Chuyện này tuy rất xấu hổ thế nhưng Hà Lăng Nhiên biết rõ lúc này mình
cần phải chịu đựng. Vì vậy dù Chung Phó Thần lên tiếng quá mức thì hắn
cũng chỉ có thể nở nụ cười vui vẻ mà thôi.
Nhưng điều làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy khó chịu chính là Chung Phó
Thần căn bản không thèm quan tâm đến mình, hơn nữa khóe môi Chân Thiên
Ích còn lô ra nụ cười lạnh khá lơ đãng, điều này càng làm cho hắn nổi
giận.
Thử nghĩ mà xem Chân Thiên Ích là loại người gì? Là một thằng vì tiền mà vứt bỏ vợ con làm trai bao, là loại cặn bã, loại người này mà đáng chê
cười mình sao? Nhưng tình huống đó hắn thật sự không có gì để nói, chỉ
có thể để cho Chân Thiên Ích cười nhạo mình mà thôi.
Điều này làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy tương đối thoải mái.
Nhưng Hà Lăng Nhiên không ngờ sự việc lại rơi vào trong tai ông già vợ
của mình, thế là những chuyện không thoải mái giờ mới bắt đầu mà thôi.
- Hừ, anh nói xem vì sao mình không bao giờ làm được chuyện gì cho ra
hồn? Anh có bản lĩnh gì mà dám làm cố vấn cho người ta? Anh cảm thấy thể diện của mình có tác dụng cao như vậy sao? Giọng nói của Vi Yến Qui
không quá lớn thế nhưng mức độ mắng người thì căn bản là không nhẹ.
Vi Yến Qui mở miệng mắng làm Hà Lăng Nhiên không dám nói một lời, hắn
biết rõ Vi Yến Qui không thèm quan tâm đến mình, nếu như không phải vợ
toàn tâm toàn ý đi theo hắn, chỉ sợ rằng bản thân mình không là cái thá
gì để đi vào gia đình này.
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như không phải còn phải sống dựa vào lão già vợ này, Hà Lăng Nhiên cần gì phải nén giận như thế? Thế nhưng người ta hùng mạnh hơn anh, thế cho nên anh cũng chỉ có thể nén
giận chịu uất ức mà thôi. Tình hình hiện tại là như vậy, trước mặt một
vị phó bí thư tỉnh ủy thì người ta dù có lắm tiền cũng không làm được gì ra hồn.
Hai phút sau Vi Yến Qui mới thu hồi vẻ tức giận của mình, lão chỉ vào băng ghế rồi nói: - Anh ngồi đi.
Hà Lăng Nhiên không dám ngồi, vì Vi Yến Qui vừa rồi mở miệng răn dạy,
làm cho hắn cảm thấy mình đứng thì tốt hơn, ít nhất thì cũng có thái độ
thành khẩn.
- Bố của anh cho anh ngồi thì cứ ngồi đi, cũng không phải là người
ngoài. Vợ của Vi Yến Qui bưng một rổ táo đã rửa sẵn đi đến, sau đó khẽ
nói với Hà Lăng Nhiên.
Hà Lăng Nhiên cực kỳ cảm kích mẹ vợcuar mình, nhiều khi Vi Yến Qui lớn
tiếng răn dạy hắn, mẹ vợ đều mượn cơ hội đưa hoa quả đến để cầu tình
thay cho mình.
- Hừ, không cho nó một bài học thì nó còn phải ăn thêm vài chén cơm
đắng, Vương Tử Quân là ai? Chính là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong
tỉnh, là một cán bộ dự tuyển được trung ương bồi dưỡng. Anh dám đứng
trước mặt anh ta để làm loạn, cũng phải nhìn lại xem mình có đức hạnh
gì. Vi Yến Qui vung tay lên với vợ của mình, dùng giọng mất kiên nhẫn
muốn đuổi bà ra khỏi phòng.
Vợ Vi Yến Qui rất sợ chồng, thế nên bà cũng không nói thêm điều gì, chỉ
nháy mắt với con rể, để cho con rể tự giải quyết lấy chuyện của mình.
Hà Lăng Nhiên thành thật lắng nghe, không dám cãi lại, thế nhưng trong
lòng có chút không phục. Dù sao mình chỉ tìm Lý Bạch Vũ, cũng không trực tiếp tìm gặp Vương Tử Quân.
- Chuyện kia có phải đã được quyết định rồi không? Vi Yến Qui trầm ngâm giây lát, sau đó cơn giận vừa rồi cũng không còn.
- Đúng vậy, đã được quyết định. Hà Lăng Nhiên cũng không muốn tiếp tục
nhận lấy lời răn dạy của Vi Yến Qui, hắn trả lời cực kỳ dứt khoát.
Vi Yến Qui khẽ gật đầu, lão đứng lên khỏi ghế đi qua đi lại vài bước,
sau đó gương mặt hòa hoãn hơn: - Sau này nhớ kỹ bài học hôm nay, không
được làm theo kiểu cách này nữa, cũng đừng chui đầu vào những việc như
thế này.
- Vâng, bố, con biết rồi. Vi Yến Qui nhìn con rể rời khỏi nhà mà không
khỏi cảm thấy chán ghét, đồng thời cũng không quên nở nụ cười. Con rể
của mình căn bản là quá lỗ mãng, thế nhưng lại ném cho lão một cơ hội.
Tuy lão sẽ không trực tiếp đi đối mặt, thế nhưng Vương Tử Quân dám cả
gan làm loạn, sự việc này sẽ có ngày bộc lộ ra.
Đừng tưởng rằng anh nịnh nọt người ta là tốt, vài ngày nữa sẽ có người
làm cho anh khó chịu. Vi Yến Qui nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lão cảm thấy tâm tình thoải mái hơn. Những ngày qua Vương Tử Quân gây ra
cho lão áp lực quá lớn, đến nỗi lão cảm thấy dây thần kinh của mình luôn căng cứng, bây giờ cuối cùng cũng có một đường ra, điều này không khỏi
làm cho lão cảm thấy thả lỏng hơn.
Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, cuối cùng vẫn là cán bộ trẻ mà thôi,
quyết định kia chỉ là vì cái lợi trước mắt, không phải là quyết định của kẻ sáng suốt.
- Bí thư Vi, vừa rồi bí thư Đồng Phù Du của thành phố Tam Hang có gọi
điện thoại đến, nói là bọn họ đã làm tốt công tác bồi dưỡng đảng viên
trọng điểm, hy vọng có thể được báo cáo tình huống với ngài. Giọng nói
của thư ký vang lên tràn đầy cung kính.
Vi Yến Qui khẽ gật đầu, lão nhìn về phía thư ký rồi cười nói: - Cậu gọi
điện thoại cho bí thư Đồng, nói là vài ngày tới tôi không rảnh, tôi sẽ
sắp xếp cho các đồng chí phòng tổ chức xuống nghiệm thu, nếu như thật sự có điển hình tiên tiến thì sẽ tổ chức hội nghị bồi dưỡng cán bộ đảng
viên trọng điểm ở thành phố của bọn họ.
Thư ký Trương Quảng Khách đồng ý một tiếng, hắn cũng không rời đi mà do
dự một chút rồi báo cáo: - Bí thư Vi, hôm qua chủ tịch Cao của thành phố Đồng Lục có về tỉnh, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem...
Trương Quảng Khách chỉ nói một nửa nhưng Vi Yến Qui hiểu ý nghĩa của nó
là gì. Cao Đại Hòa là tâm phúc của lão, lần này lão chuẩn bị xuất lực
cho Cao Đại Hòa tiến lên làm bí thư thị ủy Đồng Lục, thế nhưng bất đắc
dĩ lại có kết quả trái ngược. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh có ý
kiến ngược lại với lão ở hội nghị thường ủy, hơn nữa lại được Vương Tử
Quân đứng lên thúc đẩy, thế là một quyết định vốn là chuyện ván đóng
thuyền bị đổ vỡ.
Mặc dù Cao Đại Hòa vẫn xem như là tiến lên một bước, trở thành chủ tịch
thành phố, thế nhưng chủ tịch thành phố và bí thư thị ủy vẫn có sự khác
biệt quá lớn. Vi Yến Qui hiểu rõ điều này, khi sự việc xảy ra thì Cao
Đại Hòa có gọi điện thoại nói muốn đến báo cáo với Vi Yến Qui, thế nhưng lại bị Vi Yến Qui từ chối.
Lần này Cao Đại Hòa đến có lẽ là cũng có một tâm tư giống như trước. Vi
Yến Qui thầm nghĩ như vậy, lão trầm giọng cho ra sắp xếp với thư ký: -
Cậu nói với chủ tịch Cao một tiếng, tối nay tôi sẽ dùng cơm với anh ấy.
Có thể dùng cơm chung với Vi Yến Qui thì rõ ràng là một vinh quang lớn,
Trương Quảng Khách hiểu ý nghĩ của Vi Yến Qui, thế là không khỏi cảm
thấy vui mừng cho Cao Đại Hòa.
Sở dĩ Trương Quảng Khách thân cận với Cao Đại Hòa cũng là vì người kia
đã làm cho hắn không ít chuyện. Bây giờ Cao Đại Hòa đến nhờ hắn giúp đỡ, nếu như hắn không hoàn thành cho đối phương, như vậy cũng giống như
mình thất bại. Bây giờ bí thư Vi đã chịu gặp mặt dùng cơm với Cao Đại
Hòa, xem như Trương Quảng Khách hắn cũng trút được gánh nặng.
Sau khi thư ký rời đi thì Vi Yến Qui bắt đầu suy tư nên dùng cơm với Cao Đại Hòa như thế nào. Tuy lão biết Cao Đại Hòa sẽ tuyệt đối không dám
nói một lời oán hận, thế nhưng lão là một lãnh đạo tỉnh ủy, phương diện
an ủi cảm xúc của cán bộ thủ hạ cũng là một công tác không thể thiếu.
Vi Yến Qui nghĩ đến Cao Đại Hòa lại không khỏi nghĩ đến hội nghị thường
ủy làm cho người của mình không được tiến lên vị trí mong muốn trước đó. Một chuyện vốn đã được quyết định thế nhưng chỉ vì Vương Tử Quân nói
vài câu mà thay đổi bất ngờ, điều này làm cho lão không cam lòng.
Có lẽ sau sự kiện kia thì lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật
Đông sẽ tăng tiến. Thậm chí có người hiểu chuyện nói rằng một vị phó bí
thư chủ quản như lão căn bản kém hơn phó bí thư Vương Tử Quân.
Vi Yến Qui tự nghĩ rằng mình là người bao dung khoáng đạt, lão cho rằng
ghen ghét hiền tài chính là một biểu hiện cực kỳ không tự tin. Thử nghĩ
mà xem, nếu như anh không lo lắng vì năng lực của bản thân mình, như vậy anh có sinh ra cảm giác không bằng người ta sao?
Nhưng một người có lòng dạ bao dung khoáng đạt như Vi Yến Qui nghĩ đến chuyện cũ cũng không khỏi cảm thấy phẫn hận.
Nhưng mà cũng có chút may mắn, người kia dù cẩn thận thế nào cũng có sơ
sót, làm việc không biết suy xét thì thế nào cũng để lại chuôi dao cho
người ta. Vi Yến Qui tin tưởng bất cứ chuyện gì đã xảy ra thì căn bản là giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Bây giờ Vương Tử
Quân ra sức nịnh nọt người kia, thế nhưng thực tế lại là chôn quả bom
hẹn giờ cho chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Tốt nhất là khi tuyển cử thì Vương Tử Quân không nhận được đa số phiếu
bầu, như vậy một người là phó bí thư tỉnh ủy như Vi Yến Qui sẽ có cơ hội rất lớn.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vi Yến Qui nói một câu mời
vào, chợt thấy phó thư ký trưởng Trần Sinh Khải văn phòng tỉnh ủy mỉm
cười đi vào. Trần Sinh Khải chính là phó thư ký trưởng chuyên trách cho
Vi Yến Qui, cũng là người tâm phúc của Vi Yến Qui.
- Bí thư Vi. Trần Sinh Khải cũng không lập tức ngồi xuống mà châm thêm
nước cho Vi Yến Qui, sau đó hắn mới mỉm cười ngồi xuống đối diện với Vi
Yến Qui.
Vi Yến Qui cũng không quá ưa thích biểu hiện quá ân cần này của Trần
Sinh Khải, lão cho rằng tất cả những người thích nịnh nọt lãnh đạo cũng
không phải là tốt đẹp gì. Sao anh có thể dùng những chiêu trò đó để có
được niềm vui cho lãnh đạo?
Theo Vi Yến Qui thì lên núi nào hát bài ca đó, những người có cấp bậc
thì nên làm những việc có cấp bậc. Trần Sinh Khải là phó thư ký trưởng
của mình, việc cần làm nhất không phải giúp mình pha trà rót nước, chính là cố gắng bày mưu nghĩ kế, giải quyết lo lắng cho mình ở phương diện
đại sự. Người này phải là tham mưu cho lão, cũng không phải biến thành
hạng người chuyên nâng khăn sửa túi.
Đáng tiếc là thư ký trưởng Trần trước nay luôn công tác ở cơ quan tỉnh,
căn bản không có kinh nghiệm rèn luyện cơ sở, thế cho nên năng lực xử lý các chuyện đại sự là có hạn, điều này làm cho Vi Yến Qui rất không hài
lòng.
- Sinh Khải đến đấy à, ngồi đi. Vi Yến Qui dù không thích Trần Sinh Khải thế nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ủy thác trọng dụng, điều này càng làm cho Trần Sinh Khải trung thành tận tâm hơn, luôn khăng khăng một mực,
không có việc gì thì luôn chạy về phía phòng làm việc của Vi Yến Qui để
báo cáo công tác.
Trần Sinh Khải đơn giản báo cáo hai hạng mục công tác, lại dùng giọng có chút khác lạ nói: - Bí thư Vi, hôm nay tôi nghe được một chuyện không
tốt, không biết có nên báo cáo với ngài hay không.
- Việc gì anh cứ nói. Chuyện đâm thọc người khác không làm cho người ta
thích thú, thế nhưng người làm lãnh đạo cũng cần phải nghe qua những câu chuyện như vậy.
Trần Sinh Khải thấy Vi Yến Qui đưa mắt nhìn mình thì nhanh chóng tỉnh
táo tinh thần. Trước khi đến đây hắn đã chú tâm xem xét tin tức, càng
nghiên cứu càng thêm khẳng định: - Bí thư Vi, bây giờ trong văn phòng
tỉnh ủy có truyền ra một thông tin, nói là bí thư Vương cho ra đánh giá
quá thấp về nghiệp vụ quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao, không
thông qua phương thức mời thầu mà chỉ định công ty thực hiện, điều này
làm cho tỉnh Mật Đông chúng ta tổn thất vài tỷ.
Vi Yến Qui chợt sững sờ, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi, điều này lại làm
cho Trần Sinh Khải hiểu lầm rằng bí thư Vi đang cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù Trần Sinh Khải căn bản có chút khiếm khuyết về phương diện trí
tuệ, thế nhưng căn bản không kém tiểu thông minh. Những năm qua hắn sở
dĩ có thể tiến lên đều nhờ vào công phu nhìn mặt nói chuyện của mình.
Lãnh đạo của hắn là Vi Yến Qui căn bản không hợp với vị phó bí thư vừa
mới đến là Vương Tử Quân, đây là điều mà đại đa số mọi người đều nhận ra được. Vì dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng hàng thứ ba
trong tỉnh, Vương Tử Quân có vị trí này thì vị trí của Vi Yến Qui sẽ
phải đi xuống một bậc.
Tuy chức vụ không đổi thế nhưng sắp xếp vị trí lại cực kỳ quan trọng với các lãnh đạo, việc này dù đặt lên người ai thì cũng không có mấy kẻ
thoải mái.
Hơn nữa Cao Đại Hòa là ái tướng tâm phúc của Vi Yến Qui, xuống dưới nhận công tác chủ yếu là vì nhắm vào vị trí bí thư thị ủy, bây giờ thì cũng
vì bí thư Vương nói vài câu bay bổng mà không được tiến lên vị trí mong
muốn, chỉ là chủ tịch thành phố mà thôi. Tuy Cao Đại Hòa cũng xem như
được đề bạt, thế nhưng sự khác biệt giữa bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố là thế nào thì ai cũng biết.
- Bí thư Vi, tôi còn nghe nói bây giờ có không ít đơn thư tố cáo gửi đến các vị lãnh đạo tỉnh ủy, bí thư Sầm tỏ ra cực kỳ tức giận với điều này.
- Đủ rồi, Trần Sinh Khải, anh là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy,
cho anh làm phó thư ký trưởng chính là vì mong anh cố gắng công tác thực tế, không phải để anh là người truyền bá tin đồn nhảm. Tôi nói cho anh
biết, chuyện này anh nói đến đây thì dừng là được, nếu như anh còn dám
lan truyền ra ngoài, tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy xem xét, đẩy anh đến công
tác ở phòng tuyên truyền. Vi Yến Qui đột nhiên đứng lên rồi dùng giọng
cực kỳ nghiêm túc nói với Trần Sinh Khải.
Trần Sinh Khải không ngờ Vi Yến Qui lại nổi giận như vậy, thế là lúc này không biết phải làm sao. Hắn căn bản không hiểu rõ bí thư Vi bị làm
sao, chút chuyện như vậy đáng để nổi nóng như thế sao? Hơn nữa người để
xảy ra chuyện lần này chính là bí thư Vương.
Chẳng lẽ quan hệ của bí thư Vi và bí thư Vương căn bản không giống như
mình đang nghĩ sao? Trần Sinh Khải chợt xuất hiện ý nghĩ này, thế nhưng
ngay sau đó đã bác bỏ. Nếu như bí thư Vương và bí thư Vi có quan hệ tốt
đẹp với nhau, thế thì vì sao hội nghị thường ủy trước đó bí thư Vương
lại giúp đỡ Uông Thanh Minh?
Nhưng nếu như không phải là vậy thì giải thích thế nào cho phải? Đầu óc
Trần Sinh Khải liên tục xoay chuyển, hắn chợt cho ra một câu giải thích
hợp lý: "Chỉ sợ bí thư Vi cũng không phải có quan hệ tốt với bí thư
Vương, chỉ là muốn tránh tị hiềm mà thôi. Dù sao thì lãnh đạo cũng là
lãnh đạo, tư tưởng phải có sự giác ngộ cao hơn những người như mình!"
Sau khi hiểu rõ thì Trần Sinh Khải vội vàng đứng lên cười nói: - Bí thư
Vi phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không tiếp tục
truyền bá những tin đồn như thế này.
Vi Yến Qui thấy thế thì gương mặt có vài phần hòa hoãn, Trần Sinh Khải
có thể chạy đến đây nói bậy về Vương Tử Quân, điều này nói rõ điều gì?
Ít nhất là chính mình không thích Vương Tử Quân, điều này được Trần Sinh Khải biết rõ. Chẳng lẽ Trần Sinh Khải này biết được những ý nghĩ vừa
rồi của mình? Vi Yến Qui gần đây cực kỳ ghét những cấp dưới luôn bỏ thời gian ra suy xét tâm tư của lãnh đạo, vì một người tâm cơ thâm trầm như
vậy căn bản là cực kỳ phó lòng phòng bị.
Vi Yến Qui nghĩ đến đây thì càng tỏ ra chán ghét Trần Sinh Khải, lão khoát tay áo nói: - Anh đi đi.
Trần Sinh Khải quay đầu rời đi với bộ dạng cực kỳ lưu luyến, Vi Yến Qui ở trong phòng cảm thấy rất nghi hoặc. Là ai mà lại truyền bá những tin
đồn thế này? Chẳng lẽ mình đã dặn tiểu tử kia rất rõ ràng, thế nhưng lại bị nó coi như gió thổi bên tai sao?
Vi Yến Qui nghĩ đến con rể của mình mà không khỏi nổi nóng, lão biết rõ
khả năng lớn nhất là chính Hà Lăng Nhiên nói ra thông tin này. Tên khốn
kia càng lúc càng không ra gì, đặc biệt là không coi mình ra gì.
Mặc dù Vi Yến Qui rất muốn ném chuyện này ra ngoài thế nhưng cũng không
phải là lúc hiện tại, dù sao thì nhiều việc còn chưa làm xong, nếu đưa
ra cũng không thể tạo nên thương tổn gì cho Vương Tử Quân. Hơn nữa lúc
này người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Chung Phó Thần.
Chung Phó Thần sẽ nghĩ thế nào? Sẽ cho rằng có người nhằm vào mình,
trong tỉnh Mật Đông người biết chuyện này chỉ có một, đó là con rể của
Vi Yến Qui, là Hà Lăng Nhiên.
Tên khốn kia đúng là phá hoại nhiều hơn thành công.