Sau khi Vương Tử Quân đến thành phố La Nam nhận chức, trong thể chế
quan trường thành phố La Nam có truyền ra rất nhiều chuyện lý thú. Tạm
thời chưa xét đến phương diện đúng hay sai, mỗi sự kiện đều cực kỳ có cá tính.
Nghe nói có một lần mở hội nghị chuyên đề với các vị
lãnh đạo đơn vị ban ngành, không có quá nhiều người đến tham gia. Đến
giờ họp thì Vương Tử Quân ngồi xuống ghế nhìn một vòng khắp chung quanh, sau đó hắn cười hỏi:
- Thư ký trưởng Kim, phương diện thông báo
hội nghị như thế nào? Không phải đã nói các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành phải đến tham gia sao? Thế nào tôi lại thấy toàn các vị cấp phó như thế này?
Kim Điền Lạc sờ sờ đầu, hắn nở nụ cười làm lành nói:
- Điều này...
Vương Tử Quân không chờ Kim Điền Lạc nói tiếp, hắn lên tiếng:
- Có một kỷ luật vốn không cần phải tuyến bố, hôm nay tôi nhắc lại. Thị ủy đã cho ra thông báo rõ ràng về hội nghị, tất cả các đơn vị ban ngành đều phải đến tham gia hội nghị theo đúng như thông báo. Mong các vị cấp phó ở đây chú ý, bây giờ các anh rút đi, tôi cho các anh hai mươi phút, các anh phải liên hệ với lãnh đạo của mình, hai mươi phút sau tôi sẽ
tiếp tục mở hội nghị. Sau này hễ thị ủy tổ chức hội nghị, nếu như lãnh
đạo đơn vị không có mặt ở nhà, như vậy muốn cấp phó đến tham gia thay
mình phải báo cáo và nhân được sự đồng ý của thị ủy.
Không
gian vốn xôn xao chợt lạnh ngắt như tờ, vài vị cấp phó tỏ ra mất tự
nhiên, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau dó đứng lên đi ra ngoài phòng.
Những lãnh đạo đứng đầu đơn vị dã nhanh chóng đến trình diện, sau đó
nhanh chóng ngồi xuống. Vương Tử Quân thấy mọi người đã đến đủ, thế là
ngẩng đầu lên nói:
- Các anh ngồi ở phía sau làm gì? Là sợ tôi ăn thịt các anh, hay là muốn phân biệt rõ giới hạn với tôi? Tất cả nhanh
chóng lên phía trước ngồi cho tôi.
Mọi người lại tranh thủ tiến lên ngồi ở những hàng ghế đầu, Vương Tử Quân nói tiếp:
- Mong mọi người chú ý, thành phố La Nam cần phát triển, điều quan
trọng nhất chính là nhân tài, các vị đang ngồi đây chính là những viên
chỉ huy trên chiếc xe chiến đấu của thành phố La Nam. Các đồng chí, từ
hôm nay trở đi phương diện chỉnh đốn tác phong của cán bộ thành phố La
Nam sẽ bắt đầu từ các vị. Theo như tôi biết thì đây chính là công tác kỷ luật tối thiểu nhất, nếu các đồng chí còn không làm được, như vậy sao
có thể làm lãnh đạo, sao có thể phục tùng tổ chức? Được rồi, chúng ta
bắt đầu họp.
Sau này những đồng chí tham dự hội nghị của
Vương Tử Quân đều tỏ ra cực kỳ chăm chú, mỗi lần đều chú ý lắng nghe,
thậm chí còn liên tục ghi bút ký. Có người quên mang sổ thì lấy giấy ghi chép, khoa tay múa chân rất bận rộn.
Nhưng sau này dù là hội nghị lớn hay nhỏ, chỉ cần có Vương Tử Quân tham gia, tất cả nhân viên
đều đến đầy đủ, ai cũng sớm an vị trong phòng họp, ánh mắt chờ mong
Vương Tử Quân đến.
Vương Tử Quân đang đi trên hành lang chợt
đụng mặt phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân
đang vội vàng đi tới.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Trương Hợp Tuân ngại ngùng nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến huyện Dương Cương nghiên cứu công tác,
trên đường về có chút kẹt xe, thế cho nên mới đến muộn.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Trương, anh không cần phải gấp, vẫn còn một chút nữa mới đến lúc mở hội nghị.
- Hì hì, bí thư Vương, lần này không biết có phải là trùng hợp không,
có hai chiếc xe va quẹt vào nhau. Tuy không có chuyện lớn gì xảy ra, thế nhưng hai bên đều không nhường nhịn, để cho xe chắn cả đường. Nói thật
chỉ hôm nay tôi mới gặp phải tình huống này trong thành phố La Nam,
trước kia trong thành phố La Nam căn bản chưa từng phát sinh tình huống
kẹt xe như vậy, huống hồ là ở vùng ngoại ô. Xem ra lần này thành phố La
Nam đã thật sự đang phát triển mạnh mẽ, dòng người cuồn cuộn thật sự là
một nguồn tài nguyên hiếm có.
Trương Hợp Tuân nhanh chóng tiến lên bắt kịp tiến độ của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Phương diện giao thôn cần phải tăng cường quản lý, đặc biệt là thành
phố La Nam chúng ta đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, xe hơi sẽ ngày
càng nhiều, phương diện an toàn giao thông càng cần phải chú trọng.
- Ôi, góc nhìn của lãnh đạo thật sự không tầm thường, là nhìn xa trông
rộng. Lúc này cả xã hội ai cũng có tâm tính nóng nảy. Anh nghĩ mà xem,
đi đường có khi nào không va chạm? Thật ra chỉ là chút ma xát, chỉ là
chuyện nhỏ, chỉ cần lui một bước là trời cao biển rộng, nhường nhịn nhau một chút là xong mà thôi.
Trương Hợp Tuân nói xong thì cười lên
ha hả, giống như rất đắc ý vì tài ăn nói của mình. Vương Tử Quân cũng
cười nhưng không phát biểu ý kiến, thế nhưng ánh mắt lại rơi lên người
của Trương Hợp Tuân.
Trong ấn tượng của Vương Tử Quân thì
Trương Hợp Tuân luôn là người không đơn giản, là người trưởng thành trầm ổn và lão luyện, làm việc rất khéo léo giỏi giang. Vừa rồi người này rõ ràng mở miệng khuyên Vương Tử Quân nên uyển chuyển lùi một bước trong
sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này, hơn nữa lại càng có ý nghĩa coi mình là người hòa giải.
- Bí thư Trương nói rất đúng, phần lớn tình huống là nên dĩ hòa vi quý.
Khóe miệng Vương Tử Quân khẽ nhếch lên, hắn lại mở miệng tiếp tục:
- Nhưng những phương diện mang tính nguyên tắc thì căn bản không thể
nào nói lời ba phải cho được, ví dụ như phương diện giao thông khó tránh khỏi ma xát, một khi xảy ra sự cố thì trách nhiệm phải được phân biệt
rõ ràng. Không thể nào để cho đám lái xe trốn tránh trách nhiệm, cũng
không thể dung túng cho kẻ phạm tội.
- Nếu chúng ta không nắm chắc phương hướng, như vậy sẽ khó đảm bảo tính nguyên tắc, kết quả sẽ
làm cho sự cố giao thông xảy ra càng nhiều hơn.
Trương Hợp
Tuân luôn nở nụ cười thế nhưng chút vui ve trong ánh mắt đã tan biến gần hết. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ lợi dụng phương diện kẹt xe để bày tỏ ý
kiến của mình với Vương Tử Quân, muốn Vương Tử Quân thấu hiểu sự thật.
Không ngờ Vương Tử Quân lại căn bản không quan tâm, ngược lại còn lấy
luật giao thông ra để từ chối phương án của mình.
Dựa theo
nguyên tắc pháp luật sao? Sự thật thì cuộc sống nào có đơn giản như vậy? Trương Hợp Tuân thầm cười lạnh, thế nhưng hắn vẫn gật đầu cười nói:
- Bí thư Vương nói đúng, sao tôi lại không nghĩ ra điều này nhỉ?
Hai người nói cười vài câu, sau đó đi đến bên ngoài phòng họp. Lúc này
đám nhân viên công tác đang bận rộn di chuyển những vật dụng dành cho
hội nghị thường ủy, khi thấy hai người đi vào thì bọn họ nhanh chóng
cung kính cúi người chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với
đám nhân viên công tác, khi hắn chuẩn bị bước vào phòng thì thấy trưởng
phòng tổ chức thị ủy Tôn Chiêu Hi đi từ bên kia đến. Tôn Chiêu Hi đi
cũng không nhanh, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn có chút chần chừ, sau
đó đi đến khẽ chào hỏi:
- Bí thư Vương.
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta cùng nhau vào thôi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tôn Chiêu Hi, sau đó dùng giọng tươi cười nói.
Tôn Chiêu Hi lần này vốn đã đi đến sớm, thế nhưng đi đường lại phát
hiện mình quên mang theo vài món, vì vậy quay về phòng làm việc của
mình. Hắn thật sự không ngờ lại gặp Vương Tử Quân ở ngay trước cửa phòng họp thường ủy.
Nói thật thì hai ngày qua tâm tình của Tôn
Chiêu Hi thật sự không tốt, ngoài phương diện điều chỉnh nhân sự, điều
làm hắn phiền lòng nhất là con trai Tôn Tĩnh Viễn. Dù con trai phạm phải sai lầm không thể tha thứ, thế nhưng máu mủ tình thân căn bản là không
thể nào xóa đi được, hắn sao có thể yên tâm cho được?
Dù lúc
này Tôn Chiêu Hi còn chưa biết con trai Tôn Tĩnh Viễn đã cùng Trịnh
Khiếu Đống làm ăn lớn như thế nào, nhưng nhìn vào biểu hiện của con
trai, hắn biết con mình ném vào một số tiền không nhỏ.