Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 96: Chương 96: Người phụ nữ kì lạ.




“Cô là ai?” Quý Nghiên trầm giọng hỏi, vẻ mặt không vui.

Nhưng mặt người phụ nữ kia mặt không đổi sắc, cũng không tìm thấy chút hoảng hốt nào, giống như không cảm thấy khẩu súng đặt ngay huyệt thái dương của mình, giống như không phải đang ở giữa ranh giới sống chết, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng, cô ta chỉ hờ hững nói một câu: “Coi như có chút bản lĩnh.”

Cái gì vậy? Mặt Quý Nghiên nhăn lại, không thể giải thích được, người này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?

“Cô….”

“Cô không có tư cách ở bên cạnh chỉ huy.” Quý Nghiên còn chưa nói xong, cô ta đã tranh lời, giọng điệu khô khan nhạt nhẽo.

Gần như ngay khi cô gái vừa kết thúc câu nói, mắt Quý Nghiên híp lại, sắc mặt trầm xuống. Từ câu nói vừa rồi có thể đoán ra cô gái này là người của cục Quốc An, hơn nữa còn là cấp dưới của tiểu Bạch. Nhưng vậy thì sao? Cô phải vô cùng khó khăn mới quyết định ở bên tiểu Bạch, hai người tiến tới hôm nay, mặc dù cô từng có lúc mềm yếu, có lúc lùi bước cũng có lúc tự hỏi bản thân nhưng đó là việc của hai người. Nếu cô đã quyết định ở bên cạnh anh, trừ phi là anh ghét bỏ cô, không cần cô nữa, nếu không sẽ chẳng gì có thể dao động quyết định của cô. Tương tự như vậy, người khác cũng không có tư cách đánh giá cô.

Cô có tư cách ở bên cạnh anh hay không đâu cần những người không có liên quan thế này phán xét.

Lúc này giọng Quý Nghiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy cô có tư cách gì bình luận chuyện tình cảm của tôi với Tiểu Bạch, chuyện này có liên quan gì đến cô chứ?”

Người phụ nữ này quá nực cười rồi!

“Mặc dù cô có chút bản lĩnh tự vệ nhưng tay nghề lại quá kém cỏi, để đứng bên cạnh chỉ huy thì cô còn kém quá xa. Cô cho rằng một phế vật như cô có năng lực gì mà đứng bên cạnh chỉ huy chứ?” Cô ta không chút để ý đến mặt mũi Quý Nghiên, thẳng thừng nói.

Sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.

Ánh mắt Quý Nghiên trầm xuống lần nữa, đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói cô là phế vật, có lầm không chứ? Mặc dù đúng là võ thuật của cô có hơi kém hơn anh nhưng mà so với người phụ nữ trước mặt này thì cô tin tưởng khả năng sử dụng vũ khí của mình sẽ ăn đứt cô ta. Nhưng lẽ nào cô ta thích Tiểu Bạch? Đúng là mơ tưởng mà!

“Cô cũng đừng quên tính mạng cô đang nằm trên tay tôi, có thể cô đánh tốt hơn tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể trừng trị được cô. Nếu tôi là phế vật như cô nói, vậy thì cô là thứ gì?” Quý Nghiên lạnh nhạt nói.

Mỗi người đều am hiểu những lĩnh vực khác nhau, cô ta không thể lấy tiêu chuẩn của mình mà áp đặt cho người khác được. Chẳng lẽ cô ta am hiểu vẽ tranh, còn người khác không am hiểu thì người đó liền trở thành phế vật sao? Hoặc giả như người kia am hiểu khiêu vũ, nhưng cô ta lại không am hiểu, vậy người kia có thể quay ra mắng cô ta là phế vật được sao?

Đây là không hợp lẽ thường tình.

Giữa người với người, nên học cách tôn trọng nhau, nếu không phải trên người cô ta không có sát khí thì nói không chừng cô đã bóp cò rồi.

Sắc mặt cô gái trở nên khó coi mấy phần, hơi thở quanh người càng trở nên lạnh lẽo, cô ta xoay người định công kích Quý Nghiên, ánh mắt Quý Nghiên tụ lại, theo phản xạ muốn tránh ra, cô vốn không định làm gì cô ta, mà hình như cô ta cũng đoán được cô sẽ không nổ súng nên mới quang minh chính đại công kích, nhưng cô chưa kịp xoay lại, cô gái kia đã tách ra mấy bước, chỉ để lại một câu cảnh cáo: “Cô tốt nhất là nên toàn tâm toàn ý mà yêu chỉ huy.”, sau đó bỏ đi.

Quý Nghiên đứng tại chỗ, nhìn nơi cô ta biến mất, hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Người này thật kì quái, xuất hiện chỉ để cảnh cáo cô không xứng với Tiểu Bạch sao? Cái này chưa chắc đã đả kích được cô. Thật kì lạ!

“Ối mẹ ơi, chị dâu, làm thế nào mà chị lại chạy đến tận đây, hại em tìm chị mệt muốn chết.” Sương vội vàng chạy đến, lại phát hiện Quý Nghiên đang nhìn chăm chú vào một hướng, giống như không nghe thấy cô nói gì, không có một chút phản ứng.

Sương tò mò nhìn theo ánh mắt Quý Nghiên, làm gì có cái gì đâu! Tay Sương quơ quơ trước mặt Quý Nghiên, lúc này Quý Nghiên mới thu tầm mắt lại, Sương hỏi: “Chị dâu, chị đang nhìn gì vậy, em gọi nãy giờ cũng không thấy chị trả lời?”

Quý Nghiên thấy Sương thì thở phào nhẹ nhõm, cười dịu dàng nói: “Không có gì.”

“Bên kia đội trưởng xong việc rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ, đi thôi.”

Hôm đó bọn họ ngủ lại ở tổng bộ, Quý Nghiên và Bạch Thắng tất nhiên là cùng một phòng, buổi tối Bạch Thắng ôm máy tính chơi game với bọn Hàn Niệm, Quý Nghiên vốn muốn hỏi một chút về chuyện cô gái kia, trực giác cho thấy chắc chắn bọn họ quen biết nhau. Nhưng cuối cùng cô lại thôi, người ta cũng không làm gì cô, biết đâu chỉ là thích Tiểu Bach thôi. Nếu ban đầu cô vì anh thì việc này cũng không nhất thiết anh phải biết, vì vậy tất nhiên không cần mở miệng hỏi nữa.

Cô mở máy tính nói chuyện với Dịch Vĩnh Quân đang công tác ở Bắc Kinh, cô tất nhiên nói thân phận của mình ra vì cô biết cũng không lừa được anh ấy bao lâu. Huống chi dựa vào địa vị của Dịch Vĩnh Quân ở Cục Quốc An thì chuyện Bạch Thắng mang cô đến tổng bộ, anh ấy không thể nào không biết, quả nhiên lúc cô và anh ấy đang nói chuyện trên trời dưới biển, anh nói cô không có chút nghĩa khí nào hết, thật vô lương tâm, chuyện lớn như vậy cũng không nói trước cho anh ấy biết, hại anh ấy lúc nghe người khác nói đã vô cùng khiếp sợ!

Người em gái ngốc nghếch, hồ đồ, đáng yêu anh vẫn thường trêu ghẹo, thoắt cái trở thành phu nhân của cục trưởng tương lai, lúc nghe được tin ấy, Dịch Vĩnh Quân chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên huyền ảo, không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hai người nói chuyện tào lao một hồi, anh hỏi khi nào cô đến sở nghiên cứu, chỗ họ vẫn đang nghiên cứu một loại đạn, còn nhiều chỗ vẫn cần cô tự mình tham dự, dù sao thiết kế cũng là cô vẽ, cô là lực lượng nòng cốt, cụ thể làm như thế nào cô là người hiểu rõ nhất, có cô ở đây cùng nhiều người trợ giúp chuyên nghiệp thì hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Cô vừa nghe xong cũng cảm thấy rất hợp lý nhưng không biết kế hoạch của Bạch Thắng ra sao? Lần này tới đây chủ yếu là vì chuyện hoạt động ngầm, cô đồng ý với anh khi nào có thời gian sẽ liên lạc với anh, Dịch Vĩnh Quân đồng ý.

Nói chuyện xong, Quý Nghiên ngồi nhàn rỗi đến chán, liếc sang người bên cạnh đang chơi game đến vô cùng sung sướng, cô cũng hưng phấn lên: “ Tiểu Bạch, game này là công ty nào tạo ra, sao chưa thấy trên thị trường bao giờ?”

Bạch Thắng một bên chém Boss, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu cũng không ngẩng lên, trả lời: “Ưm, là Hàn Niệm thiết kế, không đưa ra thị trường.”

Quý Nghiên hiểu rồi: “Khó trách.”

Cô nói mà, làm gì có công ty nào dùng cái tên game cực phẩm như vậy, nhưng mà suy nghĩ một chút về phong cách nói chuyện của Hàn Niệm, cũng không cảm thấy kì quái nữa.

“Máy tính của em có trò này không?” Cô nhìn máy tính mình không thấy có.

“Ở trong file dữ liệu thứ nhất ổ E ấy.”

“À”

Quý Nghiên vừa lẩm bẩm vừa mở ổ E, mở tập tài liệu đầu tiên quả nhiên thấy tiêu đề quen thuộc “Cấu kết nhau làm việc xấu”, cô mở trò chơi, đăng ký, sau đó đăng nhập.

Giống như những lần trước, trong trò chơi chỉ có Bạch Thắng và mấy người cấp dưới, lần trước không biết nhau còn mơ mơ màng màng, lần này nhìn ID là có thể biết ai với ai. Bọn họ quả nhiên đang chém Boss, Quý Nghiên vừa mới chơi, thao tác không quen, hơn nữa trò này có độ khó cao, cô là một tay mơ, cô vừa xuất hiện chưa kịp giãy dụa đã hoa lệ bị đại boss tiêu diệt.

Quý Nghiên: “….”

Nhưng mà chỉ 1s sau, ánh sáng trắng chợt lóe, cô thấy mình sống lại rồi, vẻ mặt Quý Nghiên buồn cười nhìn bàn phím, quyết định nhanh chóng công kích nhưng chỉ vừa ngẩng lên đã thấy cột máu sinh mạng của nhân vật đã đến vạch giới hạn, tiên nữ áo đỏ hoa lệ ngã xuống.

Mọi người: “….”

Ánh mắt vô tội của Quý Nghiên hiện lên dấu chấm hỏi, sao ai cũng nhìn cô như vậy chứ? Cô còn chưa đến cấp 1, bằng tu vi võ thuật của mình, sao cô có thể giết được đại thần cấp 100 chứ? Thật là chọn sai đối tượng công kích rồi!

Hàn Niệm sâu kín viết: “Chị dâu tư đúng là chị dâu tư, phát công kích nào cũng đều là tác phẩm của thần, bội phục, bội phục!”

Quý Nghiên vốn là một tay mơ, nên xét công kích cô đánh ra giống như gãi ngứa vậy, vốn không tạo nên được bất kỳ tổn thương gì. Bi kịch vậy vẫn chưa đủ, mỹ nữ vốn đang bị đại Boss giày xéo, cột máu đã soàn soạt bay đi, mỹ nữ vốn đang chuẩn bị tăng máu, lại bị Quý Nghiên phát ra một công kích khí phách như vậy, cột máu tới hạn, hồn lìa xác, về chầu trời.

Biết được sự thật, Quý Nghiên quay mặt sang chỗ khác, sau đó trịnh trọng quay sang nói với Bạch Thắng: “Em nên đi mua vé số thôi.”

Bạch Thắng bình tĩnh nhìn cô, không ý kiến.

Ngón tay thon dài ấn liên tiếp hai lần trên bàn phím, đại Boss cả người đầy máu hoa lệ ngã xuống.

Quý Nghiên chơi liên tiếp mấy lần, luân phiên cản trở các cao thủ trong trò chơi một lần, chém các vị trong truyền thuyết này một đao, Quý Nghiên quả quyết không chơi nữa, lại bị cả tập thể khi dễ, quá đau đớn quá tự ái! Vì vậy cô ngoan ngoãn đi ngủ, không tiếp tục chơi nữa.

Quý Nghiên phát hiện phàm là những gì liên quan đến máy tính đều là khắc tinh của cô.

Ngày thứ hai, trời chưa sáng, Quý Nghiên đã nghe thấy tiếng gõ cửa, từng tiếng một, đều nhau, vô cùng có quy luật.

Ngày hôm qua, cô giằng co suốt cả buổi, bôn ba chặng đường dài đến Cục Quốc An, chưa kịp nghỉ ngơi đã đi thăm thú xung quanh, sau đó không hiểu sao phải đánh nhau với người ta, đêm qua còn chơi game đến khuya mới ngủ nên hiện giờ cô chẳng có chút tinh thần nào, chỉ muốn ngủ thôi. Quý Nghiên lật người, chui sâu vào trong ngực Bạch Thắng, đưa tay ôm anh, cả người vùi trong chăn, không để ý tiếng gõ cửa, ngủ tiếp.

Bạch Thắng, trong mắt vô cùng tỉnh táo, nhiều năm qua anh sinh hoạt và nghỉ ngơi đều có quy luật, dù là hôm trước có làm việc vất vả đến đâu thì vẫn luôn giữ lại một phần tỉnh táo và lý trí.

Giấc ngủ của anh vô cùng nông.

Bạch Thắng đặt Quý Nghiên nằm thẳng, đắp thêm chăn cho cô khỏi lạnh, sau đó mới ngồi dậy, nói: “Vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.