Ai Dám Yêu Vương Hậu Của Trẫm

Chương 8: Chương 8: Độc thề




“Ly nhân, đừng náo loạn. Ngươi là Ly nhân, ngươi là Ly nhân, là muộimuội của ta, hãy tha thứ cho ta” giọng hắn như cầu xin sự tha thứ.Ta nháo, ta cất tiếng cười khan lúc này ta khẳng định khuôn mặt mình so với quỷ còn khó coi hơn, hắn đưa tay đem ta gắt gao ôm vào tronglòng ngực, lần này ta không có cự tuyệt hắn ôm ấp.

Ta ngay cả chết còn không sợ , còn có thể sợ cái gì?

“Ly nhân, không cần đối với ta như vậy. Không cần làm ta sợ, được không?” Hắn nỉ non bên tai ta.

Của ta ngực đột nhiên nhói đau, khụ khụ, nghe tiếng ta ho trong giây lát hắn dịnh thần lại hướng ra ngoài thét lớn

“Tiểu Linh, kêu phong thái y đến mau a.” nội tâm của ta chấn độngkhông nói nên lời, hắn buông lỏng tay ra nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, nhìn hành động của hắn ta tưởng tượng hắn đang nâng niu một món đồ gốm sứquý, thật cẩn thận chăm chút từng tí một. Tựa hồ như trước đóchưa cóchuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn đống quần áo hỗn đột trên mặt đất nhắc tanhớ chuyện vừa sảy ra không phải là mơ

Hai người trầm mặc thật lâu , ta nghĩ hắn không phải hoài nghi tasao? Tại sao hiện tại? không muốn nghĩ nữa, ta phá vỡ không khí trầmmặc,

“Ân, nơi này ngươi cứ để cho nha đầu hầu hạ là được rồi. còn lỗ tai ngươi ta nghĩ…” hắn vội vàng ngắt lời ta

“Các nàng hầu hạ ta không yên tâm. Ngươi vì ta mà trúng độc, ta thựcsự chịu đau lòng, ta sẽ không cho bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi.” Câunói này như một lời thề son sắt.

Sự quan tâm cùng lo lắng của hắn đối với ta không phải là giả. Nhưng hắn có biết, vừa rồi chính hắn lại là kẻ gây thương tổn ta?

“Ngũ thiếu gia, Phong thái y đến.” Tiểu Linh ở ngoài cửa cung kính nói. Hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng

“Tập Nhã mau vào. Tiểu Linh ở đình ngoại chờ không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.”

Một vị thái y vai mang một hòm thuốc theo sau ca ca tiến vào, cánhcửa lại được khóa. Vị Phong thái y ước chừng khoảng ba mươi gương mặthiền lành voeis một chùm râu dài. Hắn nhìn chằm chằm vào ta mặt mãnhtiều, ta xấu hổ cúi đầu, bộ dạng bây giờ ta không có mặt mũi để gặpngười ngoài.

“Lục tiểu thư, xin hãy đưa tay ra để ta bắt mạch.” Hắn lên tiếng

“Thế nào?” Ca ca lo lắng hỏi

“Bệnh tình của tiểu thư thật sự không có gì nghiêm trọng chỉ cần phải làm tan những vết bầm trên cơ thể là được. tí Nữa ngươi ra ngoài cùngta chúng ta nói chuyện. Hiện giờ Lục tiểu thư cần nghỉ ngơi nhiều, tẩmbổ một chút Lục tiểu thư ngươi bắt đầu đói bụng rồi.” Phong thái y ha hả cười nói.

Hưởng ứng lời nói của thái y bụng ta bắt đầu sôi lên đích thực là đói bụng

“Tiểu linh, mau chuẩn bị thức ăn.” Ca ca ra ngoài cửa phân phó TiểuLinh, chỉ trong chốc lát thức ăn nóng hổi được mang lên, ta há mồm to ra ăn.

“Tiểu Linh, tại sao chỉ có một mình ngươi hầu hạ? những nha hoàn khác đâu?”

“Tiểu thư, sau khi ngươi bị trúng độc Ngũ thiếu gia chỉ tín nhiệm mỗi nô tì. Những người khác đều bị điều đi hết rồi.” Xem ra vị ca ca nàythật sự thực rất quan tâm muội muội, không biết thái y nói cái gì, tasao lại không có bệnh gì.

Hắn đối với ta thật sự không còn có hoài nghi sao? Nghĩ đến đây lòngta vẫn không thể hiểu. hương thơm ngào ngạt cuat thức ăn làm ta phảinuốt nước bọt.

“Ly nhân, suy nghĩ cái gì?” Thanh âm Ca ca từ trên đầu truyền đến, ta đưa mắt nhìn lên, Tiểu Linh không biết trời đi khi nào

“Nhìn ngươi kìa trên miệng dính toàn là thức ăn.” Hắn ôn nhu lấy tay lau thức ăn dính trên khóe miệng của ta

“Ca ca.” Nghe ta gọi. Thoáng chốc trong mắt hắn kinh hỉ

“Ta, ta kỳ thật có rất nhiều chuyện không nhớ rõ , thậm chí ta cònkhông biết mình là ai?” giọng của ta khàn khàn thật khó nghe nói xongtrong lòng bồn chồn không biết hắn phản ứng như thế nào.

Hắn ôm lấy ta chiếc chăn mỏng trên người thiếu chút nữa chảy xuống, ta xấu hổ giải thích

“ta rất đói bụng, quần áo còn chưa kịp mặc.” giọng nói của ta rất nhẹ.

“không sao, ly nhân, không sao.” Hắn giữ chặt tấm chăn

“Cẩn thận bị phong hàn.” ta lại sợ hãi hỏi

“Ngươi thật sự không tiếp tục hoài nghi ta nữa sao?”

“Ta Tô Mặc Hân xin thề với trời, từ nay về sau tuyệt không hoài nghiLy nhân. Nếu như làm trái lời thề này, thiên địa bất dung chết khôngtoàn thây.” Như một lời thề son sắt, ta đưa tay chặn miệng hắn không cho hắn nói ra những từ đáng sợ.

Nước mắt lại tuôn, có thể không cảm động sao? rốt cuộc ta cũng tìm được chỗ dựa ở cổ đại.

Ta vui sướng, nước mắt không ngừng rơi làm ướt quần áo của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.