Tỉnh ủy bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân làm ủy viên, thường ủy, bí thư
thị ủy thành phố La Nam, miễn đi chức vụ ủy viên, thường ủy, phó bí thư
thành phố Đông Bộ. Chỉ một tờ bổ nhiêm ngắn ngủi hầu như đã dùng xu thế
sét đánh không kịp bưng tai truyền từ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống các cơ quan ban ngành địa phương trong tỉnh, từ thành phố Đông Bộ đến thành
phố La Nam, trên cơ bản không khác nào từ thành phố lớn phồn hoa đô thị
đến một thôn xóm vùng núi.
Đã từng có một lãnh đạo thành phố La
Nam, không, phải là một bí thư một quận trong thành phố La Nam tự nguyện bỏ qua chức vụ đến thành phố Đông Bộ làm phó chủ tịch thành phố. Vương
Tử Quân từ vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ tương lai vô hạn đến làm bí thư thành phố La Nam, nhìn qua thì có vẻ giống như thăng một cấp, thế
nhưng trong mắt nhiều người, không, hẳn là đại đa số mọi người thì Vương Tử Quân rõ ràng là bị đi đày. Trong số những người này có có không ít
cán bộ thành phố Đông Bộ. Sau khi tin tức về văn kiện được truyền xuống, bọn họ căn bản chưa có thời gian phản ứng với văn kiện, đã có một số
người đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, anh không thể đi, thành phố Đông Bộ chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh.
Tôn Quốc Lĩnh ngồi trên ghế sa lông phía tay trái Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ khẩn thiết nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, thành phố Đông Bộ chúng tôi không thể nào rời khỏi anh, anh không nên đi. Tất cả ủy viên thị ủy Đông Bộ sẽ liên danh phản ánh
vấn đề với phòng tổ chức, nếu điều động ngài làm bí thư thành phố, thì
phải là bí thư thành phố Đông Bộ mới được.
- Chủ tịch Tôn nói
đúng, chủ tịch Vương, thành phố Đông Bộ đang ở vào giai đoạn phát triển
mấu chốt, không thể thay người giữa đường được. Tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh
sẽ xem xét tình huống thiết thực, đây chính là tiếng lòng của cán bộ và
nhân dân thành phố Đông Bộ.
Lữ Hạ Cường ngồi bên phía tay phải của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói.
Trương Đảo Long là trợ lý chủ tịch, hắn cũng đi theo đám chủ tịch đến phòng
làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi nghe được tin tức Vương Tử Quân sẽ
chuyển chỗ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghi ngờ tính thiết thực
của nó. Nhưng sau khi phòng tổ chức tỉnh ủy truyền đạt văn kiện, hắn
chợt ý thức được những tin đồn trong xã hội thật sự có độ nặng riêng của nó. Khi nhìn thấy văn kiện này thì hắn suy nghĩ rất nhiều, trước kia
hắn từng đi qua thành phố La Nam, hắn hiểu rõ hoàn cảnh của thành phố La Nam. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào sự thật là hai mươi
năm qua chưa từng có vị bí thư thành phố La Nam tiến vào trong hàng ngũ
lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cũng đủ thấy rõ vấn đề, thấy rõ sự kiện bổ nhiệm
Vương Tử Quân có ý nghĩa thế nào.
- Chủ tịch Vương, chúng ta có quyền lợi phản ánh vấn đề, dù là lãnh đạo tỉnh ủy cũng không thể thích làm gì thì làm được.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bất bình của mọi người, hắn chợt cười cười nói:
- Phản ánh cái gì? Ngại nghèo thích giàu, không đến địa phương gian khổ
để cống hiến, chẳng lẽ muốn thực hiện chủ nghĩa đỉnh núi sao?
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá lớn nhưng ý nghĩa của nó lại như một
tảng đá nện vào lòng mọi người. Tôn Quốc Lĩnh há hốc miệng, hắn muốn nói gì đó nhưng thật sự không nên lời.
Tôn Quốc Lĩnh là một cán bộ
trong thể chế nhiều năm, hắn biết rõ rất nhiều lời có thể phản ánh, thế
nhưng điều Vương Tử Quân từ thành phố Đông Bộ đến thành phố La Nam nhìn
từ phương diện lớn sẽ thấy đó là một phương án cân đối sự phát triển,
đưa cán bộ trẻ đến địa phương kém phát triển để bộc lộ tài năng, dùng
động lục để đẩy mạnh sự phát triển của địa phương. Những lời nói của
Vương Tử Quân cũng đã giải thích rõ sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy
với mình, rõ ràng có ý muốn rèn luyện cán bộ, chắc chắn lãnh đạo tỉnh ủy cũng trải qua nhiều suy xét mới cho ra quyết định như vậy. Hơn nữa
Vương Tử Quân từ vị trí chủ tịch thành phố đến bí thư thị ủy cũng xem
như vượt qua một con kênh rộng, là một loại đề bạt. Hơn nữa phương diện
bổ nhiệm nhân sự nào có chuyện phải giải thích nhiều? Anh là một cán bộ
lãnh đạo, anh là một khối gạch của cách mạng, chỗ nào cần thì sẽ được
lãnh đạo chuyển đến nơi đó, có thể nó là trực tiếp chuyển đến bất cứ nơi đâu.
Vương Tử Quân ngồi trầm mặc trong phòng làm việc của mình,
lúc này đám người trong phòng đều hút thuốc, sương khói trắng xóa, thật
sự giống như làm gian phòng này biến thành một màu trắng.
- Được
rồi, được rồi, các anh muốn hút thuốc thì đến chỗ khác, các anh hút
thuốc chỗ tôi, con bà nó định phóng hỏa sao? Sợ rằng có người thấy nơi
đây bốc khói sẽ gọi xe cứu hỏa đến ngay bây giờ.
Vương Tử Quân nhìn rồi vung tay với nhóm người Chúc Vu Bình, hắn cười mắng:
- Tất cả giải tán, tôi có chuyện cần suy xét.
Chúc Vu Bình nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới cười nói:
- Được rồi, chủ tịch Vương, chúng tôi tìm chỗ khác hút thuốc, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.
Khi Thái Nguyên Thương khẽ đóng cửa lại, Vương Tử Quân chợt nhíu mày. Lần
này xem như điều động ngoài ý muốn, hắn thật sự ngửi được mùi hương âm
mưu trong sự kiện này, hương vị này không những vì Hào Nhất Phong, càng
là vì Thạch Kiên Quân. Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, mặc dù quyền uy của hắn không bằng Hào Nhất Phong thế nhưng vẫn là nhân vật số hai
trong tỉnh Sơn Nam, nhân vật như vậy nếu không có tác dụng trong công
tác bổ nhiệm Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là trò cười. Nếu Thạch Kiên
Quân cố gắng ở sự kiện này, văn bản bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy
sẽ căn bản không thể nào được phát xuống.
Nhưng bây giờ sự thật
bày ra trước mắt, Vương Tử Quân cảm nhận được sự thỏa hiệp và trao đổi
giữa hai người Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong trong sự kiện lần này.
Trên quan trường vĩnh viễn không có bạn bè lau dài, chỉ có người cùng
chung lợi ích mà thôi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào lợi ích
của mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến những vấn đề này mà liên tục
cười lạnh, văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy đã được đưa xuống, hơn nữa trước khi phát văn kiện xuống thì trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang
cũng đã nói vài lời. Đối với Vương Tử Quân thì muốn thay đổi sự thật này đã không còn ý nghĩa gì nữa, thế nhưng hắn không thể bỏ đi như vậy,
trước khi đi cũng phải cho bọn họ biết rõ, mình không phải là hạng gỗ đá thích làm gì thì làm, thích xoa nắn sao cũng được. Trong đầu chợt lóe
lên ý nghĩ như vậy, hắn cầm điện thoại lên, khi chuẩn bị bấm số thì chợt nghe thấy một âm thanh vang lên, một tin nhắn được gửi đến:
-
Anh, mau đến cứu em, vì để em an tâm ra nước ngoài du học, mẹ thật sự
bày tỏ tình thương quá lớn, mỗi ngày đều kéo em ra ngoài dạo phố, em
thật sự muốn quay về nông thôn yên tĩnh rồi.
Tin nhắn của Lâm
Dĩnh Nhi tràn đầy hương vị làm nũng, tâm tình của Vương Tử Quân chợt khá hơn rất nhiều. Hắn cười cười, sau đó xóa bỏ tin nhắn theo thói quen,
lại đi đến lấy một chiếc điện thoại trong bàn làm việc rồi nhắn đi hai
chữ "nhớ em".
Mười phút sau xe của Vương Tử Quân rời khỏi thành
phố Đông Bộ rồi chạy như bay về phía thành phố Sơn Viên. Trên xe vẫn
giống như trước, vẫn là Triệu Quốc Lương và anh Đổng.
Triệu Quốc
Lương và anh Đổng là hai người thân thiết của Vương Tử Quân, lúc này bọn họ tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, không dám nói nhiều hơn một câu, chỉ sợ
lãnh đạo sẽ mất hứng. Trong mắt hai người bọn họ thì chủ tịch Vương tiến lên làm bí thư thị ủy Đông Bộ sẽ là sự thật khó thể nào tranh luận,
không ngờ quan trường vốn là khó thể đoán trước được, không ngờ một tờ
văn kiên bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy đã đưa Vương Tử Quân từ Đông Bộ đến thành phố chó ăn đá gà ăn sỏi như La Nam. Văn kiện điều động như vậy tất nhiên sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy bức bối.
- Hai anh
làm sao vậy? Sao lại nghiêm túc giống như mở hội nghị thường ủy như thế? Anh Đổng, anh mở nhạc đi, cho tôi thả lỏng một chút.
Vương Tử
Quân ngẩng đầu trong lúc trầm ngâm, hắn cười phân phó với anh Đổng đang
lái xe. Anh Đổng cũng sững sờ, hắn thực hiện mệnh lệnh của Vương Tử Quân theo thói quen, hắn nhanh chóng mở nhạc, thế là tiếng nhạc du dương lại vang lên trong xe.
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bây giờ trên
xe đều đã có đầu VCD, không bằng chúng ta lắp đặt một cái, sau này chạy
xe đường dài cũng có phim xem đỡ buồn.
Triệu Quốc Lương có chút do dự, sau đó hắn khẽ lên tiếng đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ Triệu Quốc Lương đang tìm chủ đề nói chuyện với mình, hắn cười cười nói:
- Lắp đặt thiết bị lên xe cũng tốt, thế nhưng không phải là chiếc xe này, dù sao đây cũng sẽ là xe của vị chủ tịch kế tiếp của thành phố Đông Bộ.
- Quốc Lương, tôi sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ, cậu có ý kiến gì không? Nếu cậu thích về tỉnh thì cứ nói đơn vị cần sắp xếp với tôi, mà tôi
thấy cậu nên đi theo bí thư Cẩm Hồ thì hay hơn.
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi nở nụ cười nói.
Triệu Quốc Lương bây giờ là phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền
thành phố Đông Bộ, nếu như Vương Tử Quân ở lại thành phố Đông Bộ thì hắn sẽ là người tương lai vô hạn, nhưng Vương Tử Quân phải rời khỏi thành
phố Đông Bộ, thế cho nên tương lai của hắn về sau này sẽ tràn đầy tính
bất ngờ, có nhiều chuyện xấu.
Triệu Quốc Lương cũng chẳng phải
chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai của mình, hắn đã suy nghĩ rất nhiều
xem mình nên về cơ quan đơn vị trong tỉnh hay ở lại thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi nghĩ muốn theo ngài đến thành phố La Nam, tôi vẫn
là thư ký của chủ tịch thành phố, còn chưa từng được hưởng qua dư vị của một cán bộ làm đệ nhất thư ký trong thành phố, thế cho nên mong lãnh
đạo thỏa mãn tâm nguyện của tôi.
- Quốc Lương, cậu có cái tâm như vậy là được, thế nhưng cậu làm thư ký đã lâu, nếu cậu muốn tiến xa hơn
thì không nên tiếp tục làm thư ký, cậu nên xuống cơ sở rèn luyện.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Quốc Lương, hắn nói ra khuynh hướng sắp xếp của mình với Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương là người thông minh, tất nhiên hắn sẽ nghe và hiểu ý nghĩ
của Vương Tử Quân. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe lời ngài.
Sau khi nói xong chuyện của Triệu Quốc Lương, Vương Tử Quân nhìn về phía
anh Đổng. Đối với anh Đổng thì hắn không có dư âm chọn lựa, hắn dứt
khoát nói:
- Anh Đổng, tôi đã nói với phòng nội vụ, bên kia còn thiếu một vị phó giám đốc phòng nội vụ, anh vào đó mà nhận công tác.
Sau khi trở thành lái xe của chủ tịch Vương, anh Đổng bắt đầu được người ta quan tâm đến đường ra chính trị, đặc biệt là sau khi Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng của văn phòng khối chính quyền thành phố, lại cho ra
nhiều đãi ngộ với anh Đổng. Không những bổ nhiệm anh Đổng làm cán bộ,
hơn nữa còn là phó khoa của phòng hậu cần.
Đáng lý sau hai tháng
nữa anh Đổng sẽ là trưởng khoa, nhưng vào đúng lúc này thì Vương Tử Quân lại rời khỏi thành phố Đông Bộ. Với tình huống gia đình của anh Đổng,
hắn thật sự không thể nào rời khỏi thành phố Đông Bộ. Trước hết hắn tuổi tác không còn trẻ, đi theo Vương Tử Quân đến thành phố La Nam cũng
không hay.
Sau khi nghe nói mình đến làm phó giám đốc phòng nội
vụ thì anh Đổng thật sự kích động đến mức không biết nói gì cho phải.
Hắn và Triệu Quốc Lương vốn rất bàng hoàng vì tình huống Vương Tử Quân
phải rời khỏi thành phố Đông Bộ, thật sự khó thể cho ra ý nghĩ gì với
chính mình. Không ngờ chủ tịch Vương đã sắp xếp xong, tuy phòng nội vụ
không phải là ban ngành nhiều thịt thế nhưng lại được người ta tôn
trọng, thích hợp làm nơi dưỡng lão, ít nhất cũng mạnh hơn một vị trí
trong văn phòng khối chính quyền thành phố.
Anh Đổng đã trải qua
nhiều sóng gió cuộc đời, hiểu lòng người dễ đổi, cũng không dám ngồi chờ dưới bóng cây của chủ tịch Vương, thế nên cũng thấy hay nhất là nên rời đi.
- Chủ tịch Vương, tôi...
- Anh Đổng, anh nghe lời
tôi, anh đi theo tôi đến thành phố La Nam là không hay, anh không thể
nào cứ chạy qua lại giữa hai thành phố cho được. Anh cứ công tác cho tốt ở thành phố Đông Bộ, nếu có bất kỳ điều gì khó khăn có thể gọi điện
thoại cho tôi.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, lúc này Vương
Tử Quân bắt đầu cùng hai thuộc hạ nói chuyện về cuộc sống thường ngày.
Vì Vương Tử Quân đã lên tiếng chủ đạo nên bầu không khí trên xe đã thoải mái hơn nhiều.
- Quốc Lương, anh gọi điện thoại cho thư ký của bí thư Lưu, nói rằng tôi hy vọng được gặp mặt bí thư Lưu một lần.
Khi xe rời khỏi đường cao tốc thì Vương Tử Quân chậm rãi thu hồi nụ cười rồi nói với Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương vốn đang cười nói chuyện với Vương Tử Quân, bây giờ nghe
Vương Tử Quân phân phó thì nhanh chóng quay về vị trí của một thư ký hợp cách. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế rồi nhanh chóng bấm điện thoại:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã liên hệ với thư ký của bí thư Lưu, anh
ấy nói chiều nay bí thư Lưu có thời gian rảnh, hỏi anh có hẹn với ai vào giờ đó không?
Triệu Quốc Lương cố gắng áp chế chính mình, thế
nhưng giọng nói lại không che giấu được cảm giác tức giận. Trước kia hắn đã liên lạc nhiều lần với thư ký của bí thư Lưu, mỗi lần liên lạc thì
đối phương đều tỏ ra cực kỳ khách khí, bình thường chưa từng phản đối
điều gì. Bây giờ đối phương vừa mới tiếp điện thoại đã ấp úng chối từ,
điều này làm cho Triệu Quốc Lương cảm thấy có chút căm tức.
Vương Tử Quân gật đầu thản nhiên nói:
- Cậu đưa điện thoại cho tôi.
Triệu Quốc Lương có chút do dự, hắn không tình nguyện để cho chủ tịch Vương
vì chuyện này mà nói vài lời khách khí với thư ký của bí thư Lưu. Nhưng
hắn suy nghĩ thoáng qua, sau đó giao điện thoại cho Vương Tử Quân.
- Cậu Lý, tôi là Vương Tử Quân, hai phút sau xe của tôi sẽ đến tỉnh ủy, cậu giúp tôi sắp xếp thời gian với bí thư Lưu.
Vương Tử Quân nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Triệu Quốc Lương nhận điện thoại trong tay của Vương Tử Quân, hắn có chút chần chừ:
- Chủ tịch Vương, nếu như anh ta không...
- Bí thư Lưu nhất định sẽ gặp tôi.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế cực kỳ tự tin, hắn nói tiếp:
- Bây giờ tôi chính là đối tượng mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn trấn an.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, vài phút sau thư ký Lý gọi điện thoại đến mời hai phút sau Vương Tử Quân đến phòng làm việc
của bí thư Lưu.
Chiếc xe màu đen dừng lại trong khu văn phòng
tỉnh ủy, Vương Tử Quân bước xuống xe thì cũng có một người chui ra khỏi
xe. Khi nhìn thấy người kia thì Vương Tử Quân chợt nở nụ cười nói:
- Trưởng phòng Tiên Vi, lâu rồi không gặp anh.
Quách Tiên Vi thấy Vương Tử Quân thì có hơi sững sờ, hắn nhanh chóng bắt chặt tay Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Tử Quân, thật sự đã lâu không gặp, hôm nay có thời gian không? Chúng ta đi uống vài ly nhé?
- Trưởng phòng Quách có lời triệu kiến, tôi nào dám chối từ? Cũng chỉ có
thể lợi dụng cơ hội để tiến thêm một bước nhỏ trong lúc làm thân với
phòng tổ chức mà thôi.
Vương Tử Quân cười cởi mở rồi dùng giọng thoải mái nói.
Hai mắt Quách Tiên Vi cũng lóe lên, hắn cũng cười nói:
- Tử Quân, coi như tiểu tử cậu có lương tâm, vào động phòng mà không quên bà mối. Lúc này cậu là bí thư thị ủy, cũng không giống như chủ tịch
thành phố nữa rồi.
Bí thư và chủ tịch tất nhiên sẽ không giống
nhau, tuy Quách Tiên Vi nói một câu có ý trêu chọc thế nhưng ý nghĩa
thật sự của nó là gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi đi vào trong khu văn phòng tỉnh ủy thì Quách Tiên
Vi bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Tử Quân, dù thế nào thì
cậu cũng là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất của tỉnh Sơn Nam, chờ đến khi
cậu hoàn công, chúng tôi sẽ chúc mừng cậu.
Trong mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên hào quang, hắn bắt chặt tay Quách Tiên Vi, sau đó cười nói:
- Trưởng phòng Quách cứ yên tâm, chờ khi tôi báo cáo rõ ràng tình huống
của thành phố Đông Bộ với lãnh đạo, chúng ta sẽ không say không về.
Quách Tiên Vi khẽ gật đầu, lúc này mới cất bước bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn Quách Tiên Vi bỏ đi, hắn cũng quay đầu đi về phía phòng làm việc của Lưu Truyền Thụy.
Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩa lời nói của Quách Tiên Vi, người bạn này đang
an ủi mình, càng nhắc nhở mình không nên phạm sai lầm giác ngộ vào lúc
này. Hắn rất tán thành lời nhắc nhở của Quách Tiên Vi, hắn cũng dùng
phương diện báo cáo sự việc ở thành phố Đông Bộ để nói rõ cho đối phương biết, hắn không phải đến phản ánh vấn đề của mình, lại càng không tỏ vẻ có gì đó không phục.
- Chủ tịch Vương, lúc này thật sự có chút
trùng hợp, chương trình sắp xếp của bí thư Lưu hôm nay có nửa giờ rảnh
rỗi, thế là bị ngài cướp lấy.
Thư ký Lý đeo kính đen, bộ dạng có chút nghiêm túc, hắn vừa thấy Vương Tử Quân thì cười cười nói.
Vương Tử Quân dù thiếu cảm giác với vị thư ký Lưu này thế nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Cái này còn phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thay tôi sắp xếp, nào có
được khoảng thời gian trùng hợp như vậy? Cám ơn cậu, hôm này tôi sẽ mời
cậu uống rượu.
Hai người vừa nói vừa nở nụ cười, thư ký Lý tiến
lên giúp Vương Tử Quân đẩy cửa phòng làm việc của bí thư Lưu, sau đó khẽ nói với bí thư Lưu Truyền Thụy đang đọc văn kiện bên bàn làm việc:
- Bí thư Lưu, chủ tịch Vương đến.
Lưu Truyền Thụy lúc này đeo một cặp kính lão, lão nghe thấy thư ký Lý báo
cáo thì buông văn kiện xuống, gỡ kính mắt, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Tử Quân đến đấy à? Mời ngồi, mời ngồi.
Vương Tử Quân khách khí hai câu với Lưu Truyền Thụy, sau đó ngồi xuống ghế sa lông. Lưu Truyền Thụy không những đi ra khỏi bàn làm việc, lão còn nói
với thư ký Lý đang chuẩn bị châm trà:
- Cậu pha trà Long Tỉnh cho Tử Quân, trà ngon phải dành cho người tốt thưởng thức, ngày bình thường toàn cho đám trâu kia thưởng thức, thật sự mất hay.
Lưu Truyền Thụy cười nói hai câu, sau đó lão tiếp tục:
- Tử Quân, chúng ta tuy bận rộn công tác thế nhưng cũng không nên thả
lỏng học tập, nếu buông lỏng học tập sẽ phát sinh nhiều vấn đề.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì đứng lên cầm một quyển sách trên bàn làm việc của mình rồi nói:
- Sách này viết rất hay, trẻ tuổi cần phải sáng nghiệp, cần phải trải qua tôi luyện, chỉ có những người có dũng khí chọn gánh nặng, như vậy mới
tìm được hướng phát triển tốt, không trải qua gian khổ sẽ khó có nhân
tài.