Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 9: Chương 9: Thủ lĩnh ‘ Thần Tử ’




[…] Trên xe.

“ Đi đâu? ”

“ Huấn Ngục. ”

“ Thật? ”

“ Cậu nghĩ sao? ”

“ Thật! ”

“ Mà này.. Tôi nghĩ... Huyền Thiên Băng cô ta chắc chắn không phải người thường. ”

“ Ý cậu cô ấy là siêu nhân? ”

“ Cậu hiểu ý tôi mà Tử Mặc? Cô ấy không phải siêu nhân! Chỉ có một loại người trên thế giới có ánh mắt đó, giọng nói đó! ”

“ … ”

Phải. Đúng vậy. Từ lúc hắn thấy ánh mắt cùng giọng nói của cô rất giống một..sát thủ! Hơn nữa là sát thủ chuyên nghiệp nhất, cơ hồ như sức mạnh của cô có thể đánh ngang tầm hắn. Sát thủ? Chỉ cần họ muốn thì họ có thể giết mười người trong vài giây mà không một giấu vết! Tất nhiên điều đó cũng chẳng làm hắn lo sợ gì... Vì hắn! Là chủ. Là người tối cao trong giới sát thủ! Chỉ có hắn mới thống trị tất cả sát thủ. Thế nhưng nếu cô là sát thủ thì tại sao hắn lại không biết? Điều này cần điều tra!

[…] Huấn Ngục*

Có hai hàng người dài đứng xếp hàng ngay ngắn. Đó là những sát thủ mà anh đã huấn luyện tại Huấn Ngục này. Hàn Tử Mặc bước vào trong thì những thuộc hạ đã bị Huyền Thiên Băng thuần phục lúc chiều đang quỳ xuống. Họ biết chắc chắn mình sẽ bị giết. Cái gì cũng có luật lệ của nó. Luật của Thần Tử là-

không phản bội<

không được thuần phục trước bất cứ ai. Chết cho xứng đáng<

......<

Tất nhiên họ đã phạm phải luật thứ 2.. Và không cần biết họ sai luật nào chỉ cần biết sai một luật thì đời họ xem như xong cho dù là một lỗi nhỏ! Ai mà chả nghe danh của tổ chức sát thủ Thần Tử. Thần Tử là nơi bồi dưỡng những sát thủ tài năng và đồng thời cả chính phủ của các nước phải nhượng bộ 7 phần. Với tiêu chuẩn thà ít nhưng phải giỏi. Những người có mặt tại đây họ điều có những tài năng thiên bẩm nhưng nó chỉ phục vụ cho một việc ‘ giết ’.

Một số người quỳ trước mặt Hàn Tử Mặc với vẻ rất sợ! Họ là một sát thủ, họ không bao giờ biết sợ chỉ trừ hai người một là hắn và hai có lẽ là cô?

“ Nói. ” Hàn Tử Mặc khó chịu lên giọng!

“ Lão đại. Chúng tôi biết mình không sống nổi chỉ muốn nói với anh là mong anh khi chúng tôi chết anh có thể tha thứ cho chúng tôi. ” Bọn họ rất biết thân biết phận biết mình sai gì và cần làm gì!

“ Vậy..? ” Hàn Tử Mặc nhướng mày.

Mỗi người liền lấy ra một cây súng để ngay thái dương chuẩn bị bóp còi thì Hàn Tử Mặc cất giọng.

“ Tôi không kêu các người chết. Chỉ lần này thôi không có lần sau! ”

“ Dạ..? ” Tất cả như không ngờ, đây là thủ lĩnh của bọn họ ư? Tại sao lại hiền như vậy?

“ Cần tôi nói lại? ” Cặp mày đẹp lập tức nheo lại!

Tất cả đứng lên hành lễ như một phong tục của sát thủ!

“ Cút. ” Hàn Tử Mặc từ tốn ra lệnh.

“ Dạ! ” Tất cả lập tức đi ra ngoài.

Ken đứng quan sát nãy giờ như nhìn thấy người lạ chứ không phải bạn mình? Ken tiến tới hỏi: “ Này Tử Mặc! Hôm nay cậu bị bệnh à? Tôi gọi Killian tới khám cho cậu nhá?

Hàn Tử Mặc ngã người về phía sau như không nghe thấy Ken nói gì.

“ Nè nha! Tôi với cậu bạn bè mười mấy năm rồi nha. Tôi nói mà sao cậu không care hả! ”

“ Phiền! ”

“ Cậu! Tôi hối hận khi có cậu làm bạn! ”

“ Câu đó của tôi. ”

“ Hừ! ”

“ Đủ chưa? Rồi thì cậu cũng ra ngoài đi. ”

“ Không á rồi sao. Chân của tôi cậu cấm nổi chắc? ”

“ Cấm? Tôi không cấm. Tôi chỉ chặt đứt đôi chân của cậu. ”

“ Hồi nãy cậu hiền lắm mà. Sao giờ ác thế? ”

“ Ờ. ”

“ Phũ! Quá phũ! Tôi chờ ngày cậu bị phũ y vậy! ” Ken vẫn không chịu đi, im lặng, đứng đó quan sát Hàn Tử Mặc.

“ … ”

[…] 15p sau.

Vẫn rất yên lặng!

“ Tử Mặc? Tôi không hiểu ông trời cho cậu cái miệng làm gì á? Không nói chuyện? Cậu kiệm lời à? ”

“ Cậu không nói thì không ai nói cậu câm đâu Ken? ”

“ Ơ.. Tôi đâu như cậu? Trời sinh tôi ra để nói! ”

“ Cậu rảnh lắm đúng không? Đi điều tra kĩ càng thân thế của Thiên Băng cho tôi. ”

“ Chẳng phải điều tra rồi à? ”

“ Không đủ. ”

“ Cậu! Cậu có muốn tôi tra cũng vậy, tôi chắc chắn chính phủ đã động tay động chân vào tài liệu thân thế của chị dâu rồi! Muốn tra cũng không được. ”

“ Chậc! Biến đi đâu thì đi đi bớt phiền tôi! ”

“ Hứ! ”

[…] Đại học IOS. 4h chiều.

“ Thiên Băng! Anh ở đây nè! ”

“ Kỳ Liên Học Trưởng? ”

“ Ùm anh đây! ”

“ Đi đâu? ”

“ Em thích đi đâu? ”

“ Tùy anh. ”Huyền Thiên Băng lạnh lùng nói.

“ Thiên Băng sao em lạnh lùng vậy? ” Kỳ Liên Ngạo Vân hỏi.

“ Ha~ đâu có. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười.

/Chết tiệt! Giả làm một cô gái vui vẻ năng động sao khó thế?! Sắp giấu không nổi cái tính lạnh lùng tàn ác rồi a~/

“ Vậy chúng ta vào quán kia ăn đi! ”

“ Ừ! Sao cũng được! ”

/Quán ăn tình nhân? Không phải chứ? Kỳ Liên Ngạo Vân anh ta chọn cái quán gì thế? Kệ! Dù gì cũng là quán ăn! Ăn ở đâu chả được, cô chả quan tâm, quan trọng là bây giờ cô rất đói!/

Vào quán. Huyền Thiên Băng chọn đại một cái bàn rồi ngồi vào, đọc menu thì thấy toàn là món cô không thích nhưng cũng gọi bừa một phần bifteck ( bít tết) và một ly rượu vang đỏ.

“ Kỳ Liên Học Trưởng anh không gọi thức ăn à? ”

“ Cho tôi một phần như cô ấy. ” Ngạo Vân quay sang phục vụ nói.

“ Mà Thiên Băng em đừng gọi anh là Kỳ Liên Học Trưởng gì hết! Gọi anh là Ngạo Vân được rồi. ”

“ Ừ! ”

Đồ ăn được dọn ra một lúc thì.. Huyền Thiên Băng ăn được một ít thì thức ăn bị dính trên môi một tí. Kỳ Liên Ngạo Vân liền lấy tay mình quẹt đi thức ăn dính trên mép môi cô. Mặc dù có chút không thích nhưng cô lại làm ngơ! Vô tình hành động của Huyền Thiên Băng và Ngạo Vân đã lọt vào tầm mắt ai đó...

* Bíp.. Bíp * tiếng bóp còi inh ỏi của xe hơi vang lên liên tục!

/ Chẳng lẽ bây giờ mình ra chửi chiếc xe đó? Thật làm người ta mất hứng mà! Chủ chiếc xe đó mà dám bước vào đây! Mình lập tức chửi hắn không còn gì luôn! /

Rồi.. Như cầu được ước thấy người chủ chiếc xe bước vào?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.