- Trí Tân, phương án này rất tốt, nhưng không cần phải lấy danh là tìm thư ký cho tôi, anh có thể gọi đó là công tác tuyển chọn nhân viên cho văn phòng thị ủy.
Vương Tử Quân nói rồi mở miệng tiết lộ vài câu liên quan đến phương diện tuyển công nhân viên cho văn phòng thị ủy vào đời sau cho Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân vốn rất thỏa mãn với phương án mà mình và Kim Điền Lạc đã mày mò tìm ra, hắn biểu hiện khiêm tốn chờ Vương Tử Quân chỉ điểm, thật ra trong lòng rất đắc ý. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn thật sự có chút hỗ thẹn, vì những lời chỉ điểm có vẻ nhẹ nhàng của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn sinh ra cảm giác xóa tan mây mù. Đừng nghĩ những ý kiến kia đơn giản thế nhưng thật sự có ích lợi rất lớn với hắn.
- Bí thư Vương, nếu như sau này thị ủy chúng ta tiến hành theo phương án này để tìm kiên nhân tài, như vậy rõ ràng từng người đều là binh hùng tướng mạnh, biện pháp của ngài rõ ràng là khai sáng cơ chế tìm nhân tài cho cơ quan ban ngành.
Đổng Trí Tân nói vài lời nịnh nọt làm cho Vương Tử Quân không khỏi đỏ mặt, dù sao đây cũng chỉ là thứ mà hắn đạo văn mà thôi. Nếu như không phải hắn là người trọng sinh, hắn sao có thể nghĩ ra những thứ như vậy được? Cũng may nhiều năm lăn lộn quan trường đã làm cho hắn căn bản không có chút biểu hiện thất thố.
- Ngày hôm nay có sắp xếp gì không?
Sau khi cùng Đổng Trí Tân tham khảo vài phương diện chi tiết, Vương Tử Quân nói sang chuyện khác.
- Chiều nay có một hội nghị tài chính và thuế vụ cần ngài tham gia, chín giờ sáng trưởng phòng Tôn sẽ đến báo cáo công tác với ngài.
Đổng Trí Tân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã xem qua bản thảo hội nghị tài chính thuế vụ của thành phố, hắn cũng không quá quan tâm. Lúc này điều quan trọng nhất chính là Tôn Chiêu Hi sẽ báo cáo cho mình phương án thế nào.
Vương Tử Quân nghĩ đến Tôn Chiêu Hi mà thầm nhớ đến tình huống hai chiếc xe của bí thư Lục và trưởng phòng Tôn nối đuôi nhau chạy trước mặt mình. Hắn nhớ đến những lời đã nói ngày hôm đó với Tôn Chiêu Hi, nhìn có vẻ như sáng như tối, như nặng như nhẹ, nghe vào tai giống như đang nhắc đến việc nhà, chốc chốc lại cười ha hả, bộ dạng không quan tâm, cuối cùng hắn chỉ hời hợt nói ý kiến của tôi chỉ có tác dụng tham khảo cho phòng tổ chức, cũng không phải là ý đồ của thị ủy. Tất nhiên cũng nói rõ phương châm chính sách, nhân tố quyết định là cán bộ, dù sao xẻ lửa chạy nhanh cũng là vì đầu kéo.
Cũng may Tôn Chiêu Hi thầm hiểu, cũng nhan chóng có thái độ rất tốt với những lời gió thổi đầy ám hiệu của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, hắn rõ ràng là người bận rộn nhất. Một giờ sau liên tục có người đến phòng làm việc của hắn báo cáo công tác. Những người đến báo cáo dù nói đến công tác là chủ yếu, thế nhưng có một ý nghĩa không cần nói cũng hiểu: Đó là bọn họ đến vì phương diện điều chỉnh nhân sự.
Tuy bọn họ không nói thẳng thế nhưng lại nói đến đúng điểm dừng.
Những cán bộ đáng tín nhiệm thì tất nhiên phải sử dụng mạnh mẽ hơn, cũng có những mối quan hệ cần phải hòa giải, cũng có người không thể nào chọc vào được. Vương Tử Quân không muốn mình là người ăn dưa hấu nuốt tất cả hạt, như vậy chỉ sợ sẽ đau bụng. Vì thế dù hắn đã định hình sẵn phương án thay đổi nhân sự, thế nhưng vẫn để cho Tôn Chiêu Hi tự cho ra một phương án điều chỉnh sơ bộ.
Thời gian dần trôi, Tôn Chiêu Hi được Đổng Trí Tân đưa đến trước mặt Vương Tử Quân. Lúc này Tôn Chiêu Hi nhìn qua vẫn rất tinh thần, mái tóc mượt mà không rối loạn.
Tôn Chiêu Hi nhìn Vương Tử Quân ngồi vững vàng trước mặt mình, hắn thật sự càng sinh ra cảm giác không yên. Tối qua hắn trằn trọc cả đêm, hầu như không thể ngủ được. Hắn là người làm bố, lựa chọn như vậy không có gì đáng trách, thế nhưng khi làm ra quyết định như vậy thì hắn thật sự rất khó chịu.
Vương Tử Quân sẽ nhận thua sao? Mình và Lục Ngọc Hùng liên thủ có thể chiếm ưu thế trong công tác điều động nhân sự lần này? Vương Tử Quân sẽ tình nguyện thua cuộc sao? Hàng loạt ý nghĩ điên cuồng xoay chuyển trong đầu Tôn Chiêu Hi.
Nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ tình nguyện cho ra phương án thay đổi nhân sự theo ý của Vương Tử Quân, thế nhưng đáng tiếc, con trai đã làm hắn mất đi đường lui. Sự gia nhập của Tôn Chiêu Hi vào sự kiện lần này không khác gì ép Vương Tử Quân phải là kẻ may áo cưới cho người khác.
Tôn Chiêu Hi nghĩ đến chuyện này mà sáng sớm thấy gương mặt mình trắng bệch, vì không cho người ta thấy bộ dạng mỏi mệt của mình, hắn đã tắm giặt sạch sẽ, cố gắng để cho mình có tinh thần cực kỳ sung túc.
- Bí thư Vương, đây là phương án mà phòng tổ chức chúng tôi căn cứ vào tình huống hiện tại để điều chỉnh, xin ngài xem qua.
Sau khi hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân, Tôn Chiêu Hi đem phương án điều chỉnh nhân sự của mình đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Nửa năm qua Vương Tử Quân đã thăm dò đại khái về phương diện nhân sự của thành phố La Nam, ánh mắt của hắn rơi lên văn kiện trên bàn, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
"Nhan Sĩ Tắc được điều nhiệm làm trưởng phòng nông nghiệp, Trần Minh Tuấn làm bí thư huyện ủy Dương Phong..."
Vương Tử Quân nhìn danh sách điều chỉnh hơn hai mươi cán bộ cấp cục mà không khỏi nhíu mày, nếu như điều chỉnh dựa theo danh sách này, phần lớn người thân cận với mình sẽ bị điều động, từ vị trí nóng sang vị trí ghẻ lạnh. Những cán bộ thân cận với Lục Ngọc Hùng sẽ chiếm lấy những vị trí cực kỳ quan trọng trong sự kiện lần này.
Vương Tử Quân khẽ đặt văn kiện trong tay xuống bàn, hắn nhìn thoáng qua Tôn Chiêu Hi, sau đó chậm rãi hỏi:
- Dựa vào đâu để cho ra phương án này?
- Bí thư Vương, phương án này dựa theo trình tự tổ chức, kết hợp với tất cả tình huống các quận huyện. Nếu như ngài thấy có chỗ nào không ổn, chúng ta có thể sửa chữa.
Tôn Chiêu Hi mở miệng rất khách khí, thế nhưng trong lời nói khách khí lại có vài phần cứng nhắc, đó là phòng tổ chức chúng tôi cho ra phương án, ngài là bí thư thị ủy có thể sửa đổi, nhưng không được xóa bỏ toàn bộ.
Vương Tử Quân thấy ánh mắt Tôn Chiêu Hi rất bình thản, hắn cũng cảm nhận được thái độ của đối phương. Thật ra lúc này Tôn Chiêu Hi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ rối loạn, hắn biết mình nói như vậy xong là xem như đã bằng mặt không bằng lòng với bí thư trẻ tuổi ở thành phố La Nam, đã triệt để quyết liệt với nhau.
Không phải bạn thì là kẻ địch, tuy Tôn Chiêu Hi đã có giác ngộ về kẻ địch của Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy làm như vậy thật sự không có gì là tốt đẹp, thế nên trong lòng càng có thêm vài phần khổ sở.
Vương Tử Quân nhìn qua phương án, hắn thản nhiên nói:
- Trước nay phương diện điều chỉnh nhân sự luôn rất mẫn cảm, thật sự cán bộ và quần chúng cũng rất coi trọng phương diện điều chỉnh nhân sự. Hơn nữa bây giờ công tác điều chỉnh cần được công khai hóa, lần này thành phố La Nam chúng ta điều chỉnh cán bộ cần phải hưởng ứng tích cực tinh thần của thượng cấp, làm tốt công tác chứng thực.
Tôn Chiêu Hi nghe Vương Tử Quân nói ra những lời khách sáo thì trong lòng càng không thoải mái. Nói thật hắn đã chuẩn bị tư tưởng với cơn giận của Vương Tử Quân, thậm chí đối phương thẹn quá hóa giận sẽ còn xé cả phương án của mình. Nhưng hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại mở miệng nói về phương diện công khai công chính trong phương diện điều chỉnh cán bộ.
Chẳng lẽ bí thư Vương thật sự có cách đối phó? Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩa. Lúc này hắn thật sự khó thể nào nắm được ý nghĩ chân chính của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tổ chức nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của thượng cấp, kiên quyết làm tốt công tác điều chỉnh nhân sự lần này của thị ủy.
Tôn Chiêu Hi trầm ngâm giây lát rồi cười nói với Vương Tử Quân.
- À, để phương án này ở lại cho tôi suy xét, nếu có gì cần sửa chữa tôi sẽ nói cho anh biết.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Tôn Chiêu Hi, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt.
- Vâng, bí thư Vương, ngài có sắp xếp gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ lập tức đến nhận lệnh.
Tôn Chiêu Hi đứng lên ghế rồi trầm giọng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.
Bầu không khí trong thành phố La Nam chợt trở nên cực kỳ vi diệu, tuy đối với một số tiểu nhân vật thì không đáng gì, thế nhưng dù sao cung không có liên quan đến bọn họ, thế nên càng nhiều người tỏ ra quan tâm hơn.
Vấn đề nhân sự trước nay luôn được người ta coi trọng, mà phòng tổ chức cho ra phương án điều chỉnh nhân sự với bí thư Vương đã truyền ra ngoài, càng có nhiều tin tức đối với những người có liên quan trong sự kiện lần này.
Người thường thích xem náo nhiệt, khi đám tiểu nhân vật đang nghị luận xem ai sẽ thay ai, lúc này đám cán bộ chính cục luôn chú ý đến vận mệnh của mình chợt ngửi ra một hương vị khác thường.
Tuy phòng tổ chức là người cho ra phương án điều chỉnh, thế nhưng nếu thông qua phương án này thì người được lợi lớn nhất chính là bí thư Lục Ngọc Hùng. Bí thư Vương nếu thất bại lần này, dù hắn có cho ra cống hiến thế nào ở phương diện kinh tế, hắn cũng không phải là người đệ nhất ở thành phố La Nam.
Thậm chí có người còn cho rằng quá trình điều chỉnh nhân sự lần này chính là một đòn đánh giá công tác nhân sự của hai đời lãnh đạo thành phố La Nam.
Lục Ngọc Hùng và bí thư Vương cuối cùng cũng sẽ phải có giao chiến, đây là nhận thức của mọi người, nhưng dù là ai cũng không ngờ vào đúng thời điểm quan trọng này trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi lại quay sang hàng ngũ của Lục Ngọc Hùng.
Trưởng phòng tổ chức và phó bí thư nắm công tác tổ chức kết hợp với nhau, như vậy bí thư sẽ rơi vào tình huống khó khăn ở phương diện nhân sự. Có không ít người suy đoán phương án của phòng tổ chức có được thông qua hay không, bí thư Vương có lợi dụng quyền uy của bí thư để chế định lại phương án điều chỉnh hay không?
Những tin đồn kia cũng truyền vào trong tai Vương Tử Quân, nhưng hắn càng nghe càng cảm thấy không có vấn đề.
- Bí thư Vương, không ngờ trưởng phòng Tôn lại là như vậy...
Kim Điền Lạc ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ nói.
Kim Điền Lạc nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, trong lòng thầm suy đoán tâm tình của lãnh đạo, hắn thấy bí thư Vương có lẽ đang rất phẫn nộ. Chính bí thư là người thúc đẩy điều động nhân sự, thế nhưng thiếu chút nữa lại là làm mối cho người khác, sự việc này dù xảy ra với bất kỳ vị bí thư thị ủy này cũng sẽ là một sự kiện không thể tha thứ được.
Kim Điền Lạc vốn không có quá nhiều lo lắng với công tác thay đổi nhân sự lần này, hắn thấy Vương Tử Quân có thành tích là đường cao tốc Sơn La, có thành tích ở hội chợ xúc tiến thương mại, coi như dựng lên địa vị khó dao động ở thành phố La Nam. Lúc này dù là Tôn Chiêu Hi và Lục Ngọc Hùng cũng không thể nào làm gì được bí thư Vương, coi như bí thư Vương sẽ nắm chắc thắng lợi trong ay ở sự kiện lần này.
Nhưng làm cho Kim Điền Lạc cảm thấy không ngờ chính là Tôn Chiêu Hi lại chạy sang đứng trong hàng ngũ của Lục Ngọc Hùng, điều này làm hắn cảm thấy khiếp sợ và tràn đầy nghi hoặc. Hắn thấy Tôn Chiêu Hi đi theo Lục Ngọc Hùng cũng không có lợi ích gì, ngược lại đi theo bí thư Vương thì sẽ nhanh chóng được đề bạt.
Không đi đường tốt, sao Tôn Chiêu Hi lại phải đi đường xấu của Lục Ngọc Hùng?
- Con người đều có ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc rồi khẽ cười nói.
Vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân lúc này cũng không phải chỉ là biểu hiện bề ngoài, hắn thật sự đang rất bình tĩnh. Dù Tôn Chiêu Hi có biểu hiện làm hắn thất vọng, thế nhưng hắn cũng không đặt hy vọng của mình lên người Tôn Chiêu Hi.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy phương án này nên để cho phòng tổ chức cầm về sửa lại.
Kim Điền Lạc nói ra một phương pháp rất ổn thỏa, dù sao thì phương án của phòng tổ chức chỉ là dự bị, còn phải được lãnh đạo đứng đầu là Vương Tử Quân tán thành. Nếu không được Vương Tử Quân tán thành, bí thư Vương hoàn toàn có thể ép đối phương phải cho ra phương án khác.
Vương Tử Quân vung tay ra nói:
- Bọn họ đã có quyết tâm, như vậy dù sửa đổi lại, chỉ sợ cũng không làm gì được, cùng lắm là thay đổi vài vị trí mà thôi.
Kim Điền Lạc khẽ gật đầu, trong long hắn hiểu rõ nếu Tôn Chiêu Hi cứ cứng nhắc làm như vậy, Vương Tử Quân sẽ rơi vào thế bị động. Lúc này chiến tranh bùng phát ở La Nam, cho thấy tình huống bí thư Vương Tử Quân có thể khống chế cục diện hay không.
Kết quả thua kém không phải là thứ mà những người đi theo Vương Tử Quân tình nguyện được thấy. Kim Điền Lạc là người định vị đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng cố gắng suy nghĩ tìm ra biện pháp chu toàn cho bí thư Vương.
- Nếu không chúng ta hòa hoãn một chút?
Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Kim Điền Lạc, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhạt. Vương Tử Quân đến thành phố La Nam nửa năm rất ít khi ngồi yên ở phòng làm việc, thường đi thị sát, nghiên cứu và dạo quanh đó đây. Hắn đã có suy tính rất kỹ càng với phương diện nhân sự. Nhưng nhìn vào mặt tổng quát thì kim điền lạc thật sự rất tốt, nếu như hắn không phải đã có sẵn phương án, chỉ sợ đã thấy phương án của Kim Điền Lạc là rất tốt.
Hòa hoãn là một trong những thủ đoạn của cán bộ lãnh đạo, cũng không phải không xử lý, mà đặt đó chờ xử lý. Còn khi nào thì xử lý, khi nào có kết quả, như vậy phải xem lãnh đạo vận dụng như thế nào.