Ai Dám Yêu Vương Hậu Của Trẫm

Chương 6: Chương 6: Mặc Hân nổi giận




“Mẫu thân.”Nghe phía sau có tiếng gọi ta liền quay đầu lại nhìn thấy hắn miệng không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào

“Ngũ Ca, ngươi cuối cùng cũng tới.”

Hắn nghe thấy ta nói ánh mắt chợt lóe lên một tia tà ác, trong giâylát đôi mắt như được bao kín bởi một tầng bóng ma. Ta kinh hãi chẳng lẽta nói sai chỗ nào sao? ngàn vạn lần đừng để lộ ra dấu vết gì.

“Nga, Ly nhân thân thể đã khỏe hẳn chưa? làm Ngũ Ca lo lắng.” Giọnghắn ôn hòa tựa như chưa có chuyện gì sảy ra. Lòng ta như trút được mộttảng đá lớn, hoàn hảo, hắn đúng là Ngũ Ca.

” Hai huynh muội các ngươi ngữ khí sao lại khách sáo vậy?” Đại phu nhân cười nói.

Dì Tư cũng lên tiếng

“Mặc Hân chuyện này đã điều tra rõ chưa? Gần đây chuyện sảy ra ở quý phủ là”

“Dì Tư không cần lo lắng nhiều ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Đúngrồi, ta còn có chút việc muốn hỏi ly nhân chúng ta xin phép đi trước .”

Nói xong ánh mắt hắn lạnh nhuwbawng liếc nhìn về phía dì tư tựa như cảnh cáo.

Dì Tư cười nói

“Ân ân, tỷ tỷ, để bọn chúng đi thôi.”

“Mặc Hân, ngươi đó nên chiếu cố tốt muội muội của ngươi.” Phía sau các vị di nương tiếp tục nói. Ta chưa kịp bước ra đến cửa đã bị Mặc Hân cầm tay ta lôi đi.

“Đi nhanh như vậy để làm gì?” Hắn cầm chặt lấy cổ tay của ta lôinhanh về phía trước, ta nghĩ cổ tay chắc đã tấy đỏ lên hết rồi. Độtnhiên hắn dừng lại khiến cho ta mất đà đâm thẳng vào lưng hắn

“Tại sao lại dừng lại đột ngột vậy? làm mũi của ta đau.”

Hắn không để ý đến thái độ của ta lớn tiếng quát

“Tiểu Linh, ra sân sau canh chừng bất luận kẻ nào cũng không được bước vào nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Ta thấy Tiểu Linh nơm nớp lo sợ đáp ứng bước ra ngoài khóa cửa lại.

Chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra ta đã bị hắn dùng lực quang xuống mặtđất, ta thực sợ hãi tại sao trước sau hắn lại khác biệt lớn như vậy, bịném xuống khiến mông chạm đất rất đau, ta nuốt nuốt nước miếng đánh giáxung quanh phòng, căn phòng to như vậy mà chỉ có ta và hắn. ta còn nghĩthật may mắn khi hắn mang ta rời đi nơi đó thiệt không ngờ.

Ta giương mắt nhìn hắn, thân ảnh cao lớn của hắn bước tới trước mặtta ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, tứ phía tản ra hơi thở lạnh như băng hắn đưa tay nâng cằm ta lên chậm rãi vuốt ve ngón tay thô dài bópvào cằm làm ta đau, nếu như trong lời nói dùng ánh mắt có thể giết người ta sợ chính mình bây giờ đã là một khối tử thi .

“Ngũ Ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi như vậy làm ta sợ.” Cái mũi đau nước mắt cuồn cuộn rơi

“Ngươi đến tột cùng là ai?”

Hắn rít gào. Ta cứng ngắc người hắn đã phát hiện ra điều gì? Hơi giật mình nhìn, hắn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt của ta

“Này khuôn mặt này quả thực rất đẹp. so với Ly nhân giống nhau như đúc.” ánh mắt hắn lộ vẻ si mê.

Hắn cho rằng ta là người giả mạo, trời ạ, khối thân thể này là thật làm sao có thể giả được

” Khuôn mặt này mà bị hủy đi thì thật đáng tiếc.”

Ta sợ hãi giải thích

“Ta là Ly nhân, ta là Ly nhân a.” Thanh âm run rẩy khóc nức nở nói.

Thanh âm của hắn lạnh như băng

“Ngươi không phải.” Nói đến đó hắn liền đưa tay bóp cổ họng ta

“Ly nhân đâu, Ly nhân ở nơi nào?” Hắn phẫn nộ điên cuồng gào hét,trên trán nổi đầy gân xanh, ta sắp không thở được, ai đó có thể đến cứuta a?

“Khóc đi, nước mắt của ngươi không đáng giá. Ta sẽ lột bộ mặt giả của ngươi để xem rốt cuộc bộ mặt thật của ngươi ra sao mà dám giả trang Lynhân.” Hắn đưa tay trái lên mặt ta dùng sức xé rách, đau quá a.

Nước mắt không ngừng rơi không biết bao lâu hai tay của hắn cũng chịu buông xuống khiến ta lại một lần nữa té ngã trên mặt đất được giảithoát ta liền hớp từng ngụm không khí để thở. Ta những tưởng mình đãtránh được kiếp nạn này không nghĩ tới hắn lại mang ta vứt lên giườngkhiến ta nằm úp sấp trên giường xương cốt va chạm nhau đau đến nỗi phátra âm thanh răng rắc ta chưa kịp nghĩ hắn muốn làm gì tiếp theo.

Liền cảm giác sau lưng một bàn tay to lớn đang xé rách y phục của ta

“A a” ta kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.