Vương Tử Quân khẽ híp mắt, hắn nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Lưu Truyền Thụy? Vị bí thư Lưu này bây giờ đang mượn sách dạy người, lão
đang yêu cầu mình không nên có ý nghĩ gì không công bình, cho anh đến
thành phố La Nam, anh chỉ cần dọn dẹp và tranh thủ thời gian đi báo danh là được, những thứ khác không cần nói, mà có nói ra cũng vô ích mà
thôi.
- Bí thư Lưu, vẫn là câu nói thế này, nghe ngài nói chuyện
một buổi bằng chục năm đèn sách. Tôi cảm thấy cán bộ trẻ tuổi trong tỉnh đều phải được học tập và phấn đấu trong gian khổ, thời đại đi tới tôi
đi tới, truyền thống cách mạng không thể vứt bỏ được.
Lưu Truyền
Thụy nhìn Vương Tử Quân nói chuyện vui vẻ mà trong lòng sinh ra cảm giác cổ quái, lão đến bây giờ đều biết người thanh niên này không phải là
người lương thiện gì. Lúc này mình mượn sách dạy người, đối phương không những không tức giận còn mở miệng kẻ xướng người họa với mình, điều này không khỏi làm cho lão phải thầm suy đoán vấn đề.
Nhưng dù thế
nào thì Lưu Truyền Thụy cũng có thể mơ hồ thấy được chủ đề kế tiếp của
Vương Tử Quân, vì lão dù gì cũng là phó bí thư nắm công tác tổ chức,
những lời thế kia vẫn nằm trong phạm vi chức quyền của mình:
- Tử Quân, đề nghị của cậu là rất tốt, tôi sẽ nhất định chuyển đến cho bí
thư Nhất Phong, bây giờ tác phong của cán bộ quá táo bạo, cũng nên ôn
lại kinh điển cách mạng, như vậy là rất cần thiết.
- Bí thư Lưu,
làm công tác truyền thống phải có điển hình, các vị cán bộ lão thành
cách mạng đã từng nói "tấm gương là lực lượng vô cùng". Tôi sẽ tiến cử
hiền tài, phó bí thư Chúc Vu Bình của thành phố Đông Bộ chính là tấm
gương phấn đấu gian khổ điển hình, khi công tác cực kỳ chăm chú chứng
thực chỉ thị của bí thư Lưu, cố gắng công tác, thành khẩn làm người,
thật sự là nhân tài hiếm có.
Vương Tử Quân nâng ly trà Long Tỉnh lên khẽ nhấp một ngụm rồi quay sang nói với bí thư Lưu Truyền Thụy.
Lúc này Lưu Truyền Thụy cũng không uống trà, lão đã nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, cái quái gì là điển hình, cái gì mà phấn đấu gian
khổ, tất cả đều là hư chiêu. Vương Tử Quân đẩy Chúc Vu Bình ra, mục đích duy nhất chính là muốn Chúc Vu Bình tiếp nhận vị trí hiện tại của mình. Chức vụ chủ tịch thành phố Đông Bộ không phải chỉ nói vài lời là có thể sắp xếp được, Lưu Truyền Thụy cảm thấy mình có thể đứng trên một độ cao để quan sát chúng sinh, vì lão cảm thấy không ai có thể mở miệng lừa
gạt được mình. Không ngờ Vương Tử Quân chạy đến mà không thèm che giấu,
không thèm làm bộ, chạy đến yêu cầu một chức quan như vậy, hành vi làm
càn như thế tất nhiên sẽ làm lão sinh ra cảm giác bức bối.
Tuy
Lưu Truyền Thụy đi gần với Trương gia, lúc bắt đầu lão cũng muốn kéo
Vương Tử Quân vào trong hàng ngũ của mình. Thế nhưng Vương Tử Quân bộc
lộ tài năng mạnh mẽ ở thành phố Đông Bộ, lão thật sự sinh ra chút cảm
giác không thoải mái: Vì dựa theo thuật chế ngự người khác của lão, rất
khó chinh phục được người này
Dù không có chứng cứ thế nhưng sự
kiện Thạch Kiên Quân đến tỉnh Sơn Nam luôn làm cho Lưu Truyền Thụy loáng thoáng thấy được tác dụng của Vương Tử Quân. Cũng chính vì lý do này mà lão đã mở miệng đồng ý với đề xuất của chủ tịch Thạch Kiên Quân cho
Vương Tử Quân đến làm bí thư thị ủy thành phố La Nam.
- Chủ tịch
tử quân, nếu như đồng chí Chúc Vu Bình vĩ đại như vạy, tôi sẽ để cho
trưởng phòng Tiền Giang xem xét. Những nhân vật thắp một chiếc đèn sẽ
soi sáng cả vùng như thế này nếu không để cho phát huy tác dụng thì thật sự rất đáng tiếc.
Sau khi Lưu Truyền Thụy quan sát Vương Tử
Quân, lại đến lượt Vương Tử Quân quan sát Lưu Truyền Thụy. Lời nói của
bí thư Lưu giống như đồng ý với ý kiến của hắn, thực tế lại đang nói ra
một lời tự quyết. Tất nhiên xử lý vấn đề này không đơn giản, thế nhưng
có rất nhiều chuyện không có con đường thứ hai, rất nhiều lãnh đạo thích sử dụng biện pháp này, cố gắng kéo dãn sự việc mình không thích và
không thể dễ dàng mở miệng, để rồi cuối cùng tất cả đều khô héo.
Bí thư Lưu Truyền Thụy nói rất cẩn thận, dù anh biết rõ chuyện gì xảy ra
cugnx không thể nào phản bác được. Vì thế Vương Tử Quân cũng không muốn
dây dưa nhiều, hắn cười nói:
- Bí thư Lưu, tôi nghe nói thành phố Sơn Viên mới mở một đại lý xe, thật sự rất không tồi.
Vương Tử Quân nói như nước chảy mây trôi thế nhưng lời tuyên truyền giác ngộ
này rơi vào trong tai Lưu Truyền Thụy lại bùng lên hiệu quả to lớn. Lão
vốn đang híp mắt nhưng nhanh chóng mở lớn, lão tất nhiên biết chủ nhân
của đại lý xe mà Vương Tử Quân nhắc đến là ai, khi lão còn đang trầm
ngâm thì Vương Tử Quân tiếp tục cười nói:
- Hai ngày trước tôi
đến gặp Vinh Hòa, cùng trò chuyện với cậu ấy vài câu, phát hiện bây giờ
cậu ấy rất cầu tiến. Xem ra Vinh Hòa cũng không phải là khuyển tử, bí
thư Lưu sau này cũng không cần phải quan tâm đến chuyện của cậu ấy.
Vẻ mặt Lưu Truyền Thụy không biến đổi, gương mặt vẫn cười tủm tỉm, thế
nhưng nếu nhìn bàn tay đang cầm ly trà của lão, sẽ phát hiện bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng có chút run rẩy.
Biết con không ai bằng cha,
Lưu Vinh Hòa là người thế nào thì Lưu Truyền Thụy biết rất rõ ràng.
Vương Tử Quân có thể nói ra những lời như vậy, đủ để nói con trai mình
đã làm ra chuyện gì đó và bị Vương Tử Quân nắm vào trong tay. Nhưng dù
Lưu Vinh Hòa có ra ngoài gây sự thế nào, dù sao cũng là con trai Lưu
gia, giống như trong nhà mình có nuôi chó, mình thích làm gì thì cũng
được, nhưng nếu như người ngoài đá nó một cái, trong lòng nhất định sẽ
mất vui, trong mắt sẽ xuất hiện ánh lửa.
Lưu Truyền Thụy nhìn
gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, lão thật sự có chút hối hận. Nếu như mình trước sau bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với người này,
như vậy những tình huống uy hiếp sẽ căn bản không phát sinh, chính mình
sẽ không mất tập trung vì những lời uy hiếp tinh thần như vậy.
-
Chuyện của con cái trước nay tôi căn bản chưa từng trông nom, đạo con
cháu đều có phúc của con cháu, cứ để bọn chúng nó tự xử lý.
Lưu Truyền Thụy nói rất tiêu sái, bộ dạng giống như để cho con trai tự sinh tự diệt.
- Bố của tôi cũng thường nói như vậy, bí thư Lưu, nếu hai vị cùng ngồi một chỗ, nhất định sẽ có tiếng nói chung.
Vương Tử Quân cười cười dùng giọng uyển chuyển của một vãn bối nói.
- Thư ký trưởng Vương mạnh hơn tôi rất nhiều, ít nhất cũng có một đứa con là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, đây chính là một tấm gương rất lớn.
Lưu Truyền Thụy nói những lời này ngược lại không chỉ
là lời cảm khái, lão thật sự cảm thấy hâm mộ với Vương Quang Vinh vì có
một đứa con như vậy. Nếu con trai nhà lão được một nửa như Vương Tử
Quân, chính mình cũng không cần cố sức quan tâm gì nhiều. Lão vừa cảm
khái vừa cười nói:
- Thành phố Đông Bộ các cậu không thiếu gì
điển hình, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước để đào móc, phía chính
quyền cũng phải phát ra âm thanh của mình mới được. - Bí thư Lưu cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những vấn đề này.
Vương Tử Quân nghe được lời nói có ý khuất phục của Lưu Truyền Thụy, thế là
hắn cũng không tiếp tục bức bách, hắn lên tiếng cam đoạn:
- Như vậy thì quá tốt, thật sự quá tốt rồi.
Lưu Truyền Thụy tuy mở miệng nói tốt nhưng trong lòng lại biết việc này có
rất nhiều khả năng. Thạch Kiên Quân đã có tính toán của mình ở vị trí
chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu Vương Tử Quân có thể áp chế được chủ
tịch Thạch, như vậy chính mình sẽ biết thời biết thế cho ra một phần
nhân tình. Nếu Vương Tử Quân có tác động với chủ tịch Thạch, như vậy
cũng không liên quan gì đến mình.
Hai người xem như kết thúc đề
tài, Lưu Truyền Thụy ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vương lão và tình hình Mạc Tiểu Bắc khi nào thì sinh nở, sau đó cười nói:
- Tử Quân,
tình huống ở thành phố La Nam rất gian khổ, nếu cậu muốn công tác tốt
thì phải chuẩn bị tư tưởng, nếu có gì khó khăn thì cứ trao đổi, tôi đây
chỉ cần có thê giúp được thì sẽ tuyệt đối không đứng nhìn bàng quan,
nhất định sẽ tận lực phụ trợ.
- Cám ơn bí thư Lưu, vốn tôi còn có chút do dự khi đến công tác ở La Nam, bây giờ nghe ngài nói lời cổ vũ
như vậy, tôi xem như đã yên tâm hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân vừa giúp Lưu Truyền Thụy châm trà vào ly vừa khẽ nói.
Sau khi ở lại trong phòng làm việc của Lưu Truyền Thụy hơn hai mươi phút
thì Vương Tử Quân mở miệng cáo từ rời đi. Lưu Truyền Thụy tiễn Vương Tử
Quân ra tận cửa, bộ dạng cực kỳ thân mật.
Sau khi rời khỏi phòng
làm việc của Lưu Truyền Thụy, Vương Tử Quân lấy điện thoại ra gọi cho
thư ký Trần Hiểu Văn của chủ tịch Thạch Kiên Quân. Bên kia nghe máy, một giọng cười vang lên:
- Chủ tịch Vương, tôi đang đi họp cùng lãnh đạo, anh có gì cần dặn dò không?
- Trưởng phòng Trần, chỉ thị hay dặn dò đều là không dám, ngài là lãnh
đạo thượng cấp, nếu nói chỉ thị thì chỉ có ngài chỉ thị cho chúng tôi mà thôi.
Vương Tử Quân tuy đã làm tốt công tác chuẩn bị đàm phán với Thạch Kiên Quân thế nhưng vẫn biểu hiện cực kỳ tôn trọng lãnh đạo.
Trần Hiểu Văn là thư ký của Thạch Kiên Quân, tất nhiên sẽ có thể căn cứ vào
những gì xảy ra gần đây mà cảm nhận được mối quan hệ không được bình
thường giữa lãnh đạo của mình và chủ tịch thành phố Đông Bộ là Vương Tử
Quân. Bây giờ nghe lời nói của Vương Tử Quân ở bên kia, hắn thầm nghĩ,
chẳng lẽ chủ tịch Vương đã cảm ứng được điều gì đó, muốn tu bổ mối quan
hệ với chủ tịch Thạch?
- Chủ tịch Vương, anh nói những lời như
vậy là muốn ép tôi vào tình thế khổ sở rồi, tôi có chỗ nào công tác
không được chu toàn thì ngài cứ nói cho rõ, cũng đừng dùng nó để phê
bình tôi được.
Trần Hiểu Văn tuy cực kỳ khiêm tốn nhưng lại nói
gần nói xa cũng biểu hiện rõ sự kiêu ngạo của một thư ký chủ tịch tỉnh.
Cán bộ cấp cục thì thế nào? Hắn là một trong những cán bộ cấp cục quan
trọng nhất ở tỉnh Sơn Nam, dù là đám cán bộ cấp sở ở trước mặt hắn cũng
phải tỏ ra bảy phần tôn trọng. Vì hắn không những đại biểu cho chính
mình, còn đại biểu cho cả chủ tịch Thạch.
- Bây giờ tôi đang ở
tỉnh thành, trưởng phòng Trần, làm phiền anh báo cáo với chủ tịch Thạch, nói tôi có công tác muốn báo cáo với lãnh đạo.
Vương Tử Quân
nghe và hiểu rõ ý nghĩ của Trần Hiểu Văn, thế nhưng hắn giống như căn
bản không nghe thấy, đi thẳng vào vấn đề muốn gặp Thạch Kiên Quân.
Trần Hiểu Văn không dám từ chối yêu cầu của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Thạch, để xem lãnh đạo sắp xếp thế nào, sau đó sẽ gọi điện thoại báo cho anh.
Trần Hiểu Văn cũng không để cho Vương Tử Quân chờ quá lâu, năm phút sau đã
gọi điện thoại đến, nói là nửa giờ sau Thạch Kiên Quân sẽ quay về phòng
làm việc, để Vương Tử Quân đến chờ.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó đi đến phòng làm việc của Thạch Kiên Quân chờ nửa giờ.
Nửa giờ trôi qua, Thạch Kiên Quân và một nhóm người đi về phòng với tư thế tiền hô hậu ủng.
- Chào chủ tịch Thạch!
Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân đi đến, hắn mỉm cười tiến lên nghênh đón
lãnh đạo. Thạch Kiên Quân đã sớm biết Vương Tử Quân chờ mình, sau khi
thấy Vương Tử Quân thì trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thân thiết giống hệt
như trước. Không chờ Vương Tử Quân vươn tay thì hắn đã duỗi tay cười tủm tỉm nói:
- Chủ tịch Tử Quân, cậu rõ ràng là khách ít đến, tôi nghe Tiểu Trần nói cậu có chuyện cần báo cáo phải không? Cậu nói đi.
Vương Tử Quân vừa bắt tay với chủ tịch Thạch vừa cười nói:
- Đúng vậy, chủ tịch Thạch, tôi có một số việc không thể không báo cáo
với ngài, xem ra chỉ có thể chậm trễ ít thời gian của lãnh đạo mà thôi.
Thạch Kiên Quân dùng ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn Vương Tử Quân, lúc này mới cười nói:
- Vậy thì đến phòng làm việc của tôi.
Khi Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân nói chuyện với nhau, Trần Hiểu Văn đã
sớm đi đến mở cửa phòng làm việc của lãnh đạo. Đám người đi vào trong
phòng dưới sự dẫn dắt của chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân nhìn thoáng qua nhóm người Trần Hiểu Văn, sau đó nói:
- Sự việc vừa rồi cứ xử lý theo hướng các anh đã bàn bạc, bây giờ tôi còn có vài chuyện cần nói với chủ tịch Vương, các anh cứ bận rộn công tác
đi thôi.
Những người khác nghe được lời sắp xếp của chủ tịch
Thạch Kiên Quân thì nhanh chóng bỏ đi sạch sẽ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần hâm mộ và ghen ghét, dù sao
thì những người được chủ tịch tỉnh tiếp đãi như vậy cũng không có nhiều.
Sau khi Trần Hiểu Văn pha trà rót nước rời khỏi phòng thì Thạch Kiên Quân cười nói:
- Tử Quân, cậu từ thành phố Đông Bộ đến thành phố La Nam, sắp xếp như vậy vốn là tôi không đồng ý, thế nhưng bí thư Nhất Phong nói rất có lý. Cậu là cán bộ trẻ tuổi tài cao, nên đi nhiều biết rộng, nên chuyên tâm rèn
luyện, như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cậu.
- Là một
cán bộ trẻ tuổi, chờ cậu đến tuổi của tôi thì sẽ phát hiện ra vấn đề, đó là khi còn trẻ chịu khó tôi luyện thì kinh nghiệm có được sẽ là một
phần tài phú rất lớn. Gian nan khốn khổ thì ngọc mới sáng, nếu có cơ hội thì nhanh chóng tiến lên và đi xa hơn.
Thạch Kiên Quân nói những lời như vậy chẳng khác nào đùn đẩy trách nhiệm trong sự kiện Vương Tử
Quân đến làm bí thư thành phố La Nam, thế nhưng lại bày tỏ ra hy vọng
của mình với Vương Tử Quân một cách cực kỳ uyển chuyển. Tư thái này cho
thấy hắn và Vương Tử Quân là minh hữu, hơn nữa còn như là người cùng
chiến tuyến. Vương Tử Quân dùng ánh mắt tươi cười nhìn Thạch Kiên Quân, trong lòng càng bội phục vị chủ tịch Thạch này, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu rõ tình huống ngài bảo vệ tôi, cũng không có ý kiến gì với chuyện đến thành phố La Nam nhận chức.
Thạch Kiên Quân tiếp xúc nhiều với Vương Tử Quân, đã kiến thức được sự sắc
bén của người thanh niên này. Hắn vừa rồi lên tiếng chỉ chờ Vương Tử
Quân phản kích hoặc chất vấn, lại tuyệt đối không ngờ người này lại sảng khoái đồng ý.
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn thầm giật mình, càng cảm thấy sự việc không đơn giản như
vậy. Hắn là minh hữu của Vương Tử Quân, nếu như không phải Hào Nhất
Phong bên kia cho ra một điều kiện cực kỳ khó thể từ chối, nếu không
phải vì muốn đẩy một thành viên gia tộc của mình lên vị trí bí thư thành phố Đông Bộ, hắn dù thế nào cũng sẽ không phá hư mối quan hệ với Vương
Tử Quân. Coi như lúc này vì một lợi ích lớn mà hắn đành phải hy sinh
Vương Tử Quân mà thôi.
- Tử Quân, cậu nghĩ như vậy thì tôi cảm
thấy rất vui. Tôi chỉ sợ cậu có vướng mắc tư tưởng, không tìm hiểu được
đúng điểm dừng, cuối cùng cũng là cán bộ trẻ tuổi và trưởng thành, điều
này là cực kỳ khó có được.
Thạch Kiên Quân khẽ cười, nụ cười càng thêm thân thiết.
Vương Tử Quân nghe được giọng nói mưa thuận gió hòa với ý nghĩa cổ vũ của Thạch Kiên Quân thì khẽ cười nói:
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã quan tâm, tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ đến
thành phố La Nam, nếu nói có gì không an tâm thì thật sự là gạt người.
Hôm nay tôi đến đây tìm ngài chính là muốn nói ra vài ý nghĩ về phương
diện công tác ở thành phố Đông Bộ. Dù sao bây giờ tôi cũng còn là chủ
tịch thành phố Đông Bộ, tôi còn có trách nhiệm với sự phát triển trong
tương lai của thành phố Đông Bộ.
Thạch Kiên Quân chợt híp mắt,
hắn biết rõ sự việc không đơn giản như vậy, thế nhưng hắn căn bản không
muốn ngăn cản lời nói của Vương Tử Quân. Hắn cũng muốn xem vị lãnh đạo
thành phố Đông Bộ này trước khi ra đi có gì cần nói với mình.
-
Chủ tịch Thạch, tuy tôi rất muốn khiêm tốn với ngài, thế nhưng cũng
không thể không kiêu ngạo nói một câu, có một niềm vui thật sự muốn chia xẻ với ngài: Năm nay thành phố Đông Bộ phát triển không tồi, thành tích là quá rõ ràng.
Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu, hắn dùng giọng không chút nghi vấn khẳng định:
- Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ luôn đi đầu trong tỉnh, kinh tế phát triển rất tốt, cực kỳ tốt.
- Chủ tịch Thạch, kinh tế thành phố Đông Bộ phát triển như ngày hôm nay,
có được thành tích tốt như vậy cũng là vì có một lực lượng cán bộ ban
ngành có khả năng và năng lực mạnh mẽ. Vì có nhóm cán bộ này giúp đỡ
chúng tôi mới có thể đưa thành phố Đông Bộ đi trên con đường cao tốc,
lấy được thành tích phát triển tốt ở tỉnh Sơn Nam. Người ta thường nói
có công thì thưởng, có lỗi thì phạt, tôi là chủ tịch thành phố, tỉnh ủy
đã cho thăng cấp, tôi cũng không thể ép những cán bộ đi theo mình phải
lui xuống. Nếu như vậy chẳng khác nào để cho người ta đâm vào cột sống
của tôi, ở sau lưng mắng tôi không ra gì. Rõ ràng là vung roi thúc ngựa
chạy nước đại, thế nhưng anh chỉ biết lợi dụng sức ngựa của người ta để
lấy lợi cho mình, tự mình được thăng quan bỏ đi, không quan tâm đến
người ra sức giúp đỡ, như vậy sao có thể được? Có đúng không chủ tịch
Thạch?
Vương Tử Quân nói đến phương diện mình được đề bạt trọng
dụng thì giọng điệu cực kỳ trịnh trọng, đó chính là muốn nói rõ với
Thạch Kiên Quân, là mình căn bản hiểu rõ ràng sự kiện phân công lần này.
Thạch Kiên Quân nghe rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, trong lòng lại thầm cười
lạnh, thầm nghĩ ban ngành thành phố Đông Bộ sắp xếp thế nào thì chưa đến lượt Vương Tử Quân cậu khoa tay múa chân. Hắn có suy xét cực kỳ toàn
diện ở phương diện này, Vương Tử Quân cậu đã chào tạm biệt chính trường
thành phố Đông Bộ, sao có thể tiếp tục nhúng tay vào phương diện bổ
nhiệm nhân sự ở đây? Anh không cảm thấy bàn tay của mình là quá dài sao?
- Chủ tịch Tử Quân, tỉnh ủy nhất định sẽ toàn diện suy xét tình huống mà
cậu phản ánh, sẽ đẩy những đồng chí có khả năng, có năng lực, dám nghĩ
dám làm tiến lên vị trí công tác quan trọng hơn, như vậy mới có lợi cho
cơ chế của chúng ta.
Thạch Kiên Quân thu lại nụ cười trên mặt,
hắn dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân. Đó chính là tỉnh ủy sẽ
suy xét toàn diện, Vương Tử Quân anh không cần quan tâm.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa lời nói của chủ tịch Thạch Kiên Quân, hắn cười nói:
- Tôi thật sự rất tin tưởng vào sự suy xét của tỉnh ủy, tôi cũng chỉ là
muốn nói ra cái nhìn của mình mà thôi. Chủ tịch Thạch, phó bí thư Chúc
Vu Bình của thành phố Đông Bộ chúng tôi là cán bộ công tác lâu năm, là
người hiểu rõ tình huống của thành phố Đông Bộ, hơn nữa có ý nghĩ, có
lòng nhiệt tình trong công tác, những năm qua đã cho ra nhiều cống hiến
cho sự nghiệp phát triển kinh tế của cả thành phố. Bây giờ tôi và bí thư Đổng trước sau đều rời khỏi thành phố Đông Bộ, nếu muốn bảo trì thành
phố Đông Bộ vượt qua thời kỳ quá độ, tôi cảm thấy nên đẩy đồng chí này
về vị trí quan trọng hơn.
Phó bí thư nắm công tác tổ chức ở thành phố Đông Bộ rõ ràng là nhân vật đứng hàng thứ ba, nếu nói đẩy lên vị
trí quan trọng hơn, rõ ràng chỉ có chức vụ bí thư và chủ tịch thành phố. Thạch Kiên Quân đã có tính toán của mình ở hai vị trí nfay, hắn sao có
thể để cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm? Để quấy rầy kế hoạch của
mình?
- Chủ tịch Tử Quân, đây không phải chuyện mà cậu có thể suy xét được.
Gương mặt với nụ cười hiền hòa của Thạch Kiên Quân đã biến mất sạch sẽ, lời
của hắn lúc này cũng nhanh chóng trở nên đông cứng. Hắn tuy muốn trấn an Vương Tử Quân, thế nhưng trên những phương diện quan trọng thì hắn căn
bản không thể ném cơ hội cho Vương Tử Quân cho được.
- Chủ tịch
Thạch, tôi bây giờ vẫn là một thành viên của thành phố Đông Bộ, tôi cảm
thấy mình còn có quyền lợi suy xét cho sự phát triển của thành phố Đông
Bộ.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân, giọng điệu cũng không có ý nhượng bộ.
Thạch Kiên Quân cảm thấy lửa giận bùng lên, hắn quyết định cho vị chủ tịch
trẻ tuổi này một bài học, thế là dùng giọng lạnh băng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, chờ cậu đến vị trí của tôi sẽ hiểu những gì tôi đang nghĩ vào lúc này.
Thạch Kiên Quân nói xong câu này thì cảm thấy bức bối trong lòng giải tỏa
phần lớn, Vương Tử Quân không phải là người rất có khả năng sao? Nhưng
vị trí quyết định độ nặng lời nói, tôi là quan chức cấp cao hơn, tôi
chặn anh thì anh sẽ căn bản chẳng thể nào mở miệng được.
Khi Thạch Kiên Quân đang cho rằng Vương Tử Quân sẽ không còn gì để nói, đột nhiên Vương Tử Quân lại trầm lặng nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không có quyền phát biểu ý kiến ở phương diện nhân
sự của thành phố Đông Bộ, thế nhưng ngài cho người đi lên, tôi có thể
cho anh ta đi xuống.