Album của Trịnh Hoan đúng hạn xuất hành, trở về đoàn phim, trong tổ hóa trang có vài người là fan của cậu, lúc nghỉ ngơi cậu lấy vài cái CD có chữ ký của cậu đem tặng người ta.
Các tỷ tỷ trong tổ hóa trang nhận được bắt đầu chụp hình đăng lên vòng bạn bè, một bên chụp một bên nói: “Trịnh Hoan a, có đem tặng cho Thẩm ca chưa đó.”
Bên cạnh trợ lý hóa trang tiểu A nói tiếp: “Thẩm lão sư bên đó chắc chất thành núi rồi, thật là làm người ta hâm mộ muốn chết.”
“Thẩm ca cũng thích nghe em hát?” Trịnh Hoan kinh ngạc.
“Anh ấy là fan của cậu vậy mà cậu lại không biết! Năm trước anh ấy không cướp được vé đầu, còn nhờ tôi nghĩ cách làm cái thẻ nhân viên hậu trường cho anh ấy đó.”
“Anh ấy cùng với toàn đội của ảnh đều xuất đầu phiếu cho cậu, tôi còn tưởng cậu biết đâu...Nói như vậy, hiện tại Omega chúng ta đã toàn bộ luân hãm, có mấy cái Alpha cũng rục rà rục rịch, lúc nãy dậy sớm hóa trang còn đang thương lượng như thế nào tìm cậu chụp ảnh chung kìa.”
Trịnh Hoan bị cái tin Thẩm Gia là fan của cậu làm chấn kinh rồi, giống như có cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống đánh hôn mê cậu, một đường lâng lâng về khách sạn.
Thẩm Gia ở phòng cách vách cậu, vừa lúc chuẩn bị đi ra cửa, bị bộ dáng hồn du thiên ngoại của cậu chọc cười, duỗi tay xoa xoa mặt cậu, “Hắc, nghĩ cái gì đâu mà xuất thần như vậy hả.”
Trịnh Hoan có chút nói lắp, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ khi nào quá khẩn trương thì mới bị: “Ca...... Anh...... Anh là...... Anh có phải hay không......”
Thẩm Gia kéo cậu vào phòng, trở tay đóng cửa lại, ôm ngực dựa ở trên cửa câu môi cười: “U... Đã về rồi à...... Không chạy nữa?”
Trịnh Hoan lôi kéo góc áo của anh, cúi đầu không dám nhìn anh: “Em không chạy... Công ty... có việc...”
“Anh... Anh có phải hay không... Có phải hay không thích em...”
Thẩm Gia đột nhiên muốn chọc cậu: “Đúng nha...” Trịnh Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng đến dọa người, Thẩm Gia tiếp tục nói: “Tôi là fan của cậu... Chờ lát nữa đừng quên ký tên cho tôi nhá.”
Trịnh Hoan gắt gao nhìn chằm chằm anh: “Không phải là fan cái loại này...”
Thẩm Gia đánh gãy câu nói của cậu: “Vậy cậu thích tôi sao?”
“Thích, không phải là loại thích thần tượng, là cái loại muốn cùng anh kết hôn cùng nhau qua kỳ động dục đó.”
“Nga, vậy xin phép nói tiếng chúc mừng cậu nha, từ hôm nay trở đi cậu đã có một người bạn trai tin tức tố hoa hồng... Nếu cậu còn lý trí nói, có phải nên cho hắn một cái ôm đúng không?”
Thẩm Gia giang ra hai tay, cười tủm tỉm nghênh hướng Trịnh Hoan, đem người yêu nhỏ vừa ra lò ôm vào trong ngực.
Trịnh Hoan lấy lại tinh thần liền đảo khách làm chủ, hôn lên đôi môi xấu xa của anh. Linh hồn nhiều năm lưu luyến say mê rốt cuộc viên mãn.
Trong phòng tràn ngập một cổ mùi hương rượu vang đỏ, quấn quấn quít quít.
Thẩm Gia nỉ non một tiếng: Thì ra cậu là hương rượu vang đỏ a...
Rượu vang đỏ và hoa hồng, hoàn mỹ là mùi vị của tình yêu...
HOÀN CHƯƠNG 8.