Thật ra Vương Tử Quân cho phép trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi cho
ra ý kiến của mình, có thể sắp xếp vào vài thân tín, vì đề bạt cán bộ
không phải là chuyện chơi. Thế nhưng Tôn Chiêu Hi lại quá đáng, điều này làm hắn khó thể chấp nhận được.
- Không cần hòa hoãn.
Vương Tử Quân nói rồi đưa phương án của Tôn Chiêu Hi cho Kim Điền Lạc xem, lại nói:
- Anh xem những cán bộ trong danh sách này đi, nói cho tôi nghe xem năng lực công tác của bọn họ là như thế nào?
Kim Điền Lạc là cán bộ lão thành ở thành phố La Nam, hắn biết rất rõ về những cán bộ này. Tuy hắn không biết Vương Tử Quân thật sự có tính toán gì, thế nhưng hắn vẫn cầm lấy bản danh sách kia, dùng ánh mắt nghiêm
túc quan sát kỹ càng.
Sau khi trầm ngâm vài phút thì Kim Điền Lạc mới nói:
- Trong số các cán bộ được phòng tổ chức đề bạt trọng dụng có vài người cần phải chú ý, ví dụ như Trần Minh Tuấn, người này có phản ứng không
tốt ở huyện Dương Phong , những tin tố cáo về người này có thể dùng bao
tải để chứa; còn đồng chí Hứa Tranh Viễn được đề bạt làm trưởng phòng
giao thông cũng có phản ánh không tốt trong đơn vị, không những tác
phong có vấn đề, tay chân cũng không sạch sẽ. Nếu người này không có
người cha tốt, chỉ sợ sẽ chẳng được ngồi lên vị trí hiện tại.
Vương Tử Quân biết rõ bố của Hứa Tranh Viễn là ai, hắn cười cười không nói gì, chờ Kim Điền Lạc tiếp tục giới thiệu.
- Cốc cốc cốc.
Khi Kim Điền Lạc chuẩn bị lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Quân mở miệng mời vào, thấy Đổng Trí Tân và Lý Quý Niên từ ngoài cửa đi vào. Khi thấy Lý Quý Niên thì Vương Tử Quân đứng lên đón chào.
- Mau lấy trà mà Tiểu Bắc đưa từ thủ đô đến cho chủ tịch Lý nếm thử.
Vương Tử Quân vừa cùng Lý Quý Niên ngồi xuống ghế sa lông vừa cười nói.
Lý Quý Niên ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Vương, lần này tôi đến có nửa nguyên nhân đến từ trà. Hì hì,
tôi nghe nói loại trà này mỗi năm cũng không cho ra được nhiều, thế cho
nên đến uống thêm một lần thì càng thêm quý.
Lý Quý Niên nói
làm cho đám người trong phòng đều nở nụ cười, bầu không khí có chút ngăn cách vì Lý Quý Niên đi đến chợt trở nên có chút hòa hợp.
Kim Điền Lạc biết rõ Lý Quý Niên đến có việc cần, thế cho nên cũng không ở
lại lâu, hắn bắt chuyện với Lý Quý Niên rồi cùng Đổng Trí Tân đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi cửa phòng đóng lại, Lý Quý
Niên cười nói:
- Trí Tân dưới sự chỉ điểm của bí thư Vương thật
sự càng ngày càng có khả năng, nếu như không phải ngài chuẩn bị đưa anh
ấy đến làm lãnh đạo xây dựng đường cao tốc, tôi thậm chí còn muốn nhận
lấy cho anh ấy làm thư ký trưởng.
Vương Tử Quân biết rõ đó là những lời khách khí của Lý Quý Niên, dù Lý
Quý Niên có quan hệ với mình tốt đẹp như thế nào, đối phương cũng sẽ
không lấy thư ký của mình đến làm thư ký trưởng. Tất nhiên những lời
khách khí như thế này căn bản không nên chọc ra, chỉ cần thầm hiểu là
được. Vương Tử Quân cười nói:
- Sớm biết chủ tịch Lý yêu thương
Trí Tân như vậy, dù gì tôi cũng sẽ giữ anh ấy lại cho anh. Nhưng lúc này công tác động thổ xây dựng đường cao tốc đã rất cấp bách, thành phố La
Nam lại là người đi đầu, thế cho nên cũng không thể để cho thành phố Tam Hồ và Triệu Lô vượt mặt được.
- Điều này là đương nhiên, nếu như bọn họ vượt mặt thành phố La Nam, như vậy cũng xem như chúng ta bị
người ta chê cười. Trí Tân quản lý xây dựng đường cao tốc Sơn La là rất
phù hợp, anh ấy là người an tâm chịu khó công tác, có thể nói là nhân
tài. Tuy nhìn qua có vẻ còn chưa xứng với năng lực của anh ấy, thế nhưng xây dựng đường cao tốc cũng khá quan trọng, chúng ta cũng chỉ có thể
làm phiền anh ấy mà thôi.
Lý Quý Niên cảm khái vài câu, sau đó cười nói:
- Bí thư Vương, tôi báo cáo cho ngài một sự việc, đó là ngày hôm qua
cục du lịch đã phản ánh với tôi, nói là tuy bây giờ cầu đường chưa làm
xong nhưng đã có nhiều du khách đi đến núi Cô Yên Sơn, cũng có không ít
phóng viên xuất hiện ở phim trường của đoàn làm phim "Thiên Kiếm Vấn
Tình", còn có một tờ báo ở phương nam đăng bài "Cô Yên Sơn du ký". Xem
ra hạng mục du lịch Cô Yên Sơn không phát triển là không được.
Vương Tử Quân lần đầu nghe thấy những chuyện thế này, hắn thật sự rất
có lòng tin với cảnh đẹp của núi Cô Yên Sơn. Hắn trầm ngâm giây lát rồi
cười nói với Lý Quý Niên:
- Chủ tịch Lý, phát triển du lịch Cô
Yên Sơn là một khởi đầu không tệ, nhưng lúc này có chút ít khách đến Cô
Yên Sơn, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, để cho huyện Dương Phong
làm tốt công tác phục vụ ở Cô Yên Sơn. Đặc biệt là những vùng có địa thế hiểm yếu, càng làm tốt công tác bảo đảm an toàn, nếu không suy xét tốt
phương diện này thì chỉ sợ tương lai sẽ xảy ra vấn đề.
Lý Quý Niên thầm chấn động, hắn thật sự không nghĩ đến phương diện này, bây
giờ nghĩ đến tuyến trên chú trọng công tác an toàn, càng thật sự thêm
bội phục Vương Tử Quân vài phần.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu, sẽ cố gắng nắm bắt thật chặt.
Lý Quý Niên nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay có một vị phó giám đốc của công ty Đông Du đến thành phố
chúng ta, bọn họ nói muốn cùng chúng ta bỏ vốn làm con đường hơn trăm
kilomet từ thành phố Tam Hồ đến Cô Yên Sơn, nhưng yêu cầu hạn ngạch đầu
tư lại là bọn họ sáu chúng ta bốn.
- Đây là chuyện tốt, xem
ra bọn họ đang chuẩn bị thúc đẩy nhanh chóng khai phá Cô Yên Sơn. Lúc
này đường sắt Mân Cô và đường cao tốc Sơn La đều cần thời gian hơn một
năm, chúng ta chờ được nhưng thật sự là bọn họ không chờ được.
Vương Tử Quân đã đoán được tâm tư của công ty Đông Du, nhưng hắn cũng có tính toán với con đường này. Vốn hắn chuẩn bị bỏ tài chính của thành
phố ra để làm lại, bây giờ có công ty Đông Du bỏ ra hơn một nửa số tiền, tất nhiên hắn sẽ không phản đối.
Hai người tiếp tục nói về
phương diện công tác, Lý Quý Niên lại châm trà vào ly cho Vương Tử Quân, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, phương diện điều
chỉnh nhân sự lần này, với ý kiến cá nhân của tôi, khối chính quyền hoàn toàn phục tùng quyết định của thị ủy.
Lý Quý Niên nói rất
hàm súc, hắn không nói đến Vương Tử Quân mà nói đến thị ủy, lại biểu đạt thái độ của mình rất đúng chỗ. Thị ủy có đôi khi là rất rộng, thế nhưng vào những trường hợp đặc biệt thì lại có nghĩa hẹp.
Người
trong quan trường phát biểu ý kiến thì ngoài miệng luôn là "ý kiến cá
nhân", nếu không nói là "ý kiến cá nhân" thì sẽ có ý nghĩa khác. Bình
thường hạ cấp đến trước mặt thượng cấp cũng cho ra ý kiến cá nhân, như
vậy sẽ có ý khiêm tốn; thượng cấp nói ra ý kiến cá nhân trước mặt thủ hạ cũng là biểu hiện khiêm tốn nhưng thực chất lại là khẳng định cường
điệu quyền uy của mình. Lý Quý Niên bây giờ mở miệng, bỏ qua ý nghĩa
bình thường, rõ ràng là cá nhân tôi cực kỳ tôn trọng bí thư Vương.
Lý Quý Niên còn ném vào hai chữ thị ủy, tất nhiên thị ủy sẽ liên hệ
trực tiếp đến Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân không thích như thế này,
thế nhưng ý nghĩa lời nói của Lý Quý Niên đã quá rõ ràng.
Lý Quý Niên giúp đỡ mình ở sự kiện này, đây là một tình huống cực kỳ
khó có được. Bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố hai tay liên hợp, càng
xem như là một lực lượng khó thể chống lại. Dù là Lục Ngọc Hùng và Tôn
Chiêu Hi có quyền lên tiếng rất lớn trong sự kiện nhân sự lần này, thế
nhưng bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố liên hợp phủ quyết, như vậy sẽ làm cho phương án của phòng tổ chức không thể thông qua.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lý Quý Niên, hắn khẽ cười nói:
- Tôi hiểu rồi, cám ơn chủ tịch Lý.
Lý Quý Niên cũng không nói đến chủ đề vừa rồi, hắn thay đổi chủ đề:
- Trung tá Mạc đến thành phố La Nam chúng ta một thời gian ngắn, vợ nhà tôi luôn muốn mời trung tá Mạc một bữa cơm. Bí thư Vương, ngài xem khi
nào có thời gian thì sắp xếp chung vui, vì bà vợ tôi nấu cơm ăn rất
ngon.
- Tôi cũng có nghe nói về phương diện này, chị nhà thật sự là đệ nhất trong khu nhà thường ủy thị ủy. Nhưng này chủ tịch Lý, có một điều tôi cần phê bình, chị nhà đang còn rất trẻ, anh mở miệng nói
bà vợ là không được.
Lý Quý Niên nghe thấy Vương Tử Quân nói lời ẩn giấu như vậy thì nở nụ cười, hắn lại dùng giọng ha hả nói:
- Ôi, vợ tôi vóc dáng khó coi, nếu so sánh với trung tá Mạc, đúng là người thường với tiên nữ.
Hai người Vương Tử Quân và Lý Quý Niên cùng cười phá lên ha hả.
Lý Quý Niên sở dĩ giúp đỡ Vương Tử Quân cũng là vì đã chú tâm suy xét
rất kỹ. Tuy hắn mong muốn Vương Tử Quân và Lục Ngọc Hùng có tranh chấp
lớn thì mình mới có lợi, thế nhưng thành phố La Nam đang chuyển biến
từng ngày kể từ khi Vương Tử Quân đến nhận công tác, hơn nữa Vương Tử
Quân lại luôn giữ gìn danh dự cho hắn ở hội chợ xúc tiến thương mại, thế nên lần này hắn quyết định đứng về phía Vương Tử Quân.
Nhưng nếu so sánh với những lý do kia, điều cuối cùng làm cho Lý Quý Niên cho ra quyết định đó là niềm tin vào Vương Tử Quân. Hắn biết rõ tính cách
của Vương Tử Quân, hắn tin Vương Tử Quân căn bản sẽ không thất bại trong sự kiện giành quyền nhân sự lần này.
Gần đây có nhiều người
đến phòng làm việc và đến nhà tìm Lý Quý Niên. Hắn là người công tác
nhiều năm ở thành phố La Nam, hắn là người có độ nặng rất lớn, thế nên
đến tối hắn cũng không về nhà. Hiện tại đang ở vào thời điểm điều chỉnh
ban ngành, tất nhiên đám cán bộ cấp dưới sẽ luôn tranh thủ chạy đi tìm
thượng cấp.
Những người kia liên tục chạy đến nhà tìm Lý Quý
Niên, khi không thấy có lãnh đạo ở nhà thì chạy đến phòng làm việc tìm.
Đám người này mở miệng với danh nghĩa là báo cáo công tác, thật ra cũng
không có quá nhiều công tác để báo cáo. Lý Quý Niên hiểu tâm tư của bọn
họ, nhưng nghe phải xem ý, tìm kiếm thật giả. Lúc này là thời điểm điều
chỉnh cán bộ, hắn cũng không thể nào mở miệng cho ra lời hứa hẹn với
người ta. Có đôi khi những lời nói trước khi điều động chính là ám hiệu, là do chiều gió, nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Tổ chức có thể thăm
dò Trương Tam, cũng có thể xem xét Lý Tứ, hoặc có thể động đến Vương
Ngũ, quan trọng là trình tự của tổ chức là như thế nào. Người có quyền
cho ra ám hiệu thì thật sự có quyền quyết định vận mệnh của con người,
ai đến tìm anh xin ám hiệu hay đo chiều gió chính là môn sinh của anh,
những thứ này thật sự sẽ liên quan đến vận mệnh chính trị của anh.
Đám người đến tận cửa tìm đều là lãnh đạo, bọn họ đều đang gấp đến mức
bứt đầu vò tai, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn qua thật sự rất có ý
muốn nói rõ sự việc cho xong. Thế nhưng Lý Quý Niên lại giả vờ hồ đồ, dù là ai đến thì cũng chỉ nói vài câu rồi đuổi đi.
Không phải Lý Quý Niên không chú trọng nhân tình, thế nhưng Vương Tử
Quân bên kia quá mạnh, lãnh đạo đứng đầu có thực lực quá khủng khiếp,
hắn căn bản không thể nào lay động được.
Vương Tử Quân nói
vài câu chuyện phiếm với Lý Quý Niên, mà Lý Quý Niên cũng chuẩn bị rời
đi. Vương Tử Quân nhìn hình bóng Lý Quý Niên chuẩn bị rời đi, hắn khẽ
nói:
- Chủ tịch Lý, lúc này không những cải cách thể chế kinh tế, còn phải cải cách cả cơ chế cán bộ. Thành phố La Nam chúng ta hiện tại
đang ở trong con nước lớn cải cách, thật sự đang cần tích cực quán triệt chỉ thị tinh thần của thượng cấp, kiên trì nguyên tắc đảng quản lý tất
cả. Chúng ta sẽ tiến thêm một bước trong công tác tăng cường phân công
cán bộ công khai, ngang hàng, cạnh tranh, đề cao nguyên tắc chọn lựa ưu
tú, chọn người có năng lực, có thể làm được việc để đề bạt đến cương vị
phù hợp.
Lý Quý Niên nhai nuốt những lời của Vương Tử Quân,
trong lòng chợt sáng tỏ. Hắn thầm cảm thấy may mắn, chính mình xem ra đã có quyết định đúng đắn.
- Tút tút tút.
Chuông điện
thoại của Vương Tử Quân khẽ vang lên. Hắn có hai bộ điện thoại, một
chiếc ở trong tay Đổng Trí Tân, một chiếc điện thoại tư nhân ở trong tay mình, nhưng số người biết được số điện thoại này cũng không nhiều.
Vương Tử Quân nhìn số di động quen thuộc trên màn hình, hắn nở nụ cười
vui vẻ, sau đó nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên những âm thanh i
a.
- Tiểu Bắc, em làm gì con trai của anh vậy? Ngày nào cũng bắt con phải biểu diễn, coi chừng anh đấy nhé?
Vương Tử Quân cười mở lời trêu chọc Mạc Tiểu Bắc ở bên kia.
- Chồng, vừa rồi em nói chuyện với con, nó vừa mới kêu ba ba, thật sự làm em kích động.
Giọng điệu trong trẻo của Mạc Tiểu Bắc truyền đến từ đầu dây bên kia.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy hắn biết rõ sau này
tất nhiên con trai sẽ gọi mình là ba ba, thế nhưng tình huống Mạc Tiểu
Bắc nói ra lại khác, đó là nó vô thức nói ra, làm hắn thật sự có chút
kích động.
- Thật vậy à? Tốt quá, xem ra con trai cũng biết là ba ba tốt.
Vương Tử Quân cảm khái một tiếng, sau đó đổ hết công lao lên đầu mình.
- Hừ, anh này đúng là, anh cảm thấy mình tỏa sáng lắm sao, con trai gọi mẹ từ trước rồi cơ.
Mạc Tiểu Bắc hờn dỗi nói, nàng có chút do dự, cuối cùng khẽ nói:
- Hôm nay khi nào thì về?
- Chiều nay phải mở hội nghị thường ủy, có lẽ đến tối mới về nhà.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút áy náy với Mạc Tiểu Bắc, dù hắn cố gắng
áp súc công tác của mình, thế nhưng thời gian về nhà vẫn khó được đảm
bảo. Hắn là lãnh đạo một thành phố đang dần biểu hiện sức mạnh như thành phố La Nam, thật sự là có rất nhiều chuyện cần hắn làm.
- À, vậy thì mọi người sẽ không chờ anh về ăn cơm.
Mạc Tiểu Bắc vẫn dùng giọng điệu trong trẻo thấy hiểu lòng người như vậy.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút áy náy, hắn trêu chọc Mạc Tiểu Bắc ở nhà nuôi con khổ cực, sau đó mới cúp điện thoại.
- Bí thư Vương, đã đến lúc mở hội nghị thường ủy.
Đổng Trí Tân gõ cửa phòng đi đến, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, hắn chợt gật đầu nói:
- Đi thôi, chúng ta đi qua.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, hắn có quyền lực đi đến phòng họp
thường ủy vào thời điểm cuối cùng. Khi hắn đi trên hành lang yên tĩnh,
có nhiều cán bộ mở miệng chào hỏi. Tuy hắn căn bản không thể nào biết
tên đám cán bộ này, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười và khẽ gật đầu với bọn
họ.