Bà Xã, Em Thật To Gan

Chương 11: Chương 11: Sau lớp mặt nạ (p2)




-Kêu hắn dậy !

Rào y thê thảm hứng trọn một xô nước vào người, không phải nước bình thường mà là axit pha loãng. Thứ nước trong suốt không nhanh không chậm đã chảy khắp người y, chạm phải vết thương trên người đau phải nói là chết đi sống lại. Miệng vết thương chưa kịp khép lại bị bật tung ra máu chảy đầm đìa. Có thể nghe thấy tiếng tóc tóc của miếng thịt cháy sém, sủi bọt . Lần này y không muốn tỉnh lại cũng hết cách.

- Ưm...ưm...

Y đau đớn điên cuồng dãy dụa nhưng vô ích, miệng bị bịt chặt, chân tay bị trói như cái bánh tét đến cựa cũng khó khắn. Xung quanh đến hơn trăm tên áo đen cao to vây vòng quanh người. Hôm nay xem như không bỏ mạng lại không được về rồi.

Lại một xô nước nữa tạt xuống, lần này là nước thật. Cũng may nước tới kịp nên y vẫn may mắn túm lại được nửa cái mạng. Mùi thịt thối giữa bốc lên nồng nặc quyện với mùi ẩm mốc lâu ngày của nhà hoang khiến không ít người nôn khan.

-Ưm...ưm...

- Muốn biết tao là ai hả? Đường Hạo? Nhiều màn thú vị còn chờ mầy tới chơi. Bỏ bịt miệng cho hắn.

Lúc này Đường Hạo mới chú ý tới nơi phát ra giọng nói. Giọng nói đã qua máy chuyển giọng nên không thể phân biệt nổi nam hay nữ. Y nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy được nơi của người đang nói, không khỏi gắt lên lộ rõ vẻ mất bình tĩnh.

- Ra đi, đừng chơi trò giả ma giả quỷ mới tao. Mẹ nó!

-Haha. Còn tưởng người của Đường gia thế nào, hoá ra chỉ là ếch cậy mồm to mà thôi.

-Mày...!

Thuộc hạ xung quanh như được mùa không nể nang ai thô lỗ cười lớn càng chua ý khuân mặt Đường Hạo liên tục đổi màu chỉ còn nước tức đến hộc máu mà chết.

Tiếng cười vừa dứt, rèm cửa đã được kéo ra, Đường Hạo tái mặt, y còn tưởng đó là cái rèm cửa sổ bình thường hoá ra lại có người trong đó. Một người đàn ông không nhanh không chậm bước ra. Trắng từ trên xuống dưới. Một áo blouse trắng dài vừa vặn chấm đầu gối ,một quần tây trắng, giày cũng không khác. Lúc này y cũng một phen mở rộng tầm mắt bộ quần áo tuy bình thường nhưng khoác trên người hắn lại có sự biến đổi lớn, hoàn hảo đến từng xăng ti mét. Nếu y là phụ nữ chắc chắn sẽ không thoát khỏi mê đắm từ lần nhìn đầu tiên, là đàn ông cũng không khỏi ngoại lệ nhưng nếu...phải là nếu không có màn ra mắt vừa rồi.

Đường Hạo đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, người đàn ông hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ nửa mặt. Mà chiếc mặt nạ này y không lạ lẫm gì, chú hai của y Đường Tông cũng có một cái . Con nhớ chú hai rất coi trọng chiếc mặt nạ này , có một lần khi còn nhỏ y và Đường Hải thấy kì lạ đã lén vào phòng chú hai lấy xuống chơi, bị chua hai phát hiện đánh cho một trận thừa sống thiếu chết thọt một bên chân tới giờ, ngay cả Đường Hải con ruột của chú cũng không thoát khỏi. Gần hai chục năm nay, chiếc mặt nạ tưởng chừng không con được nhìn thấy nữa không ngờ hôm nay lại gặp lại. Nhưng nói như thế hắn có chiếc mặt nạ này chắc hẳn có liên quan tới chú hai. Người của chú hai, dù gì cũng là cùng huyết thống, chữ tử có lẽ sẽ thoát . Suy nghĩ này khiến y thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp cười thì hành động tiếp theo của người đàn ông làm y không thể cười nổi . Trên tay người đàn ông từ lúc nào đã xuất hiện một bộ dao kéo phẫu thuật đang từ từ tiến đến trước mặt y.

Hắn tiến y lùi một định luật muôn thuở nhưng chỉ nỗi y mắc cái éo le, đã lùi không được thì thôi đã đành càng lùi dây trói trên người y càng thít chặt, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Y nín thở theo từng bước chân của hắn, mỗi bước chân vang lên trái tim y lại đập mạnh một cái , sợ hãi muốn bung lồng ngực.

- Đừ..ng đừ...ng t..ới đây!

Ba bước, hai bước, một bước...tới rồi!

Hắn đứng trước mặt y gần đến nỗi y cảm thấy từng hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt y như những lưỡi dao của thần chết cứa từng nhát từng nhát .

- Sợ sao ngoan đi sẽ nhanh thôi mày sẽ được giải thoát.

Y thoáng chốc trở nên khiếp đảm, xuyên qua lớp mặt nạ ánh mắt hắn nhuộm đầy thù hận đỏ lòm những tia máu, vẻ điên cuồng khác thường chỉ hận không lập tức bóp chết y. Bàn tay hắn từng chút chuyển động trên mặt y vuốt ve cảm nhận từng sợi lông tơ trên mặt y đều dựng đứng lên. Xuống đến cổ bàn tay không còn nhẹ nhàng mà đã chuyển thành xiết chặt. Không khí bị rút cạn, y dãy dụa cảm giác thân thể đã bị nhấc khỏi mặt đất, thần chết xa xa đang vẫy tay với y. Nhưng chết như vậy quả thực quá dễ dàng với y ,hắn không làm vậy. Dao kéo được lấy ra khỏi hộp, tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau thật chói tai vang vọng cả khu nhà hoang rộng lớn.

Hắn thả tay ra, y như lại được sinh ra lần nữa bất chấp hít lấy không khí nhưng cảm giác lạnh lẽo xỏ xuyên cơ thể ngay lập tức việc hít thở cũng bị chặn đứng.

-Aaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng hét của y như liều thuốc kích thích hắn càng trở nên điên cuồng, bàn tay cầm dao thuần thục vạch từng vạch trên thân thể trần trụi của y. Một bức tranh trên cơ thể người sống động nhưng cũng ghê rợn chưa từng thấy.

Hắn điên cuồng cười lớn, cười như chua bao giờ được cười, thích thua nhìn những vệt máu dài nhuộm đỏ cả nền nhà.Nhưng bộ áo trắng trên người hắn vẫn không hề dính máu vẫn trắng đến ghê người. Thuộc hạ xung quanh đều nhìn ra điểm bất thường của hắn nhưng không một ai len tiếng chỉ lẳng lặng quan sát. Cho đến khi y gần mất ý thức hắn mới thỏa mãn nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mặt mình. Cười lạnh lẽo nói:

- Coi như cho mày ân huệ cuối cùng trước khi chết. Xem tao là ai.

Mặt nạ bị lột bỏ, khuân mặt giống y đến ba phần nhưng mang phần nam tính , anh tuấn hơn gấp phần, khuôn mặt một nửa lai Âu nên khác hẳn với y. Khuân mặt mà y nghĩ cả đời này cũng không thể quên được.

-Khánh... Anh? Mày chưa chết?

- Chết làm sao được. Năm đó để sót một thằng như mày tao làm sao chết được. Phải không anh họ?

Phập tiếng dao đâm xuống cùng lúc vang lên. Một nhát xuyên thủng tim, y tắt thở chỉ kịp trừng mắt lớn nhìn hắn, không giám tin điều đang xảy ra. Máu từ mũi, từ miệng y như suối tuôn ra không ngớt.

- Mang xác hắn đặt trước cổng Đường gia, còn ả đàn bà đó cứ tuỳ tiện vứt ra bìa rừng sẽ mau chóng có người đến lấy thôi.

Hắn thảm nhiên nhận lấy khăn giấy từ tay thuộc hạ,tỉ mỉ lau từng đầu ngón tay như vừa chạm vào thứ đồ bẩn . Ánh mắt hắn loé sáng trong chốc lát rồi biến mất. Không nói một lời rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.