Vi Yến Qui thở hổn hển nhịn không được phải chửi ầm lên, lão gọi điện
thoại cho Hà Lăng Nhiên, vừa nối thông điện thoại thì đã trầm giọng nói: - Có phải là anh làm ra chuyện kia không?
Hà Lăng Nhiên căn bản cảm thấy cực kỳ khó hiểu với lời chất vấn đầy chức giận của bố vợ, hắn cảm thấy rất hoang mang rối loạn. Khoảng thời gian
gần đây hắn giống như một đóa hoa trong rừng rậm, căn bản không bị kiềm
chế, thế nhưng hắn vẫn luôn nắm giữ một nguyên tắc, đó chính là tất cả
vấn đề đều được giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề, nếu có
vấn đề gì thì hắn là người đầu tiên phải giải quyết cho xong. Bây giờ bố vợ nổi nóng hừng hực, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ một số
việc làm không hay của mình bị bố vợ phát hiện ra? Hắn có chút run rẩy,
thế nhưng vẫn cả gan hỏi: - Bố, có chuyện gì vậy?
- Anh còn giả vờ nữa sao? Tôi không phải đã nói với anh rồi à? Không có
năng lực thì đừng cố gắng làm việc, sự việc ngày hôm nay cũng không có
gì hay, sao anh lại chọc nó ra? Anh có biết làm như vậy sẽ cho ra hậu
quả nghiêm trọng thế nào không? Vi Yến Qui cảm thấy mình sắp tan vỡ, thế là giọng điệu giống như sắp gào lên.
Hà Lăng Nhiên cảm thấy rất sợ hãi, từ khi lấy vợ thì hắn cảm thấy sợ hãi theo bản năng đối với ông bố vợ cực kỳ thận trọng kia. Nếu như không
phải nể mặt đó là bố vợ mình, hắn đã không thèm quan tâm.
Với điều kiện gia đình nhà vợ của Hà Lăng Nhiên, tất nhiên đây là nhà
đại phú đại quý ở tỉnh Mật Đông. Nhưng hắn lại cảm thấy đây là gia đình
điển hình chỉ vì tư lợi mà thôi, chỉ quan tâm đến tuyết đọng trên cửa
nhà mình mà không chú ý đến sương phủ trên mái nhà kẻ khác. Người ta cho rằng hắn là kẻ có nhiều tiền, có nhiều chỗ tốt, phát triển mạnh mẽ, thế nhưng hắn mặc kệ những thứ đó, hắn cần phải đứng lên rêu rao khắp nơi,
như vậy thân phận của hắn mới bày biện rõ ràng.
Trong ký ức của Hà Lăng Nhiên thì mỗi lần gặp mặt bố vợ làm cho người ta sợ hãi kia, hắn căn bản đều ủ rũ khổ sở, giống như anh đến nhà người ta làm giặc, bị người ta coi thường. Dù là người nhà dùng cơm với nhau thì bố vợ vẫn luôn mở miệng nói ra những lời thấm thía, ân cần dạy bảo,
giống như nói chuyện với cấp dưới đến báo cáo. Thế nên Hà Lăng Nhiên chỉ có thể vùi đầu vào bát cơm, dù ăn thức ăn ngon cũng cảm thấy như cát
đá.
Vi Yến Qui trước nay chưa từng chủ động bắt chuyện, đừng nói là chủ động gọi điện thoại cho Hà Lăng Nhiên. Hôm nay bố vợ làm sao vậy? Khoảnh
khắc này Hà Lăng Nhiên chợt cảm thấy giống như tai vạ đổ xuống đầu mình, nhưng đến lúc này hắn vẫn chưa thể nghĩ ra rằng mình làm gì mà bố vợ
nổi giận như vậy.
- Ngài nói đến vấn đề gì vậy?
- Anh bị lừa đá vào đầy rồi sao? Anh đúng là súc sinh chết tiệt, đúng là làm tôi tức chết. Vi Yến Qui hung hăng nói xong thì cúp điện thoại.
- Bí thư Vương, hôm nay khi bắt đầu công tác thì tôi nghe có mọi người
nghị luận đến một vấn đề, đó là ngài đánh giá thấp hạng mục quảng cáo
của đại hội thể dục thể thao, đã ký kết hợp đồng với một công ty làm cho tỉnh Mật Đông gánh chịu thiệt hại lớn, bây giờ những tin đồn đó đang
phát tán rộng rãi ra bên ngoài. Uông Thanh Minh gọi điện thoại đến nói
với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Có người cố ý làm ảnh hưởng đến thanh
danh của tôi, tôi cũng không có biện pháp nào khác hơn. Cũng may giả là
giả mà thật là thật, tôi tự biết mình là được.
Sau sự việc liên quan đến Lôi Hợp Tuấn thì mối quan hệ giữa Vương Tử
Quân và Uông Thanh Minh căn bản là khá tốt, lúc này Uông Thanh Minh nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì trầm giọng nói: - Bí thư Tử Quân,
những tin đồn này có lực ảnh hưởng rất lớn với ngài, tôi nghĩ rằng có
nguyên nhân làm phát sinh những tin đồn như vậy. Thân thẳng thì không sợ bóng nghiêng, những lời này dù tốt thế nhưng có câu miệng lưỡi thế gian xói mòn mọi thứ, có một số việc nên cẩn thận thì hơn.
- Cám ơn trưởng phòng Uông đã quan tâm đến tôi, sau này tôi sẽ công tác
cẩn thận hơn. Vương Tử Quân nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, sau đó nói tiếp: - Trước khi sự kiện này xuất hiện thì tôi đã quyết định dùng
phương án đấu thầu để chọn công ty phụ trách mảng quảng cáo, ai cho ra
nhiều tiền thì hạng mục sẽ thuộc về người đó.
Uông Thanh Minh là người công tác nhiều năm, hắn căn bản hiểu tường tận
mọi việc, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì hiểu ra vấn
đề, thế là cười nói: - Bí thư Vương đã có tính toán kỹ càng, tôi cũng
yên tâm hơn.
Vương Tử Quân buông điện thoại mà khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười,
hắn nhìn tờ đơn tố cáo đặt trên bàn, thầm nghĩ tâm tình của mình vẫn còn chưa quá trưởng thành, còn phải tiếp tục tu luyện thêm. Mới có chút
chuyện mà mình đã thiếu kiên nhẫn, sau này cần phải xem xét kỹ càng hơn.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở văn kiện ra xem, chợt điện thoại đổ
chuông, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, người đó chính là chủ tịch Tiết Xuyên Cường của mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông.
Tiết Xuyên Cường là vị thường ủy tỉnh ủy tiếp xúc đầu tiên với Vương Tử
Quân, hơn nữa vì có mối quan hệ với Thạch Kiên Quân, thế cho nên hai
người cũng xem như là đồng minh thân thiết ở tỉnh Mật Đông. Sau khi
Vương Tử Quân lên tiếng giúp đỡ cho Uông Thanh Minh, Tiết Xuyên Cường
càng tỏ ra nhiệt tình với Vương Tử Quân, hai ngày trước còn để cho vợ tự mình xuống bếp nấu nướng mời Vương Tử Quân về dùng cơm.
Tiết Xuyên Cường cũng giống như Uông Thanh Minh, sau khi nghe những tin
đồn không hay kia thì mở miệng an ủi Vương Tử Quân một phen. Chỉ là nội
dung an ủi của hắn càng đi sâu hơn Uông Thanh Minh, giúp đỡ Vương Tử
Quân phân tích xem là ai đang đứng phía sau bày trò.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này không phải là do Cố Tắc Viêm
thực hiện, mà đó phải là Vi Yến Qui. Hai người kia căn bản đều nhìn chằm chằm vào vị trí chủ tịch tỉnh, ngài bây giờ đến Mật Đông giống như một
ngọn núi lớn chắn đường phát triển của hai người bọn họ. Mặc dù bọn họ
biết hy vọng của mình là không lớn, thế nhưng dù là ai cũng muốn dịch
chuyển ngọn núi để tiến lên, chẳng qua có vài người làm việc căn bản
không biết lượng sức của mình. Tiết Xuyên Cường mở miệng phân tích không khỏi làm cho Vương Tử Quân đổ mồ hôi, thế nhưng Tiết Xuyên Cường không
phải là người thường, phân tích của người này không phải là không có lý. Hơn nữa ở phương diện kết giao với nhau, cho dù anh là lãnh đạo thì
cũng chỉ có thể thích hợp biểu hiện vào thời điểm tốt nhất, nếu không
như thế thì sao anh có thể tìm được cơ hội của mình? Nếu như anh luôn tỏ ra là người mạnh mẽ hơn, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Dựa theo tâm lý đồng tình với kẻ yếu trong nước, tôi đến khi mà anh bị người ta ép xuống, như vậy sẽ dễ dàng tìm được tình hữu nghị.
Vương Tử Quân biết rõ đạo lý này, hắn hít vào một hơi rồi trầm giọng
nói: - Cám ơn anh Xuyên Cường đã nhắc nhở, tôi vốn còn đang cảm thấy
nghi hoặc, thế nhưng sau khi anh phân tích thì đã nhìn rõ ràng sự việc.
Từ sau khi tôi đến Mật Đông thì luôn công tác theo đúng thực tế, liên
tục giúp mọi người làm tốt công tác, cũng không ngờ có người không muốn
buông tha cho tôi, thật sự là quá phận.
- Hổ không phát uy thì người ta sẽ nghĩ đó là mèo bệnh, tôi sẽ đi đến
gặp bí thư Sầm, sẽ nói ra chuyện này để bí thư Sầm phân xử. Vương Tử
Quân cang tỏ ra cực kỳ tức giận thì càng làm cho Tiết Xuyên Cường cảm
thấy thoải mái. Dù thế nào thì hắn cũng đã đạt đến trạng thái cùng nhất
trí với Vương Tử Quân, như vậy là hắn cảm thấy đủ rồi.
Tiết Xuyên Cường cảm thấy Vương Tử Quân vội vàng như vậy thì vội mở lời
khuyên: - Bí thư Tử Quân, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn cái đã. Mặc dù
mọi người đều biết rõ những công tác của anh, thế nhưng dù sao cũng
không có chứng cứ, nếu ngài làm huyên náo như vậy cũng không có gì là
tốt. Lúc này anh nên nén giận một chút, trước tiên xử lý tốt vụ này, sau đó chúng ta có thể chậm rãi xử lý.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới dùng giọng cảm kích nói: - Anh
Xuyên Cường thật sự nói những lời vàng ngọc, vừa rồi là tôi có chút xúc
động. À, không phải bọn họ nói tôi chuẩn bị ném hạng mục quảng cáo cho
một công tác ở thủ đô sao? Tôi còn chuẩn bị cho bọn họ đến cạnh tranh
trong đấu thầu, đến lúc đó xem bọn họ còn nói gì nữa.
- Đây là biện pháp tốt, có vài người căn bản thấy người ta phát triển
tốt thì không vui. Đường làm quan có nhiều nguy hiểm, anh nên cẩn thận
một chút, đặc biệt là ở địa bàn tỉnh Mật Đông, càng phải cẩn thận một
chút.
Tiết Xuyên Cường cúp điện thoại không lâu thì Đường Chấn Huy gọi điện
thoại đến, nếu so sánh với Uông Thanh Minh và Tiết Xuyên Cường thì lời
nói của chủ tịch Đường căn bản cực kỳ hàm súc. Lão nhắc nhở Vương Tử
Quân hai câu, sau đó yêu cầu Vương Tử Quân không nên có gánh nặng tâm
lý, không cần quan tâm đến những tin đồn thất thiệt bên ngoài, nên làm
thế nào thì cứ làm như vậy. Tất nhiên chủ tịch Đường cũng không quên mở
miệng nói sẽ giúp đỡ Vương Tử Quân ở phương diện này.
Vương Tử Quân cũng nhanh chóng cho ra lời cảm tạ với sự quan tâm giúp đỡ của Đường Chấn Huy, cũng không quên biểu hiện một chút cảm giác oán hận của mình.
Sau khi cúp điện thoại của Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân cảm thấy sự
việc bây giờ đã đạt đến mục đích mình mong muốn, cũng là đến lúc nên đi
đến phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương một chuyến.
Vương Tử Quân cầm lấy quyển sổ trên bàn, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng
làm việc của mình, đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương ở trên
lầu.
Khi Vương Tử Quân đi lên lầu thì có không ít người từ phòng làm việc của Sầm Vật Cương đi xuống, những người này thấy Vương Tử Quân thì liên tục mở miệng chào hỏi.
Nếu như là trước đó thì Vương Tử Quân nhất định sẽ biểu hiện cực kỳ bình thản, sẽ cười nói vài lời với người ta. Thế nhưng bây giờ tình hình lại khác, gương mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ ngưng trọng, hắn đi
về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp trong mắt đám người kia.
- Bí thư Vương làm sao vậy?
- Anh còn không biết sao? Có người nói bậy bạ dội nước bẩn lên người bí thư Vương, anh ấy sao không nổi giận cho được?
- Hừ, những chuyện thế này chúng ta không nên nghị luận thì hơn, ai biết nó có phải là nước bẩn hay không? Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc
của Sầm Vật Cương trong những tiếng nghị luận kia, lúc này trong phòng
của thư ký Sầm Vật Cương có vài vị lãnh đạo đơn vị đang ngồi chờ bí thư
triệu kiến.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì những vị lãnh đạo đơn vị này đều đứng
lên chào hỏi, lại có người lấy thuốc ra mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn trầm giọng nói với thư ký của Sầm Vật
Cương: - Anh báo cáo cho bí thư Sầm một tiếng, tôi có việc cần báo cáo
với anh ấy.
Thư ký là người có ánh mắt tinh tường, khi thấy gương mặt của Vương Tử
Quân biến thành màu đen thì sao không hiểu bí thư Vương tức giận vì điều gì? Chuyện này xảy ra đừng nói là một thư ký như hắn, cho dù là bí thư
Sầm cũng cực kỳ nửa tin nửa ngờ, bây giờ nhìn thấy gương mặt của bí thư
Vương cực kỳ âm trầm, hắn không khỏi thầm nghĩ có lẽ là người nào đó
đang dội nước bẩn lên người bí thư Vương.
- Bí thư Vương, ngài chờ chút, tôi sẽ đi vào báo cáo với bí thư.
Báo cáo công tác với bí thư Sầm Vật Cương cũng không phải là một chuyện
có thể tùy tiện, thậm chí có người xếp hàng vài ngày mà còn chưa đến
lượt. Nhưng Vương Tử Quân đi đến thì đám người lãnh đạo đơn vị đành phải nhường đường, dù sao thì thân phận của bí thư Vương cũng là quá rõ
ràng.
- Bí thư Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông đã lâu, thế nhưgn ngài còn chưa
đến đơn vị chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác, kính mong bí thư Vương
có thể bớt chút thời gian cấp bách đến đơn vị chúng tôi nhìn qua một
chút. Một người đàn ông trung niên ngồi bên trái Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói.
Người đàn ông trung niên kia thấy Vương Tử Quân mỉm cười nhìn minh, hắn
biết rõ có lẽ là bí thư Vương không nhận ra mình là ai, thế là không
khỏi chủ động giới thiệu: - Bí thư Vương, tôi là Lữ Thắng Lợi của đài
truyền hình tỉnh.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Đài truyền hình là tiếng nói của cấp ủy
chính quyền, phương diện nắm chính xác phương hướng của dư luận rất quan trọng, vài ngày nữa có thời gian tôi sẽ đến.
Những người phụ trách đơn vị trong tỉnh thấy Lữ Thắng Lợi mời được Vương Tử Quân, thế là đám người bắt đầu nhiệt tình mở lời mời bí thư Vương
đến đơn vị của mình kiểm tra công tác.
Vương Tử Quân thản nhiên tiếp nhận lời mời nhiệt tình của mọi người. Khi hắn đang trò chuyện với giám đốc Sở tài nguyên môi trường về một vài
chính sách, lúc này Phương Anh Hồ từ bên ngoài đi vào. Hắn vốn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng, nhưng khi thấy Vương Tử Quân có mặt thì nhanh
chóng nở nụ cười.
- Chào bí thư Vương. Phương Anh Hồ khẽ cười với vương tử quân rồi lên tiếng chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ ý cho Phương Anh Hồ ngồi xuống, sau đó căn bản là nghiêm mặt không nói lời nào. Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của
Vương Tử Quân thì dùng giọng thăm dò hỏi: - Bí thư Vương, anh đây là...
Vương Tử Quân cười cườ nói: - Tôi đến có chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm.
Phương Anh Hồ cũng có nghe nói về tin đồn hôm nay, hắn cũng rất muốn
cùng nói chuyện này với Vương Tử Quân, thế nhưng lại sợ Vương Tử Quân
hiểu lầm. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân cũng không
phải quá sâu, thân thiết với người mới quen là tối kỵ, nếu mình nắm bắt
thời cơ không tốt, dù mình xuất phát đầy thiện ý thì người ta cũng dễ
hiểu lầm, sợ trở thành trò cười. Khi hắn đang suy nghĩ nên mở miệng thế
nào thì thư ký đẩy cửa đi vào rồi cung kính nói với Vương Tử Quân: - Bí
thư Vương, bí thư Sầm mời ngài đi qua.