Lâm Hiên không cam lòng có thể hiểu, hôm nay xuất hiện một chút manh mối, ngươi bảo hắn không kích động làm sao được?
Tuy hiện tại thời gian lưu lại cho mình không nhiều, điểm này Lâm Hiên rất rõ ràng, cho nên hắn không dám chậm trễ thêm chút nào nữa, toàn thân hóa thành hào quang màu xanh bay đi.
Tay nâng lên thu nắm đấm kia vào trong tay mình.
Lâm Hiên dán nó vào trán và rót thần thức vào.
Đồ vật này cụ thể là gì thì chưa biết được, bởi vì hắn không cảm nhận rõ ràng, nhưng bên trong ẩn chứa pháp lực cực kỳ cường đại, điểm này không thể nghi ngờ.
Hơn nữa ẩn ẩn chứa đựng khí tức của Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Lâm Hiên mừng như điên.
Không nói hai lời, hắn lập tức thu bảo vật này vào trong túi trữ vật.
Sau đó hắn lại bay qua hướng khác.
Tuy cả khu vực này Lâm Hiên vừa mời điều tra cẩn thận, lại không có phát hiện manh mối gì hữu hêệu, cả phiến không gian này đã biến thành hỗn độn, tình huống rất đặc thù, khả năng phát hiện đồ vật không cao.
Mà hắn vừa cải biến phương hương đã đi tới khu vực có pháp tắc thiên địa.
Cụ thể xảy ra chuyện gì thì Lâm Hiên không rất rõ ràng, nhưng vẫn câu nói kia, Chân Linh lưu lại bảo vật không phải chuyện đùa, cho dù là bất cứ manh mối hữu hiệu nào thì mình cũng không buông tha.
Ôm loại ý nghĩ này Lâm Hiên bắt đầu tìm kiếm thật kỹ, kế tiếp phát hiện có khả năng còn lớn hơn tưởng tượng.
Như khối bùn đất vừa rồi, chính mình đã tìm được vài chục khối.
Lâm Hiên mừng rỡ và thu chúng vào trong túi trữ vật của mình.
Hiện tại hắn không có thời gian nghiên cứu, hắn muốn quay lại động phủ rồi tính tiếp.
Cả quá trình nói phiền phức, kỳ thật cũng chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà mà thôi.
Lâm Hiên dùng thần thức quan sát vài lần, xác định không có sót bất cứ thứ gì, vì vậy hắn cũng không lưu luyến thêm cái gì, dù sao trì hoãn thời gian nhiều hơn mình dự tính, cho dù còn sót lại một ít nhưng nếu hắn cứ ở lại đây sẽ có biến cố mới xảy ra.
Nên ngừng không ngừng, ngược lại sẽ có hại.
Đạo lý kia Lâm Hiên quá hiểu.
Nếu đã có thu hoạch ngoài ý muốn, người không thể ham hố, vì vậy Lâm Hiên không chần chờ bay đi dưới sự bao phủ của hắc quang, hóa thành hào quang bay đi xa xa.
Trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.
Phương hướng Lâm Hiên bay đi không có quan hệ tới Vân Ẩn Tông.
Tuy hắn cũng không có phát hiện tu tiên giả nào ở gần, nhưng căn cứ vào tính cách cẩn thận, Lâm Hiên tự nhiên không có ý định lập tức bay về trong tông môn/
Hắn chuẩn bị bay đi nơi khác môt vòng lớn, lại du đãng bên ngoài vài tháng trời sau đó mới quay về cũng không muộn.
Như vậy mình sẽ không lưu lại đầu mối nào, hoặc là đằng sau có tu tiên giả tới đây, cho dù bọn họ có thuật truy tung không thể tưởng tượng cũng đừng hòng tìm được mình.
Đương nhiên, xuất hiện loại tình huống này cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu có sẽ sinh ra sai lầm lớn.
Dù sao chuyến đi lần này mình có thu hoạch cực lớn, thứ mình thu được ngay cả lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng phải đỏ mắt, về tình về lý phải cẩn thận nhiều mới được.
...
Mà Lâm Hiên không biết thời điểm hắn rời đi chưa tới hai canh giờ, trạng thái không gian hỗn độn vẫn chưa khôi phục lại.
Ô...
Đột nhiên có một tiếng xé gió chói tai vang lên.
Sau đó trên bầu trời xuất hiện một đạo hào quang màu xanh xuất hiện.
Bắt đầu rất xa nhưng nó lại dùng tốc độ người ta nghẹn họng nhìn trân trối bay tới khu vực hỗn độn.
Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện tại nơi này.
Sau khi tiếng xé gió dừng lại, hào quang thu liễm, lúc này một chiếc xe thú xuất hiện trên không trung.
Không biết thùng xe dùng loại gỗ trân quý gì tạo thành, không chỉ có tỏa ra hào quang óng ánh, hơn nữa còn tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan, chiếc xe này cực kỳ tôn quý.
Trên thùng xe còn có rất nhiều phù văn và hoa văn tráng lệ trang trí hoa mỹ rực rỡ, nhìn kỹ lại tràn ngập khí tức cao quý, dường như là trận đồ thượng cổ, phù văn có hiệu quả phòng ngự cực mạnh.
Linh thú kéo xe này là long mà không phải long, giống như hổ không phải hổ, sau lưng mọc hai cánh, sáu mắt bốn chân, khí tức nó phát ra không tầm thường, rõ ràng không kém gì tu sĩ Phân Thần kỳ.
Có thể dùng linh thú bực này kéo xe, vị chủ nhân chiếc xe này có thân phận không tầm thường.
Mười phần là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, tu sĩ Phân Thần kỳ bình thường không có khả năng phô trương như thế.
Chỉ thấy chiếc xe thú lơ lửng trên cao. Hào quang sáng ngời, một bóng người trung niên xuất hiện.
Đó là một trung niên chừng bốn mươi tuổi.
Cẩm bào đai lưng ngọc, băng cột đầu ngọc bích cao quan, râu dài tới ngực phiêu động trong gió, nhìn hắn rất bất phàm.
Người này mặc trang phục vương hầu.
Tuy phàm nhân không có khả năng ở nơi này. Vị này chính là Thiên Nguyên Hầu hàng thật giá thật.
Không chỉ là tu tiên giả, hơn nữa còn là đại năng cấp bậc Độ Kiếp kỳ.
Nghe nói hắn vốn là vương tộc quốc gia phàm nhân, cơ duyên xảo hợp đi lên con đường tu tiên, hơn nữa thiên phú kinh người, tu hành nhanh không gì cảnh nổi, thực lực vô cùng bất phàm.
Đương nhiên không thể so sánh với Bách Hoa tiên tử, dù hắn chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, tu vi này là cảnh giới đám tu tiên giả mơ ước.
Hiện tại Thiên Nguyên Hầu lơ lửng giữa không trung, hắn nhìn qua phía dưới với ánh mắt ngạc nhiên.
Tuy thời gian trôi qua hơi dài, không gian hỗn độn đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng đã không có khôi phục hoàn toàn. Dùng thần thông của hắn có thể nhìn ra một ít chuyện trong đó.
Sắc mặt Thiên Nguyên Hầu biến hóa bất định.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, đôi mắt hắn nhìn qua một phía, tươi cười nói:
- Ồ! Tiêu Tiên Tử cũng tới, đã như vầy cần gì phải che giấu, sao không hiện thân gặp mặt bản hầu?
- Hừ, ngươi là lão quái vật, thần thức quả nhiên không phải chuyện đùa, bổn tiên tử cũng không có ý đồ che dấu hành tung, chỉ có điều Hỏa Dương Điểu kế thừa hai chủng huyết mạch Chân Linh trời sinh có vài phần bản sự ẩn nấp mà thôi.
Giọng nói nữ tử lạnh như băng truyên vào trong tai, mang theo vài phần khinh thường, sau đó hư không ở cách đó trăm trượng câấn động.
Một cái động lớn một trượng và đang mở rộng đường kính hiện ra.
Rất nhanh nó đã biến lớn gấp mười lần lúc ban đầu.
Sau đó có tiếng chim kêu vang vọng, tiếng kêu cực kỳ cao vút, một con hỏa diểu dài bảy tám trượng bay ra ngoài.
Con hỏa điểu này có vài phần bộ dáng giống phượng hoàng.
Đương nhiên, không thể nào là Thiên Phượng Chân Linh, nhưng toàn thân tỏa ra khí tức không kém chút nào, nó có thực lực tương đương tu sĩ Phân Thần sơ kỳ, không... Còn mạnh hơn một phần.
Con chim này có lông vũ hoa lệ, trên lông vũ còn có hỏa diễm không ngừng phập phồng.
Nhưng càng không thể tưởng tượng nổi là, trên lưng tiên cầm có ngọn lửa thiêu đốt nhưng lại có một nữ tử đang đứng trên đó.
Nữ tử này bộ dáng chừng hai mươi bảy tuổi, đôi mi thanh tú mắt phượng mài ngài, dung nhan diễm lệ, dáng người thon dài mềm mại, nhưng trong mắt lại mang theo sát khí không thể hình dung.
Nàng không phải tu tiên giả nhân loại.