động, chung quanh còn có tiếng kêu của những con mèo, ta giật mình, nơi này sao lại có mèo? Rõ ràng là ban ngày nhưng sự âm u của không khí xung quanh làm ta không tự chủ đượcrun run. Ta vỗ nhẹ ngực đừng sợ đừng sợ a.

Càng đi về phía trước một mùi hôi thối làm ta nôn khan, đây là địaphương quỷ dị nào? Mùi hôi thối bốc lên ngày càng nồng nếu không phải có ca ca ở bên ta thật đã bỏ chạy từ sớm bình tĩnh bình tĩnh ta cũng không phải là người nhát gan.

Đột nhiên dưới chân ta ngứa ngứa trong đầu nghĩ là rắn thét lên

“A, rắn” ta hét lớn nhào vào trong lòng ngực ca ca trên đầu truyền đén tiếng ca ca cười

“Nha đầu ngốc, nơi này làm sao có rắn a?” Ta đưa mắt nhìn xuống, hả,nguyên lai là một đoạn cây khô. Cái khăn che đi khuôn mặt đỏ ửng vì xấuhổ.

“Ca ca, nơi này sao lại hoang vắng như vậy a?”

” Tới rồi, ngươi xem.” Trấn Các hai chữ to to đùng bày ra trước mắt ta, đây là giam giữ phạm nhân?

“Kétttt” tiếng cửa được mở ra, ta hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, tại sao lại không có ai cả? Ca ca vỗ tay ba tiếng

“Trần Thanh, Trần Liễu khấu kiến Ngũ thiếu gia.” Ồ ồ giọng nói vanglên phá vỡ không khí yên tĩnh quanh đây, nhưng hai bọn họ xuất hiện khinào? Giống như nháy mắt đã có mặt .

“Vị này chính là Lục tiểu thư Tô Ly, từ nay về sau chính là người các ngươi phải bảo vệ. Tiểu thư muốn làm gì, không được ngăn trở, cẩn thậnbảo vệ, hiểu chưa?” Ca ca uy nghiêm ra mệnh lệnh , nguyên lai phải bảovệ ta a

“Vâng” bọn họ giống như máy móc trả lời. Ca ca vung tay lên, lập tứckhông còn thấy bóng người, đây là công phu gì? Chân thần a. Ta khôngkhỏi sợ hãi than.

“Ca ca, bọn họ?”

“Ly nhân, không cần lo lắng, hết thảy đều có ta.” Nội tâm của ta không khỏi nhảy múa.

Ca ca không cho ai theo, chẳng lẽ có bí mật? Không thể tưởng đượcđình viện cũ nát này cũng có cơ quan? Sao lại không cso người nào? Trừbỏ hai người vừa rồi, hết thảy lại khôi phục lại không khí tĩnh mịch.Cơ quan nơi này thật đúng là cao cấp a.

Không biết đã trải qua bao nhiêu cơ quan, cuối cùng ta và ca ca bướcvào một nhà tù bằng đá cánh cửa đá đóng lại làm cho ánh sáng trong phòng tối đen như mực, ta bắt lấy ống tay áo của ca ca,

“Xoẹt” ca ca thắp đèn lên.

“A, đó là cái gì? Người sao?” Ta há hốc mồm sợ hãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.