Khoảng thời gian này Mạc Tiểu Bắc bình tĩnh hơn rất nhiều, thường ngày nàng rất quý khí, gặp ai cũng không nói nhiều, bộ dạng có chút hờ
hững. Nhưng sau sự kiện chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân, nàng giống như
biến đổi hơn rất nhiều, hòa khí hơn. Dù là thấy ai thì nàng cũng cười
cười, nói việc nhà với Tiểu Na, quan tâm đến củi gạo dầu muối, theo như
lời của Tiểu Na thì thật sự "ngọt hơn".
Ngọt hơn chính là một câu thổ ngữ của quê nhà Tiểu Na, nói dễ hiểu hơn chính là một người
sinh ra nhiều cảm ngộ về cuộc sống và nhân sinh. Nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy Mạc Tiểu Bắc trở nên mê ly, có một xúc động muốn vuốt ve không nói nên lời. Ví dụ như hiện tại, Tiểu Na ẵm Tiểu Bảo Nhi đứng sau lưng, tâm tư của Mạc Tiểu Bắc còn đang ở trên máy tính, nàng căn bản không
phát giác ra hai người Tiểu Na và Tiểu Bảo Nhi.
- Bí thư Vương, sau này ngài còn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe không?
Vấn đề này được đưa ra thì lập tức làm cho mọi người chợt im ắng. Vương Tử Quân dừng lại giây lát, sau đó nói ra đáp án:
- Tôi tình nguyện mãi mãi đi cùng người tôi yêu.
Màn hình dừng lại vài giây, sau đó có hàng loạt lời nói xuất hiện:
- Vương Tử Quân, tôi ủng hộ anh.
- Bí thư Vương, chúc ngài và Mạc nữ sĩ hạnh phúc mỹ mãn.
...
- Mẹ, sao mẹ lại khóc?
Tiểu Bảo Nhi vùng khỏi lòng Tiểu Na, nó chạy đến bên cạnh hỏi mẹ.
Mạc Tiểu Bắc cười cười, nàng ôm lấy con trai rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Không, mẹ đang nhớ đến con trai bảo bối mà.
- Lấy lòng người!
Nguyễn Chấn Nhạc tức giận đẩy bàn đứng lên.
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là quá rõ ràng, có ý nghĩa còn lớn hơn với tranh chấp giữa hắn và Vương Tử Quân.
Tuy chỉ là những lời nói ngắn gọn nhưng đó lại biểu hiện ý nghĩ của cư
dân mạng, bọn họ lúc này cùng tụ hội ở một chỗ, cùng nói ra những lời
giúp đỡ mạnh mẽ như thác lũ.
Có những lời giúp đỡ của dư luận thì những ảnh hưởng mặt trái của sự kiện Vương Tử Quân đeo đồng hồ
Patek Philippe đã tan thành mây khói, lúc này hắn thật sự sinh ra cảm
giác hòa hảo cực độ.
Cục diện biến chuyển như bây giờ thật sự không nằm trong sự chờ đợi của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
- Em của em làm việc không ra thể thống gì, sao hắn không điều tra cho rõ ràng mà lại đặt xuống quả bom lớn như vậy?
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Tào Chân Nhi, hắn không nhịn được phải mở miệng phàn nàn.
Thật ra dưới tình huống bình thường thì Nguyễn Chấn Nhạc rất ít khi từ
chối trách nhiệm vốn là của chính mình, hắn cảm thấy những con người như vậy thật sự là quá bất lực, biểu hiện không ra gì. Nhưng lúc này hắn
thật sự không nhịn được, bây giờ một nồi cơm chưa chín kỹ được dọn ra,
có thể trách ai? Tất nhiên phải là người khởi xướng, là Tào Viễn.
Tào Chân Nhi chợt đỏ mặt, thế nhưng nàng không phát tác mà chỉ dùng giọng lạnh lùng nói:
- Nếu như việc này có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh, như vậy sau này anh có coi Tào Viễn là công thần hay không?
Nghĩ đến câu nói của Vương Tử Quân, tôi tình nguyện đi cùng người tôi
yêu mãi mãi về sau, thế là Tào Chân Nhi không khỏi cảm thấy êm ẩm.
Chuyện người mình yêu thì thế nào? Lúc này Tào Chân Nhi chợt cảm thấy
chính mình và Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không còn được chút hy vọng nào.
Tào Chân Nhi nhìn Nguyễn Chấn Nhạc cất bước đi ra, nàng chợt cảm thấy
vừa bi phẫn vừa căm tức, lại cực kỳ ủy khuất, cảm thấy đau khổ muốn rơi
nước mắt.
- Tiểu tử này đúng là, cũng biết nói ra những lời lấy lòng người khác như vậy.
Trong biệt thự của Lâm Trạch Viễn, lúc này Vương Quang Vinh đang ngồi
vững vàng uống trà rất tự đắc, lão cười tủm tỉm nói với Lâm Trạch Viễn.
Lâm Trạch Viễn lúc này cũng đã rời khỏi máy tính của mình, sự việc đến
nước này thì kết quả đã quá rõ ràng rồi. Lão nâng ly trà sứ men xanh rồi chỉ về phía Vương Quang Vinh nói:
- Anh Vương, nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa, miệng ngoác đến lỗ tai mất rồi.
Lúc này Vương Quang Vinh căn bản không che giấu sự hưng phấn của mình, lão cười ha hả nói:
- Con dâu của tôi rất ít nói, không ngờ lại có bản lĩnh lớn như vậy,
xem ra sau này cần phải học tập bồi bổi tri thức máy tính mới được.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Trạch Viễn nhìn thoáng qua chiếc điện
thoại màu đỏ của mình, sau đó tiến đến cung kính cầm lấy điện thoại nói:
- Tôi là Lâm Trạch Viễn.
- Trạch Viễn, người thanh niên kia thật sự là rất tốt.
Lâm Trạch Viễn nghe thấy lãnh đạo nói lời tán thưởng với Vương Tử Quân, thế là cười ha hả nói:
- Lãnh đạo, đây cũng đều nhờ vào kết quả ngài khổ tâm bồi dưỡng. Năm
xưa nếu không đi theo ngài mưa dầm thấm lâu, không có sự ảnh hưởng của
ngài, tôi cũng không có được ánh mắt ái tài như vậy.
- Hì hì, anh cũng đừng rót thuốc mê với tôi, chúng ta vừa gõ đầu đồng chí kia, vừa chú trọng bồi dưỡng mới được...
Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt càng tươi sáng
vài phần. Lão nhìn về phía gương mặt cực kỳ chú ý của Vương Quang Vinh,
sau đó đột nhiên nói:
- Tối nay chúng ta uống vài ly.
Vương Quang Vinh mơ hồ nghe thấy Lâm Trạch Viễn và người trong điện
thoại nói về chuyện của con mình, vì vậy cảm thấy ngứa ngáy vì nội dung
cuộc điện thoại. Lúc này lời đề nghị của Lâm Trạch Viễn căn bản là động
vào đáy lòng lão. Lúc này lão tin tưởng, một khi ngồi vào bàn rượu, tất
cả những lời tri kỷ sẽ có thể được phát ra từ miệng bí thư Lâm Trạch
Viễn.
- Vậy thì uống vài ly.
...
Cuộc
trò chuyện trực tuyến đã chuẩn bị kết thúc, lúc này đám phóng viên ở
hiện trường đã thu dọn đồ đạc của mình. Đúng lúc này điện thoại của Lý
Băng chợt vang lên.
- Anh Nhất.
Lý Băng nhìn hai chữ
trên điện thoại, thế là vẻ mặt chợt căng cứng. Sau khi nàng báo danh ở
tòa soạn, nàng tiếp xúc được với vài người là lãnh đạo các ban bệ, anh
Nhất là một người cao cao tại thượng, chưa từng liên lạc với mình, sao
hôm nay lại khác thường như vậy!
- Lý Băng, tôi là Triệu Đức Lễ, bây giờ cô đang ở thành phố La Nam chứ?
Một giọng nam trầm thấp truyền qua điện thoại đến bên tai Lý Băng.
Lý Băng cố gắng giữ bình tĩnh, nàng dùng giọng chân thành nói:
- Chào tổng biên tập Triệu, bây giờ tôi đang ở thành phố La Nam.
- À, vậy thì cô tìm cơ hội phỏng vấn bí thư Vương Tử Quân, nếu như
không phỏng vấn được, cũng cần phải có tài liệu về thành phố La Nam,
trước mười một giờ hôm nay quay về tòa soạn.
Sau khi nghe lãnh đạo sắp xếp, Lý Băng chợt biến rõ cơ hội đến với mình, nàng trầm giọng nói:
- Tổng biên tập yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Lý Băng, cô vừa đến thì được lãnh đạo coi trọng, thật sự là quá may mắn...
Triệu Vệ Đông nhìn Lý Băng rồi dùng giọng hâm mộ nói.
- Các vị, chuyện về chiếc đồng hồ của tôi nói đến đây thôi, hôm nay
chúng ta trò chuyện trực tuyến chủ yếu bàn về sự phát triển của thành
phố La Nam, hoan nghênh các vị đề xuất ý kiến mang tính xây dựng với
thành phố La Nam!
Vương Tử Quân nhìn đám phóng viên bên dưới đang nghe điện thoại, hắn biết rõ thời cơ đã quá chín mùi, thế là nhanh
chóng gõ một dòng chữ lên bàn phím.
Tuy rất nhiều người cảm
thấy chưa đủ, thậm chí muốn đào sâu hơn, thế nhưng Vương Tử Quân gõ xong thì căn bản không ai tiếp tục lên tiếng.
- Bí thư Vương, tôi tin tưởng dưới sự dẫn dắt của ngài, cán bộ và nhân dân thành phố La Nam sẽ chung chí hướng, sẽ hợp mưu hợp sức, nhất
định xây dựng La Nam giàu mạnh.
- Bí thư Vương, với trí tuệ của ngài, nhất định sẽ trù tính quy hoạch chung, nhập gia tùy tục, thành tích cao vời.
Hàng loạt câu nói xuất hiện trên màn hình, khi những vấn đề này được
giả đáp, một loạt những con số về La Nam xuất hiện trên màn hình.
- Cái gì? Tiền lương ở thành phố La Nam còn cao hơn chỗ tôi? Con bà nó, nếu sớm biết như vậy đã đến La Nam tìm việc.
- Đúng vậy, nhà tôi gần thành phố La Nam, vì chút tiền lương mà năm xưa không chọn La Nam, đúng là hối hận.
- Anh bạn, không cần hối hận, thành phố La Nam mới phát triển trong hai năm gần đây, trước khi bí thư Vương đến thành phố La Nam, nơi này không có đường xe lửa, không có đường cao tốc như bây giờ đâu.
Chỉ một giờ trò chuyện thì Vương Tử Quân đã trả lời được nhiều vấn đề, cũng đã
bày ra những thành tích và việc làm của mình trước mặt số đông bằng
phương pháp cực kỳ tinh tế. Một hình tượng bí thư thị ủy cực kỳ cụ thể,
cực kỳ có năng lực sáng nghiệp được truyền đi khắp bốn phương tám hướng
thông qua inte.
Rất nhiều người thông qua sự kiện lần này mà
có thêm nhận thức về thành phố La Nam, càng hiểu rõ tình huống của thành phố La Nam hai năm qua: Mỗi năm phát triển gấp đôi, quần chúng thành
phố La Nam có thể tăng thu nhập từ tăng trưởng, đây là vấn đề được mọi
người chú ý cao độ.
Đổng Trí Tân chợt trở nên vui vẻ, hắn
biết rõ lúc này nguy cơ của bí thư Vương đã tan biến, thời thế đã cực kỳ thuận lợi cho thành phố La Nam.
- Thư ký trưởng, có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn bí thư Vương.
Đổng Trí Tân cũng không cảm thấy bất ngờ vì phóng viên yêu cầu phỏng
vấn Vương Tử Quân, hắn còn hy vọng bí thư Vương sẽ tiếp nhận yêu cầu
này.
Hơn nữa bây giờ là thời điểm quan trọng của bí thư Vương.
- Được, tôi sẽ xin chỉ thị của bí thư Vương rồi nói sau.
Đổng Trí Tân do dự giây lát rồi trầm giọng nói.
Sau khi kết thúc trò chuyện trực tuyến thì Vương Tử Quân cảm thấy tay
chân bủn rủn, tứ chi không còn chút sức lực. Mặc dù hắn đã sớm có chuẩn
bị với lần gặp mặt này, thế nhưng tinh thần tập trung cao độ vẫn làm hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
- Bí thư Vương, phóng viên hy vọng được phỏng vấn ngài.
Đổng Trí Tân khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói.
Vương Tử Quân do dự một chút rồi lên tiếng:
- Tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn về La Nam, nhưng nếu là phương diên khác thì hôm nay không được.
Đối với đám phóng viên thì đáp án như vậy của Vương Tử Quân cũng xem như quá tốt rồi.
Khi Vương Tử Quân nói: "Cám ơn các bạn đã cổ vũ cho thành phố La Nam!"
và dòng chữ xuất hiện trên màn hình, xem như buổi trò chuyện trực tuyến
hôm nay đã kết thúc. Lúc này các trang web trước đó đăng tin trực tuyến
và buổi trò chuyện hôm nay cũng xem như khép lại một sự kiện ồn ào, một
sự kiện có thể nói là khó quên với nhiều người.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư xem xét những điều này, hắn còn một việc quan
trọng hơn cần làm, chính là đợt phỏng vấn kế tiếp. Đám phóng viên am
hiểu tâng bốc kia thật sự quá lợi hại, hắn cần phải tập trung tinh lực
để chuẩn bị củng cố những thắng lợi mà mình có được trên inte.
May mà lần này Vương Tử Quân đã quy định phạm vi, tình huống của thành
phố La Nam lại nằm trong đầu hắn, vì thế hắn cũng không có gì phải ngại.
- Chúng ta sẽ tiến thêm một bước xây dựng thành phố, làm cho thành phố
La Nam càng thêm tươi đẹp. Tôi tin tưởng thông qua sự cố gắng của toàn
thể quần chúng thành phố La Nam, một thành phố La Nam phát triển hài hòa sẽ xuất hiện trước mắt các vị...
Sau khi trả lời vấn đề của Lý Băng, Vương Tử Quân phong độ đứng lên nói:
- Các vị, cám ơn các vị đã chú ý đến thành phố La Nam, hy vọng mọi
người giúp đỡ nhiều hơn cho công tác của thành phố chúng tôi. Lúc này La Nam đang trong đà phát triển kinh tế, nếu có được sự trợ giúp của các
vị, tôi tin tưởng sẽ càng bay cao hơn.
Lý Băng nhanh chóng
ghi chép, trong lòng thầm hưng phấn, bí thư Vương cuối cùng cũng trả lời vấn đề của nàng. Vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này làm cho nàng cảm thấy
rất mới mẻ, đây là một kế hoạch phát triển rất tốt, rất có quy hoạch, có biện pháp.
Cuộc gặp kết thúc, Vương Tử Quân được nhóm người
Đổng Trí Tân vây quanh đi ra đại sảnh. Trước khi hắn đi về phía xe của
mình, một hình ảnh trước mắt làm hắn sững sờ.
Một đám người tập hợp lại thành một bước tường người, những gương mặt có quen có không quen chợt xuất hiện.
Những người này đều nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương!
Khi âm thanh này vang lên, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm dậy, tiếng
khen ngợi như thủy triều. Vương Tử Quân nhìn tình cảnh trước mắt, áp lực chịu đựng trong những ngày qua căn bản đã tan biến không còn gì.
- Người nào làm trâu ngựa cho nhân dân, tất nhiên nhân dân sẽ không quên.
Tron đầu Vương Tử Quân xuất hiện những lời này, hắn chợt cảm thấy mình
có được vinh dự rất lớn, không phải mình cũng là một người như bao người sao?
Trong tiếng vỗ tay rộn rã, Vương Tử Quân được đám người đưa ra đường, hắn cảm thấy cảm động nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, hắn căn bản không nên có biểu hiện quá đà.
Ánh đèn liên tục lóe lên, đám phóng viên nhanh chóng chộp lấy hình ảnh quý giá vào lúc này.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu?
Lý Đức Trụ nhìn Vương Tử Quân lên xe rồi khẽ hỏi.
- Về nhà!
Xe khởi động rồi chạy đi, nhanh chóng lao vun vút dưới ánh đèn đêm ở
thành phố La Nam, đích đến là khu nhà thường ủy thị ủy La Nam.
- Tuýt tuýt!
Tiếng còi xe hơi vang lên, khi Lý Đức Trụ đang chần chờ, lại có tiếng
còi xe hơi vang lên. Khi những âm thanh kia vang lên, những chiếc xe
chạy bên đường giống như nghe được hiệu lệnh, tất cả chậm rãi dừng lại ở hai bên, nhường đường cho chiếc xe số một thị ủy La Nam chạy qua.
Bọn họ dùng phương thức của mình để biểu hiện sự tôn trọng và giúp đỡ người ngồi trong chiếc xe số một thị ủy.
Vương Tử Quân nhìn những chiếc xe dừng lại mà không nói gì, thế nhưng Lý Đức Trụ thì giảm tốc độ lại.
Vương Tử Quân đi qua con đường làm mình cảm động, cuối cùng cũng về đến khu nhà thị ủy. Hắn nhìn khu nhà đang trầm mình trong đêm tĩnh lặng,
sau khi trầm ngâm giây lát thì bấm số điện thoại của Trương Thiên Tâm.
- Tử Quân, biết nói làm sao đây nhỉ.
Trương Thiên Tâm vui sướng nói, trước khi cúp điện thoại còn nói một câu:
- Tử Quân, tôi cảm thấy rất sùng bái cậu.
Vương Tử Quân xuống xe, đèn trong khu nhà chợt tắt đi, khi bóng tối bủa vây chung quanh, đột nhiên có một điểm sáng lóe lên. Trong điểm sáng
chói mắt, Mạc Tiểu Bắc nắm tay Tiểu Bảo Nhi nở nụ cười chào đón Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc chậm rãi đi đến, hắn
vô thức tiến lên nghênh đón. Lúc này đám người trong bóng đêm cũng đứng
yên lặng, bọn họ không muốn phá vỡ tình cảnh tươi đẹp vào lúc này.
Đối với Vương Tử Quân thì đây là một đêm tuyệt đẹp, nhưng với một số người thì lại khác.
Lý Băng không ngủ vì nàng còn phải làm bản thảo, những người phóng viên như nàng cũng phải làm bản thảo, rất nhiều người còn thảo luận trên
mạng vì bọn họ còn chưa thỏa mãn.
Lúc này ba cái tên Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc và thành phố La Nam đã xếp ba vị trí đầu tiên trên
trang tìm kiếm, các diễn đàn cũng có rất nhiều lời thảo luận về Vương Tử Quân.