Nhìn tên Ma vương lúc nào cũng cao ngạo giờ đây lại đang dịu dàng gắp thức ăn cho bạn gái, Lãnh Hiên lén lấy điện thoại chụp. Lãnh Thiên Hàn định tiến lại lấy điện thoại cậu ta nhưng Giản Ngân đã ngăn cản.
“Này em họ, chụp giúp chị vài tấm hình đi.”
“Bà gọi ai là em họ?”
“Ơ ông là em họ của bạn trai tôi, theo bối phận tôi gọi vậy là đúng mà.”
Lãnh Hiên vừa buông đũa xuống, Giản Ngân vội ôm lấy Lãnh Thiên Hàn, nũng nịu: “Bảo bối, cậu ta muốn đánh em.”
“Bà...” Chưa dứt lời thì 1 ánh mắt lạnh như băng hướng về phía mình, Lãnh Hiên run mình. Một ngày nào đó cậu nhất định sẽ trả đũa 2 người này, nếu không tên của cậu là Lãnh Hiên!
“Hì chụp chứ, đây là phúc lợi của em mà.”
“A đợi em tí, em thay đồ đã. Anh mặc vest mà em mặc đồ ngủ như vậy không hợp tí nào.”
Lãnh Thiên Hàn xoa đầu cô. “Em mặc nào cũng hợp.”
“Thật không? Anh đừng gạt em đấy.”
“Ừ.”
Lãnh Hiên cảm thấy chưa bao giờ anh ta no bụng như thế này. Mẹ kiếp 2 người coi tôi là người vô hình đấy à...
Than thì than, anh chàng Ảnh Đế nào đó mất nửa tiếng để chụp hình cho họ. Không phải vì họ không đẹp, mà họ thật sự rất đẹp! Đến chính bản thân anh còn phải thừa nhận nhan sắc của 2 người họ ở 1 tầm cao!
Nam thì mặc vest, gương mặt lạnh lùng lại pha chút mị hoặc. Nữ thì mặc đồ ngủ ở nhà, để mặt mộc chỉ thoa 1 lớp son dưỡng. Hai người rất ăn ý mà tạo đủ mọi kiểu dáng.
Giản Ngân xoa xoa cánh tay, cầm điện thoại chiêm ngưỡng từng tấm ảnh. “Quả nhiên tay nghề của Ảnh Đế có khác ha ha” rồi chạy bạch bạch qua chỗ Lãnh Thiên Hàn hỏi: “Bảo bối thấy ảnh đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Đều do 2 đứa tụi mình đẹp a~ Gửi cho tôi đi, tôi phải tạo 1 bộ album mới được.”
“... Rồi đó.”
Lãnh Thiên Hàn nãy giờ không đoái hoài gì đến Lãnh Hiên, bây giờ mới mở miệng nói 1 câu: “Xong rồi thì về đi.” Tôi còn phải âu yếm bạn gái tôi nữa, đồ bóng đèn, đồ cẩu độc thân.
“Từ lúc anh có bạn gái anh không còn quan tâm em nữa.”
“Anh chưa bao giờ quan tâm cậu.”
Giản Ngân ngồi bên cạnh nghe vậy không nhịn được cười. “Phụt ha ha ha... Xin lỗi xin lỗi, ông về trước đi, mai còn phải diễn nữa.”
Đợi cậu ta về, Giản Ngân mới hỏi Lãnh Thiên Hàn: “Anh yêu, anh chuẩn bị tất cả rồi về đây à?”
“Ừ.” Từ khi nào nhỉ? Chắc 1 năm trước anh đã bắt đầu tẩy trắng rồi. Vì cô, anh sẵn sàng từ bỏ bóng tối để đến với ánh sáng kia.
“Ôi không ngờ anh là Đại thiếu gia của Lãnh tộc. Bắp đùi này lớn quá đi mất! Sau này em không sợ phải cạp đất mà ăn rồi.”
“Bây giờ em cũng có anh rồi.”
Giản Ngân véo véo mặt anh, mỉm cười: “Ừ ha, Lãnh tổng đâu thiếu chút tiền này để nuôi bạn gái đâu nhỉ?”
“Giản Ngân.”
“Hửm?”
“Không gì. Đi thôi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
“Ừ, vậy anh đợi em một lát.”
Nhìn cô gái không chút phòng bị mình, Lãnh Thiên Hàn cảm thấy tâm trạng của mình nặng nề hơn bao giờ hết. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn là đường lui của cô.
...
Hôm sau Giản Ngân mang đôi mắt gấu trúc đến phim trường. Lãnh Hiên thấy vậy, trong đầu dù nghĩ ra rất nhiều lý do nhưng vẫn hỏi: “Đêm qua bà làm gì thế?”
“Không gì.” Cô đâu thể nói là hôm qua cô dắt anh yêu mình đi đến lễ hội chơi đến nửa đêm được.
“Giản Ngân, Lãnh Hiên, đến lượt 2 anh chị rồi kìa.”
“Ổn định tinh thần đi, không là đạo diễn bẻ cổ bà đấy.”
“Biết rồi.”
Cảnh quay thứ 48.
Sở Dật đang cùng Mộ Dung Ánh Nguyệt thưởng thức những vũ công nhảy múa phía dưới. Các đại thần xung quanh đều vỗ tay không ngừng.
Bỗng, một vũ nữ vô ý làm rớt tấm mạng che mặt, để lộ ra gương mặt trắng nõn vô cùng quyến rũ. Sở Dật nhìn thấy gương mặt ấy, truyền lệnh gọi lên.
“Mỹ nhân, xưng hô với nàng thế nào?”
“Bẩm, nô tì tên... Trường Hân.”