Tối ấy xung quanh Đường Tử Nhiễm là bầu không khí màu hồng. Cô ăn rất ngon, bài tập làm vèo một cái là xong. Cô ngồi xem phim một lúc rồi đi ngủ. Người trong nhà trên dưới đều bất ngờ, mọi ngày bất kể đi hay về đại tiểu thư đều mang cái mặt lạnh, nay lại vui tươi đến lạ.
Đêm ấy Đường Tử Nhiễm mơ, một giấc mơ của quá khứ!
-----
Này! Con trai. Con học năm ba rồi, đại học con dự định thi trường nào? Vũ Ngôn vừa dở báo vừa hỏi.
Con muốn thi vào đại học A Vũ Mạnh đặt ly nước xuống bàn nghiêm túc nói.
Vũ Ngôn không nói chỉ gật đầu cười.
Con.. Tốt lắm! Cố gắng nhé! Triệu Mai Mai ngồi bên cạnh vuốt tóc Vũ Mạnh. Đại học A có thể xem như là đại học tốt nhất, bà đương nhiên muốn con thi vào đó, nhưng đại học này khó thi lắm. Xem ra con bà phải cố gắng nhiều rồi.
Con nhất định sẽ thi vào được đại học A Vũ Mạnh quả quyết nói.
Sáng nay một buổi sáng thật trong lành như bao buổi sáng khác.
Đường Tử Nhiễm hôm nay phá kỉ lục dậy sớm. Cô nàng 5 giờ sáng đã dậy vệ sinh cá nhân, chạy một vòng sân rồi đi tắm. Tắm xong thì đi trang điểm, trang đi điểm lại đều không ưng ý. Đến 6 giờ 30 vẫn chưa trang điểm xong. Bực quá Đường Tử Nhiễm tẩy sạch da mặt không trang điểm nữa. Lấy đồ rồi xuống ăn sáng.
Vũ Mạnh trên đường đến trường vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Vừa bước vào cổng trường thì Quách Tú Cầm chạy tới.
Chào buổi sáng Quách Tú Cầm vừa cười vừa nói.
Ừm! Chào buổi sáng Vũ Mạnh chào xong lại cắm vào đọc sách.
Chuyện của Từ Chính Dương mình thành thật xin lỗi cậu! Quách Tú Cầm chạy lên phía trước cúi đầu 45 độ.
Cậu không cần xin lỗi. Mình không sao cả Vũ Mạnh dừng lại nhìn Quách Tú Cầm cười rồi đi tiếp?.
Quách Tú Cầm từ bé đã ở với bà ngoại, học giỏi, được xếp vào hàng hotgirl của năm ba. Bạn thân từ năm nhất của Vũ Mạnh.
Đường Tử Nhiễm bước xuống xe, tay sách cặp, phong nhã đi vào trường. Tiếp đến là Mao Hiểu Nghi phong nhã không kém.
Học sinh gần như tản sang hai bên cho họ đi, cảm giác như họ là đấng tối cao.
Good morning! Mao Hiểu Nghi đập vai Đường Tử Nhiễm.
Good morning Đường Tử Nhiễm uể oải đáp lại, sáng nay dậy sớm giờ cô cực kỳ thiếu ngủ.
Nay sao thế? Năng lượng đâu cả rồi? Mao Hiểu Nghi vừa mở cửa phòng hội học sinh vừa hỏi.
Sáng nay tự nhiên 5 giờ dạy vệ sinh cá nhân rồi chạy một vòng sân, đi tắm, tắm xong trang điểm, đến 6 giờ 30 vẫn chưa xong bực quá không làm nữa, ăn sáng rồi đi học, giờ cực kỳ thiếu ngủ, đi ngủ đây vào lớp nhớ gọi Đường Tử Nhiễm thả người xuống giường một lát là ngủ.
Thật hâm Mao Hiểu Nghĩ phát biểu hai từ rồi lấy điện thoại ra chơi game.
Chuông vào lớp Mao Hiểu Nghi tắt điện thoại mở của phòng nghỉ gọi Đường Tử Nhiễm Đại tiểu thư Nhiễm Nhiễm của tôi ơi, dậy thôi trời sáng rồi!
Đường Tử Nhiễm vùng dậy tóc rối xù Cái gì? Trời sáng rồi á?
8 giờ rồi! Sáng rồi! Đi học thôi! Haha Mao Hiểu Nghi nhìn đồng hồ rồi vừa cười vừa nói.
Hâm. 8 giờ sắp trưa rồi. Đi học, đi học Đường Tử Nhiễm mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh.
Mao Hiểu Nghi cười như được mùa thóc, bộ dạng này của đại tiểu thư cô đây đảm bảo cô là người đầu tiên nhìn thấy.
Nói về học thì Đường Tử Nhiễm là cao thủ rồi.
Bảng xếp hạng Đường Tử Nhiễm luôn luôn đứng đầu, thứ hai là Lục Mạnh, thứ ba là Mao Hiểu Nghi.
Trong lớp Mao Hiểu Nghi đang lật sách chợt nhớ ra. Quay sang đập nhẹ hai cái vào bàn Đường Tử Nhiễm.
Đường Tử Nhiễm quay sang hếch mặt ý nói đi.
Này, cái tên Vũ Mạnh ý bây giờ mình mới nhớ ra? Mao Hiểu Nghi thì thầm.
Nhớ ra cái gì? Đường Tử Nhiễm hiếu kì liền ghé sát lại chỗ Mao Hiểu Nghi.
Vũ Mạnh hắn là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng. Mãi mới nhớ ra Mao Hiểu Nghi cười hì hì.
Đường Tử Nhiễm tưởng sắp vó thu hoạch ai ngờ Không phải là xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng mà là... thôi chú ý nghe giảng đi Dứt lời Đường Tử Nhiễm trở về ổn định làm bài tập.
Mao Hiểu Nghi lẩm bẩm Mà là...? Mà là cái gì? Ầy, đừng bảo đại tiểu thư nhà cô có ý đồ gì với tên đó nha!?
Giờ nghỉ trưa, Đường Tử Nhiễm vừa đi vào giấc ngủ liền bị Mao Hiểu Nghi đánh thức Đại Nhiễm Nhiễm, dậy đi, canteen có vụ đánh nhau
Cậu đi đi. Mình muốn ngủ Đường Tử Nhiễm đẩy Mao Hiểu Nghi ra.
Mao Hiểu Nghi đành một mình đi, đại boss không muốn đi thì cô biết làm thế nào? Cầm quyển sổ đen và cây bút đen, cô tao nhã đi xuống hiện trường vụ đánh nhau như một vị thần đang cai quản con dân.
Vừa thấy Mao Hiểu Nghi một vài người tản đi, còn một nửa vẫn đứng đó, họ chính là không sợ Mao Hiểu Nghi chỉ sợ Đường Tử Nhiễm. Họ khinh Mao Hiểu Nghi nhỏ người bánh bèo.
Mấy người còn không mau về chỗ của mình? Mao Hiểu Nghi nhìn mấy người vẫn còn đứng đó.
Bọn này không thích đó. Đừng tưởng là hội phó hội học sinh mà oai nha bé Một anh chàng bước đến nâng cằm Mao Hiểu Nghi.
Ây nha, nhan sắc được đó, nhưng lại thích láo nháo! Mao Hiểu Nghi cười mỉm một cái, vặn tay tên kia gập ra sau lưng, đạp vào chân hắn, hắn liền khụy gối xuống sàn Chị đây năm ba rồi nhé! Từ bé không hợp với chị
Aa... a.. chị.. chị nhẹ tay chút Hắn rên lên, không ngờ thường ngày bánh bèo vậy mà cũng võ vẽ ra phết.
Mao Hiểu Nghi nghe tên kia nói lại mạnh tay hơn một chút. Rồi thả hắn ra. Hừ! Hỗn à? Cho nhớ đời Còn không mau giải tán?
Bọn kia nghe nói thì chạy tứ phương tám hướng.
Hai người theo tôi lên.. sao lại là hai người? Mao Hiểu Nghi nhìn hai người gây nên vụ đánh nhau thì nhận ra là Từ Chính Dương và Vũ Mạnh.
Yên vị Mao Hiểu Nghi bắt đầu tra hỏi.
Từ Chính Dương cùng Vũ Mạnh ngoan ngoãn trả lời.
Đại loại là: Trưa nay hai người đi ăn trưa cùng nhau. Có rau sống cuốn với thịt, hai người tranh luận đó là rau gì. Mỗi người một ý, Từ Chính Dương càng tranh luận càng tức liền xông vào đánh Vũ Mạnh.
Này... hai bạn học. Hai bạn bị rảnh à? Đi ăn thì ăn nhanh rồi về lớp mà nghỉ trưa hoặc ôn bài. Còn ngồi đó tranh luận rồi đánh nhau Mao Hiểu Nghi nghe xong không nhịn được bực mình, liền quát thẳng mặt hai tên kia.
Mao Hiểu Nghi không biết đưa ra hình phạt nào cho thỏa đáng đành đi vào phòng nghỉ hỏi Đường Tử Nhiễm.
Lúc đầu đại tiểu thư không chịu dậy cứ nằm trên giường. Mao Hiểu Nghi hết lay rồi lật vẫn không chịu dậy.
Trời ơi đại tiểu thư của tôi ơi. Mau dậy đi, lần này lại là Từ Chính Dương và Vũ Mạnh mà nguyên nhâ...
Vũ Mạnh? Đường Tử Nhiễm nghe cái tên kia liền phản ứng ngồi bật dậy.
Ừm. Là Từ Chính Dương và Vũ Mạnh Mao Hiểu Nghi gật đầu.
Đường Tử Nhiễm sau khi chắc chắn chạy ngay vào nhà vệ sinh sửa soạn lại nhan sắc. Sáng nay muốn tìm mà lại không có lí do. Gườ lại tụ tìm tới. Đúng là lão thiên giúp cô mà.
Ngồi vào ghế chủ đạo. Đường Tử Nhiễm lạnh lùng Tôi đã nghe chuyện của hai cậu. Trong chuyện này là Từ Chính Dương không kiềm được mà đánh Vũ Mạnh. Chính là Từ Chính Dương sai
Đúng. Là tôi sai Từ Chính Dương nhận lỗi.
Lần này phạt trồng cây chuối còn lâu hắn mới sợ. Tối qua hắn ở nhà tập trồng cây chuối được 20 phút. Hình phạt này chỉ là con muỗi, còn lâu mới đốt được hắn!
Hình phạt lần này cho cậu là: Cậu phải chụp hình tất cả các loại rau cải trong nước in ra sau đó dán vào quyển vở rồi ghi chú thích rõ ràng, có ích gì? có hại gì? Cách trồng, cách sử dụng. Sáng mai nộp cho Mao Hiểu Nghi kiểm tra
Tại... tại sao lại có thể? Từ Chính Dương khóc trong lòng. Tại sao? Tại sao? 20 phút luyện tập của hắn đổ biển rồi!
Mao Hiểu Nghi và Từ Chính Dương ra ngoài. Tôi có chuyện muốn nói với Vũ Mạnh
Mao Hiểu Nghi kéo Từ Chính Dương ra ngoài. Hừ đúng là đại tiểu thư có ý đồ mà. Cô nhìn là ra.
Sau khi hai người kia ra ngoài. Đường Tử Nhiễm đi đến ngồi xuống cạnh Vũ Mạnh. Vũ Mạnh tim đập như muốn rớt ra ngoài. Hắn hồi hộp, hội trưởng cao quý là đang muốn nói gì?
Đại tiểu thư hỏi chuyện cũ. Hỏi có nhớ cô bé hay chơi cùng cậu ngày cấp một không? Có nhớ chúng ta hứa những gì không? Có nhớ...
Hỏi rất nhiều thứ nhưng Vũ Mạnh đều trả lời không nhớ.
Đường Tử Nhiễm đập bàn đứng dậy Tôi nói cho cậu biết. Từ bây giờ tôi sẽ Theo Đuổi Cậu