- Vừa rồi Diệp sư đệ suy đoán không có sai, đối phương tế bảo tháp kia ra chính là muốn bao phủ trọn thành Văn Thiên vào trong, đây gọi là Đại Ngũ Hành Na Di Thuật, vi huynh cơ duyên xảo hợp từng nhìn tâấy trong một quyển điển tịch.
Lão giả nhìn lên cao rồi nói ra.
- Bao phủ toàn bộ tòa thành, ta không nghe lầm chứ, Diệp sư đệ đang nói đùa đúng không, bây giờ không phải lúc nói đùa đâu, huống chi đối phương làm thế có mục đích gì?
- Mục đích, đối phương không đã sớm nói rồi sao, muốn tìm một kiện bảo vật, ta thấy lão quái vật này tìm lâu như vậy mà không tìm ra, cũng không cách nào xác định ở trong thành bao lâu, thời gian không cho phép hắn ta tiếp tục ở lại nơi này, cho nên mới thi triển Đại Ngũ Hành Na Di Thuật đưa chúng ta về động phủ, chậm rãi tìm tòi, các ngươi nghĩ nếu hắn quả thật tim được kiện bảo vật kia, chẳng lẽ còn thả chúng ta rời đi sao, nhất định là rút hồn luyện phách, như vậy mới có thể giết người diệt khẩu.
Sắc mặt lão giả khó coi tới cực điểm, khẳng định những suy đoán của mọi người.
Sắc mặt những người này không khác nhau lắm, mỹ phụ trung niên kia đau khổ, thực lực đến cấp bậc của bọn họ đều có kiến giải của mình, lần phân tích này có tình có lí, nếu quả thật như lão giả đã nói, nếu đối phương tìm được bảo vật chắc chắn sẽ giết người diệt kâẩu.
Không thể tùy ý thả bọn họ ra ngoài.
- Nếu chúng ta ra tay thì sao?.
Mỹ phụ trung niên phi thường sốt ruột.
- Không có vấn đề gì, Đại Ngũ Hành Na Di Thuật không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, trong đó có trình tự cả, lại chờ một chút, dùng không bao lâu, không cần ta nói, đồng đạo trong thành này sẽ nhận ra tâm tư của lão tặc kia, đến lúc đó chúng ta hơn trăm vạn tu sĩ xông lên đánh cược một lần.
Giọng nói của lão giả oanh oanh, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đối mặt tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chẳng qua hiện tại không có lựa chọn, bị đối phương bức lâm vào tuyệt địa.
- Trên trăm vạn tu tiên giả...
Tu sĩ chung quanh nghe xong tâm thần rung động, thực lực đối phương không bình thường, nhưng bọn họ thắng ở nhiều người, tập hợp lực lượng hơn trăm vạn tu sĩ chưa chắc không thể đánh cược đấu với lão quái này.
- Sợ rằng nhân số quá nhiều, mọi người chưa hẳn có thể đồng tâm hợp lực.
Hán tử mặt đen nói ra.
- Không thể đồng tâm hiệp lực thì có quan hệ gì, lát nữa sẽ hỗn loạn, lão phu cũng không muốn liều mạng với lão quái vật kia, đến lúc đó chúng ta có thể đục nước béo cò, nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây.
Lão giả kia giảo hoạt truyền âm cho người của mình.
- Ha ha, sư huynh có kế này tuyệt diệu, lần này chúng ta có thể tìm đường sống hay không chính là lúc này cả.
Mỹ phụ trung niên mừng như điên.
Mấy người khác nghe xong cũng thở ra một hơi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đúng như lão già nói, theo thời gian qua đi, mục đích của Thiên Nguyên Hầu đã hiện rõ trong mắt mọi người, khi vòng xoáy màu vàng bắt đầu thả hấp lực ra, điểm này đã không thể nghi ngờ.
Lúc này cứ ngồi chờ chết sẽ đi tới địa phủ thật sự.
Đa số tu tiên giả rất sợ chết là sự thật, nhưng một khi bị vào tuyệt cảnh sẽ có gan đánh cược tất cả.
Khoanh tay chịu chết là chết, vật lộn đọ sức thì còn một đường sinh cơ, loại tình huống này không thể do dự.
Liều!
- Các vị đạo hữu, mọi người lên đi..., chúng ta cùng xông lên chiến đấu với lão quái này.
Trong thành không biết có tu tiên giả nào cố lấy hết dũng khí rống lớn, hắn rống lên thì mọi người cùng lên, chỉ thấy tu tiên giả tính bằng đơn vị hàng nghìn tế bảo vật bản thân ra, phi đao phi kiếm, đoản mâu, chúng giống như châu châu bay thẳng lên bầu trời.
Số lượng cực kỳ kinh người, đáng tiếc người sử dụng uy lực thật sự quá thấp, trong đó pháp bảo chói mắt nhất chỉ có vài tên Trúc cơ mà thôi, thậm chí còn có linh khí của tu sĩ Linh Động kỳ sử dụng.
- Muốn chết!
Trong mắt Thiên Nguyên Hầu xuất hiện nụ cười lạnh, công kích trước mắt dù số lượng nhiều nhưng phẩm chất phap tạp không tinh, hắn cũng chẳng sợ.
Miệng vẫn đọc chú ngữ không ngừng, nhưng mà ống tay áo bên trái lại rung lên.
Xoẹt xẹt...
Linh quang bắn ra sáng ngời, lúc này có mấy đạo hào quang màu vàng từ trong ống tay áo của hắn bay ra ngoài, chúng hơi xoay tròn một chút, không ngờ lại biến thành kim nhân sáng ngời.
Những bóng người này không phải thật thể, toàn thân kim quang mịt mờ, trong tay cầm cây giáo dài màu vàng phong cách cổ xưa.
Đối mặt với pháp bảo bay đầy trời, những kim nhân này không sợ hãi, chúng giơ giáo trong tay quét ngang về phía trước.
Xoẹt xẹt...
Từ động tác của bọn họ thì kim quang dài một trượng xuất hiện xé rách không khí, lập tức va chạm với pháp bảo và linh khí đầy trời.
Dùng ít địch nhiều lại không rơi vào hạ phong.
Không, chính xác là bọn họ còn hơn một chút.
Tu sĩ ngoài Nguyên Anh đã sớm vứt pháp bảo đi, mà những linh khí lại là hạ phẩm thấp kém, chúng chỉ hơi va chạm vào kim quang đã lập tức tan nát.
Hoàn toàn không phải đối thủ!
PHỐC...
Pháp bảo bổn mạng bị hủy, những gia hỏa không may tự nhiên phun máu tươi, cũng may không có ai vẫn lạc, những kim nhân kia mở mắt nhìn bảo vật đánh tới.
Về phần những tu tiên giả kia, Thiên Nguyên Hầu có thể chờ bắt bọn họ trở về tiến hành sưu hồn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của nhiều người, từ trình độ nào đó đã tiếp thêm dũng khí cho bọn họ, đã không có đường lui, như vậy cứ đánh cược một lần.
Vì vậy càng có nhiều tu tiên giả vì tính mạng của bản thân mà tiến lên công kích.
Những kim quang kia có uy lực không phải chuyện đùa. Nhưng nhiều người như vậy không tin không thể công phá chúng, cho dù thế nào cũng phải ngăn cản động tác của đối phương, hoặc là quấy cho nước đục hơn, như vậy mới có thể tìm được con đường sống.
Suy nghĩ không tệ, nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Đối mặt với tu tiên giả càng ngày càng nhiều, khóe miệng Thiên Nguyên Hầu cười lạnh châm chọc, kiến càng tuy nhiều nhưng thật có thể lay đổ đại thụ hay sao, phải cho những gia hỏa ngu xuẩn này hiểu rõ, ở trước mặt bản hầu các ngươi không còn đường sống.
Tay áo Thiên Nguyên Hầu tay áo run lên, lúc này đây theo trong tay áo bay ra một đạo hào quang màu vàng đường kính hơn một xích, nó nhanh chóng hóa thành giao long màu vang.
Ngang!
Âm thanh long ngâm rất lớn, những giao long màu vàng nhỏ bé này biến lớn hơn mười trượng có thừa, chúng mở miệng máu ra rồi phun ra hào quang màu vàng.
Những nơi vòi rồng qua đi, pháp bị thổi ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng còn có nguyệt nha nhận đánh tới, uy lực cũng không tầm thường, thậm chí còn công kích tốt hơn cả những kim nhân kia.
Có giao long tương trợ, kim nhân không còn xu thế quét ngang, cả hai phối hợp ăn ý cho nên càng có nhiều tu tiên giả gia nhập, nhất thời nửa khắc cũng không làm gì được đối phương.
Lâm Hiên cũng không có động thủ, hắn chờ đợi thời cơ còn chưa tới, lúc này chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Lão quái vật Độ Kiếp Kỳ không có kẻ nào bình thường cả, tạm thời không nói thần thông, chỉ loại bí thuật trước mặt đã làm ngườ ta nhìn mà đủ.