Từ Vương Tử Quân đến Mạc Tiểu Bắc, lại đến kinh nghiệm lên chức
của Vương Tử Quân, hầu như đã thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
Tuy sự kết hợp của bọn họ cũng là tiêu điểm cần chú ý, thế nhưng lại
không có mấy người quan tâm ở phương diện này, bởi vậy không có nhiều
lời nghị luận.
Những diễn đàn địa phương như thành phố Đông
Bộ và huyện Hồng Bắc mà Vương Tử Quân từng công tác cũng trở nên rất sôi nổi, chẳng những là người địa phương, những người bên ngoài tham gia
cũng rất đông.
Trên diễn đàn thành phố Đông Bộ, có người nói
nếu như bí thư Vương còn công tác ở thành phố Đông Bộ, như vậy thì quá
tốt rồi. Nếu bí thư Vương tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ của chúng ta, chỉ sợ thành phố chúng ta đã sớm vượt qua An Dịch rồi.
Lúc
đầu đó chỉ là quan điểm của một người, thế nhưng một khi quan điểm này
được công bố, lập tức nhận được sự ủng hộ của nhiều người, nhận được rất nhiều sự đồng tình. Chỉ sau nháy mắt đã có vài trăm người bình luận.
- Khi chủ tịch Vương còn công tác ở thành phố Đông Bộ, tốc độ phát
triển thật sự như hỏa tiễn. Bây giờ thì hay quá, tốc độ của Đông Bộ như
ốc sên, cũng không biết vì sao trong tỉnh lại điều bí thư Vương đi nơi
khác.
- Đúng vậy, hai năm qua chúng ta có thể so dọc, thế nhưng nếu so ngang thì căn bản không đuổi kịp người La Nam.
- Cái gì mà có thể so dọc? Anh nhìn dòng sông Lam Hà xem, đúng là hôi thối ngút trời...
Đủ mọi lời nghị luận tầng tầng lớp lớp, sau khi những lời nghị luận như vậy chồng chất lại, đã bắt đầu có sự thăng cấp. Một trang web có tên là bốn người anh em đột nhiên nói:
- Các vị có biết vì sao sự kiện bí thư Vương đeo đồng hồ đắt tiền lại được phát tán lên mạng không?
Vấn đề này được nói ra chợt nhận lấy sự chú ý của nhiều người, nhưng
trang web này cũng thật sự rất hiểu khẩu vị của người ta, mãi bốn năm
phút sau mới nói ra nội dung cụ thể. Mặc dù câu nói như vậy làm cho nhân tâm ngứa ngáy, thế nhưng chỉ cần chờ năm phút là nội dung tiếp theo đã
xuất hiện.
- Gần đây trung ương vì gia tăng quyền lên tiếng
của các thành phố phát triển kinh tế trong tỉnh, thế là quyết định cho
các bí thư thành phố phát triển mạnh mẽ tiến vào ban ngành thường ủy
tỉnh ủy. Đây là một chuyện tốt, nhưng vị trí thì ít mà người thì nhiều,
thế cho nên không tránh khỏi tranh đoạt.
- Lúc này may mà ở
tỉnh Sơn Nam những thành phố được xưng tụng phát triển kinh tế mạnh mẽ
ngoài Sơn Viên và An Dịch chỉ còn lại thành phố La Nam và Đông Bộ mà
thôi.
- Mọi người đều đã biết bí thư thị ủy các thành phố Sơn Viên và An Dịch đều là thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên những sự việc
liên quan thì mọi người tự đoán lấy.
Một đoạn văn như vậy làm cho người đọc cảm thấy há hốc mồm, hơn nữa đáp án trên trang này lại
được các trang khác cho đăng lại.
Đủ mọi lời nghị luận lại
bùng lên như thủy triều, có nghi vấn, có tin tưởng, tất nhiên còn có
những người tranh luận gay gắt với nhau. Nhưng trong số những người có
tham gia thảo luận, số lượng người đồng ý căn bản đã chiếm một con số
lớn.
- Tuy thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất tốt, thế
nhưng nếu so với La Nam thì kém xa. Thành phố La Nam chủ yếu phát triển
dựa trên sản nghiệp kỹ thuật cao, rõ ràng là ăn cơm kỹ thuật, nào giống
như thành phố Đông Bộ chúng ta? Chủ yếu là tiến cử những nhà máy ô
nhiễm, đây rõ ràng là một hành vi uống rượu độc giải khát.
Bài viết này xuất hiện không lâu thì đã có người mắng:
- Thành phố Đông Bộ các người ô nhiễm thì ô nhiễm, thế nhưng lại không
ảnh hưởng đến thành phố Yên Hư chúng tôi sao? Thành phố chúng tôi ở hạ
du Lam Hà, các người có biết hằng ngày có bao nhiêu người dùng nước sông cho sinh hoạt hay không?
Khi lời nghị luận này được đăng tải thì nhanh chóng phát sinh tranh luận và mắng mỏ, những người tham gia
căn bản đều bị ảnh hưởng trực tiếp từ dòng sông Lam Hà. Trong lúc mọi
người đang mắng chửi lẫn nhau, chợt có người nói:
- Tôi là sinh viên đại học Thủy Lợi thành phố Yên Hư, bạn học của tôi
là Triệu Đại Hải vì phản ánh với thành phố về tình huống nước sông bị ô
nhiễm mà đã bị đưa đi điều tra. Lúc này tôi mong mọi người giúp đỡ bạn
học của tôi, cậu ấy cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của nhân dân mà
thôi.
Trong một gian phòng ở tầng năm khách sạn thành phố La
Nam, Liêu An Như khẽ gập máy tính lại. Lúc này trong lòng nàng thật sự
có đầy đủ hương vị, thật sự khổ sở không nói nên lời, cũng cảm thấy vui
mừng nói không nên lời.
Người kia đã chiến thắng, điều này
làm cho nàng thật sự cảm thấy rất vui, nhưng hình ảnh hai người ôm nhau
thắm thiết giữa khung cảnh cực kỳ tươi đẹp, điều này làm cho nàng sinh
ra cảm giác bẽ bàng muốn khóc.
Cũng chỉ có cô ấy mới xứng đôi với anh ấy, Liêu An Như, cô đừng nên suy nghĩ bậy bạ.
Liêu An Như không nói một lời, nàng chậm rãi đứng lên khỏi ghế, ánh mắt nhìn lên những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, sau đó thở phào nhẹ
nhõm. Mỗi khi tâm thần không yên lúc nửa đêm thì nàng thường nghĩ đến
đoạn tình cảm vĩnh viễn không có kết cục của mình, thế là lại sinh ra
cảm giác xót xa.
Ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi đây.
Vì chờ đợi kết quả này mà Liêu An Như đã ở lại thành phố La Nam hai
ngày, nàng còn muốn ở thêm. Dù nàng biết mình không có cách nào khác,
thế nhưng nàng tình nguyện ở nơi gần bên khi hắn rơi vào trong hoàn cảnh khó khăn.
- Tút tút tút!
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Liêu An Như trầm ngâm giây lát, sau đó nàng cầm điện thoại đặt lên bàn lên áp vào tai.
- Chào An Như, tôi là anh Lưu!
Một giọng nói ngọt ngào của một người đàn ông chợt vang lên bên tai Liêu An Như.
Liêu An Như cực kỳ quen thuộc với người trợ thủ của mình, nàng cười nói:
- Anh Lưu, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?
Anh Lưu có chút do dự, sau đó nói:
- Bên kia lại thúc giục, tôi thấy cô ngày mai không rãnh, hay là chúng ta làm phim cái đã rồi nói sau?
Mặc dù Liêu An Như cảm thấy lời nói của anh Lưu có gì đó là lạ, thế nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà sảng khoái đồng ý:
- Anh Lưu, anh chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thành phố La Nam.
- Ngày mai sẽ đi sao? Tốt quá, tôi sẽ thông báo ngay.
Anh Lưu nói rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, hắn chợt thúc giục:
- An Như, cô có nghỉ ngơi chưa? Tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Liêu An Như nghe lời nói của anh Lưu mà càng thêm cảm thấy khổ sở, tối nay nàng có thể ngủ được sao?
Một ngôi sao băng chợt xẹt qua bầu trời, Liêu An Như nhìn lên trời mà
chợt sinh ra một ý nghĩ, hắn đang làm gì vậy? Có phải cũng đang ngắm sao băng giống như mình không? Biết đâu hắn đang cùng vợ ngắm sao băng thì
sao?
- Xoẹt xoẹt!
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm cho Liêu An Như chợt sững sờ, nàng chợt vô thức đứng lên, sau đó nhìn về phía cửa.
Liêu An Như vốn đang rất tập trung, khi cánh cửa chuyển động thì nàng
căn bản còn chưa kịp phản ứng, đến khi cửa mở ra thì một người bước vào
trong.
Liêu An Như cũng không xa lạ gì người đàn ông này,
nàng thấy người thanh niên kia cất bước đi đến, thế là vẻ mặt có chút
hoảng hốt, thế nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Tào tiên sinh, đã trễ thế này rồi, ngài có chuyện gì sao?
Tào Viễn với gương mặt đỏ hồng, hắn đi lại có chút tập tễnh. Lúc này
hắn nhìn chằm chằm vào Liêu An Như đang mặc đồ ngủ, sau đó cười hì hì
nói:
- Có việc, tất nhiên là có việc rồi. An Như, đối với em thì đây chính là chuyện tốt.
Liêu An Như thấy Tào Viễn đã say thì hiểu rõ hắn có ý nghĩ gì. Nàng lăn lộn trong giới văn nghệ sĩ vài năm, nàng đã có sự tôi luyện vượt qua
người thường, thế là thản nhiên nói:
- Tào tiên sinh, ngài nên về nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.
- Hì hì, không muộn, không muộn! Đối với tôi thì bất kỳ thời điểm nào cũng là giờ tốt.
Tào Viễn vừa đi về phía trước vừa cười nói:
- An Như, anh yêu em cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay là ngày lành tháng tốt của chúng ta, em đến đây đi, anh sẽ có thứ tốt muốn cho
em...
- Tào tiên sinh, nơi này là khách sạn, hơn nữa trợ
lý của tôi ở cách đây không xa, nếu náo loạn thì anh sẽ mất thể diện,
mong anh tôn trọng tôi một chút.
Tào Viễn nhìn chằm chằm
vào Liêu An Như, lúc này hắn cần kích thích. Lần này hắn giao chiến với
Vương Tử Quân, nhưng hắn thất bại, thật sự rất không thoải mái, hắn cần
phải tìm lại chính mình trên cơ thể phụ nữ. Vì trong quá trình chinh
phục phụ nữ thì hắn luôn bách chiến bách thắng, căn bản luôn có vị thế
bề trên.
Hắn vừa ý Liêu An Như trong trắng sạch sẽ như
dòng suối nguồn này không phải ngày một ngày hai, sau một thời gian theo đuổi thì người phụ nữ này căn bản không tiếp nhận tình cảm của hắn,
điều này làm hắn cực kỳ căm tức. Nhưng càng là như vậy thì hắn càng có
hứng thú chinh phục mạnh mẽ hơn.
- Bảo bối, sẽ không có
người nào đến đâu, trợ lý của cô đã được tôi mời đi uống rượu rồi. Ha ha ha, nơi này là khách sạn, đóng cửa lại thì căn bản là không ai biết.
Tào Viễn nói rồi phóng về phía Liêu An Như:
- An Như, em yên tâm, anh sẽ không phải hạng người quất ngựa truy
phong, anh nhất định sẽ phụ trách với hành vi của mình.
Nhưng Tào Viễn bổ nhào về phía trước lại chỉ là khoảng không, Liêu An
Như nhanh nhẹn tránh qua, Tào Viễn thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
- Ha ha ha, còn muốn chơi đùa với anh sao? Tốt, tốt, anh thích như vậy.
Tào Viễn cố gắng đứng thẳng người, sau đó lại nhào về phía Liêu An Như.
Liêu An Như nhìn gương mặt với nụ cười dâm đãng của Tào Viễn, nàng cảm
thấy hít thở rất khó khăn. Nàng đứng tránh sau bàn trà rồi nói:
- Tào Viễn, anh thích thì cứ ở lại đây, anh không đi thì tôi đi, tôi không rãnh chơi đùa với anh.
Liêu An Như nói rồi đi ra ngoài, Tào Viễn thấy Liêu An Như muốn chạy
trốn, thế là dục vọng càng dâng tràn. Hắn chợt bổ nhào về phía trước rồi nói:
- Bảo bối của anh, cây ớt nhỏ của anh, anh xem em còn chạy đi đâu được nữa.
Nơi này không gian quá nhỏ hẹp, mặc dù Liêu An Như chạy nhanh thế nhưng vẫn trốn không kịp, bị Tào Viễn chặn lại. Liêu An Như vừa thẹn vừa vội, thế là nàng vung tay muốn đẩy Tào Viễn ra xa.
Tào Viễn
là một người đã say, căn bản không còn nhiều lực lượng, sau một hồi xô
đẩy thì lảo đảo ngã xuống đất. Tuy sàn nhà lót thảm khá dày thế nhưng
một cú ngã đau làm cho hắn rất phẫn nộ, hắn nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
- Con gái điếm kia, anh thích là phúc
phận của mày, mày cho rằng mày là ai? Anh nói cho mày biết, hôm nay mày
đừng hòng thoát khỏi bàn tay của anh.
Liêu An Như hoảng
sợ lui về phía sau, gương mặt rất sợ hãi. Khi Tào Viễn bổ nhào về phía
nàng, nàng đã lui đến bên cạnh lan can.
Tào Viễn tuy tiến độ có chút khập khễnh nhưng vẫn nhanh chóng lao đến bên cạnh Liêu An
Như. Lúc này hắn giống như một con mãnh thú đỏ mắt, muốn ép người phụ nữ này xuống bên dưới đễ phát tiết một phen.
Khi Tào Viễn
sắp tiếp cận, Liêu An Như chợt quay người lại làm cho hắn vồ hụt. Nhưng
khi hắn đã vồ hụt, Liêu An Như vung chân đá vào lưng Tào Viễn.
Một đá này Liêu An Như thực hiện rất nhanh.
Những năm qua Liêu An Như cũng liên tục rèn luyện sức khỏe của mình,
trước nay chưa từng buông lỏng. Lúc này đừng nói là Tào Viễn đã uống
say, cho dù hắn không uống nhiều, một đá của nàng cũng có thể làm cho
hắn ngã đập đầu xuống đất.
Liêu An Như đá cũng chỉ vì muốn đánh ngã Tào Viễn, tìm kiếm cơ hội bỏ chạy.
Tào Viễn vốn đang bổ nhào về phía trước, Liêu An Như tung ra một đá
giống như tiếp thêm động lực. Dưới lực tác động của một đá, cơ thể Tào
Viễn đâm vào lan can.
Sân thượng khách sạn lắp đặt loại
kính thủy tinh, nhìn qua có vẻ đẹp đẽ, thế nhưng phương diện an toàn lại căn bản không quá cao.
- Xoảng!
Một tấm kính lớn chợt nát bấy, cơ thể Tào Viễn rơi ra ngoài ban công giống như đạn pháo.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, âm thanh một vật nặng rơi xuống đất
kém tiếng thủy tinh bị vỡ nát truyền vào trong tai Liêu An Như.
Liêu An Như cực kỳ sợ hãi, tại sao lại như vậy? Người kia đã chết rồi
sao? Trong đầu Liêu An Như rất trống rỗng, nàng cố gắng buông lỏng cơ
thể, nàng biết làm gì bây giờ?
Vì theo đuổi Liêu An Như
mà Tào Viễn thật sự giống như một con chim Khổng Tước, hắn cố gắng biểu
hiện những vẻ mặt đẹp đẽ của mình, tất nhiên cũng không quên biểu hiện
gia thế hiển hách. Liêu An Như nghĩ đến tình huống giết chết một người
như vậy, nàng chợt cảm thấy rét run.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Liêu An Như chợt mở điện thoại ra, nàng bấm số điện thoại luôn khắc ghi trong lòng:
- Tử Quân, em đã giết người, em yêu anh, em hy vọng kiếp sau chúng ta có thể ở bên nhau.
Lúc này Vương Tử Quân đang ôm Mạc Tiểu Bắc ở nhà, thế nhưng âm thanh
kinh hồn bạt vía của Liêu An Như làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
"Giết người? Chuyện gì xảy ra? Liêu An Như sao lại giết người?"
- An Như, bình tĩnh một chút, mau nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân vừa an ủi Liêu An Như vừa mở miệng thúc giục.
- ...Tào Viễn, hắn xông vào phòng của em, bị em đẩy ngã xuống ban công.
Liêu An Như bất lực khóc nức nở.
Tào Viễn là ai? Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ, khi hắn chuẩn bị cho
một kế hoạch phản pháo thì Tào Viễn không ngờ lại chết mất.
- Trước tiên em cứ ổn định lại, nói rõ ràng sự việc cho anh!
Sau khi nghe lời tường thuật của Liêu An Như, Vương Tử Quân cố gắng mở miệng trấn an:
- An Như đừng sợ, đây là em đang phòng vệ, cho dù Tào Viễn có chết cũng là trừng phạt đáng tội. Trước tiên thế này đi, em báo cảnh sát đi.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Dù hắn nói
năng cực kỳ linh hoạt, thế nhưng muốn kết thúc chuyện này một cách đơn
giản, muốn đối phó với Tào gia cũng không phải dễ dàng gì.
- Làm sao vậy?
Mạc Tiểu Bắc đang hưởng thụ tình cảm ấm áp của chồng, chợt thấy Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, thế là khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khẽ nói:
- Một người bạn xảy ra chuyện.
Mạc Tiểu Bắc nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, nàng không tiếp tục truy vấn, sau đó đi ra rót nước đưa cho Vương Tử Quân.
Sau khi uống một ly nước thì tâm tình của Vương Tử Quân mới bình tĩnh
trở lại. Chuyện này nếu như đặt lên người bình thường, Liêu An Như sẽ
không dính phải tổn thất quá lớn, nhưng đặt lên người Tào Viễn thì lại
không giống.