Bí Thư Trùng Sinh

Chương 655: Chương 655: Ánh mặt trời soi sáng nhân tâm.




Sự kiện Trịnh Khiếu Đống đến giống như một bọt nước rơi xuống mặt hồ rộng lớn, ngay sau đó đã biến mất trên mặt hồ yên tĩnh. Nhưng dù là với Vương Tử Quân hay là đại đa số cán bộ thành phố La Nam, bọt nước kia sẽ căn bản không dễ dàng biến mất.

- Bí thư Vương, viện kiểm sát thành phố La Nam đang tiếp nhận vụ án Trịnh Khiếu Nam cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong, án này có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu tiến hành tố tụng , tòa án sẽ nhanh chóng cho ra phán quyết mà thôi.

Thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng báo cáo. Tống Ích Dân tỏ ra rất nhiệt tình ở vụ án Trịnh Khiếu Nam, hắn là một bí thư ủy ban tư pháp trước nay luôn khổ sở trước sự cường thế của Hà Tiến Chung, bây giờ hắn muốn thông qua vụ án Trịnh Khiếu Nam này để dựng lên quyền uy của mình ở thành phố La Nam. Đồng thời trong quá trình này hắn cũng bắt đầu dựa về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bản sao chép tình tiết vụ án Tống Ích Dân đưa đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Viện kiểm sát có nắm chắc hồ sơ vụ án lần này không?

Tống Ích Dân là người đốc thúc vụ án này, hắn tất nhiên hiểu rõ áp lực mà Vương Tử Quân đang gánh chịu. Hắn trầm giọng nói không chút do dự:

- Bí thư Vương yên tâm, các đồng chí viện kiểm sát cực kỳ có lòng tin với vụ án lần này.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Tống, có lòng tin là tốt, vụ án Trịnh Khiếu Nam có ảnh hưởng quá ác liệt, chúng ta cần nhanh chóng biến vụ án này thành điển hình, cho nhân dân thành phố La Nam và người bị hại một câu trả lời rõ ràng.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, cơ quan tư pháp chúng tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Tống Ích Dân nói đến đây thì khẽ nói:

- Bí thư Vương, ban ngành tư pháp của thành phố La Nam làm việc mà có vài điểm căn bản không quá chú tâm, tôi cảm thấy vấn đề chủ yếu là vì có nhiều người ở trên vị trí quá lâu, tạo nên sự trì trệ. Nếu muốn giải quyết những vấn đề này, nhấ định phải tiến hành một chút điều chỉnh.

Vương Tử Quân hiểu ý của Tống Ích Dân, đối phương muốn lợi dụng vụ án Trịnh Khiếu Nam để tăng cường lực ảnh hưởng của mình ở hệ thống tư pháp. Vương Tử Quân cũng không ngăn cản mục đích của Tống Ích Dân ở hệ thống tư pháp, dù sao thì người nào cũng có tâm tính ích kỷ. Tống Ích Dân đã dựa vào mình, như vậy phải cho đối phương chút ích lợi, chính mình cũng nên giúp đối phương vào đúng lúc đúng thời điểm.

- Bí thư Tống, anh chuẩn bị như thế nào?

Tống Ích Dân nghe thấy Vương Tử Quân không phản đối, thế là trong lòng cực kỳ mừng rỡ, hắn biết quyết định này nếu tìm được sự trợ giúp của Vương Tử Quân thì trên cơ bản có hơn phân nửa hoàn thành. Hắn uống một ngụm trà nhuận giọng rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên bảo trì tính tích cực của cơ quan tư pháp, càng phải bảo trì sự ổn định của cơ quan tư pháp, điều chỉnh lần này nên xuất phát từ cấp phó, từng bước từng bước một.

Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn thật sự đồng ý lời đề nghị của Tống Ích Dân, điều này nói rõ Tống Ích Dân căn bản còn chưa bị thắng lợi làm cho choáng váng, còn biết rõ đi từng bước một.

- Tôi thấy điều này là hoàn toàn có thể, Ích Dân, trước tiên anh cho ra một chương trình điều động nhân sự, sau đó đưa cho phòng tổ chức cùng nhau nghiên cứu.

Tống Ích Dân nghe thấy Vương Tử Quân hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của mình thì trong lòng vui mừng như điên, hắn biết rõ như vậy lực khống chế hệ thống tư pháp của mình sẽ ngày càng mạnh mẽ.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chứng thực chỉ thị của ngài.

Tống Ích Dân nói khá lớn, hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ "chỉ thị".

Vương Tử Quân rất thỏa mãn về thái độ của Tống Ích Dân, hắn là người đứng đầu thành phố La Nam, hắn cần có người giúp đỡ mình. Tống Ích Dân là bí thư ủy ban tư pháp, là thường ủy có độ nặng khá lớn, nếu tìm được sự trợ giúp của đối phương, không khác gì gia tăng một phần lực khống chế của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam.

Có bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân thúc đẩy nên tòa án nhân dân thành phố La Nam xử lý vụ án liên quan đến Trịnh Khiếu Nam rất nhanh chóng, chỉ cần một tuần đã làm xong phần lớn thủ tục, chỉ đợi đi mở phiên tòa cho ra kết quả mà thôi.

Trong thời gian một tuần này chính đàn thành phố La Nam cực kỳ bình tĩnh, không những cục công an bên kia không có phản ứng gì với chuyện Trịnh Khiếu Nam, dù là Trịnh Khiếu Đống lúc này cũng không có động tác gì rõ rệt, giống như Trịnh Khiếu Nam rất có thể bị phán tử hình không liên quan gì đến mình.

Trong thời gian một tuần qua Vương Tử Quân căn bản không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại cầu tình nào, càng không nghe thấy bất kỳ người nào mở miệng cầu tình cho Trịnh Khiếu Nam. Bí thư Lưu Truyền Thụy lại càng giống như không biết gì, chẳng những không gọi điện thoại đến, ngay cả khi Vương Tử Quân đến tỉnh họp vào hai ngày trước, Lưu Truyền Thụy chỉ hỏi thăm vài việc sinh hoạt hằng ngày, cũng không nhắc đến sự việc Trịnh Khiếu Nam.

Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút khác thường, vì cẩn thận mà hắn thậm chí đã xem qua hồ sơ vụ án của Trịnh Khiếu Nam vài lượt, thế nhưng càng xem xét lại càng không thấy có chút sơ hở nào.

Một ngày mới bừng sáng, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe số một chạy như bay đến khu văn phòng thị ủy La Nam.

Cũng dưới ánh nắng tươi đẹp của một ngày mới, Giang Tiểu Vinh đang chải tóc trong căn phòng thuê tạm ở thành phố La Nam. Nàng chải tóc của mình rất cẩn thận, giống như đang cố gắng chăm sóc cho từng sợi tóc của mình.

Cũng dưới ánh sáng mặt trời ngày hôm nay, Trịnh Khiếu Nam đang ăn cơm trong khu vực giam giữ đột nhiên cười ha hả, hắn vừa cười vừa dùng tay đập phá tất cả những thứ xuất hiện trước mắt. Hắn cười giống như rất thoải mái, lại có thêm vài phần cuồng bạo.

Ánh mặt trời chiếu sáng khu vực tòa án nhân dân thành phố La Nam, không gian chung quanh càng trở nên nghiêm túc hơn.

Dưới ánh nắng tươi sáng của ngày mới có không ít người tụ tập ở ngoài tòa án thành phố, bọn họ chuẩn bị tiến vào bên trong tham gia vụ án kiện mà dù bất kỳ ai ở thành phố La Nam cũng cực kỳ quan tâm.

Bảy giờ năm mươi phút, chiếc xe số một của thị ủy La Nam dừng lại dưới khu văn phòng thị ủy, Vương Tử Quân xuống xe. Khi Vương Tử Quân xuống xe thì một chiếc xe Santana dừng lại ngay phía sau, Lục Ngọc Hùng với nụ cười tươi sáng chậm rãi đi xuống.

- Bí thư Vương, hôm nay khí trời rất tốt.

Lục Ngọc Hùng tiến lên đuổi theo nhịp bước của Vương Tử Quân, hắn mở miệng với gương mặt tràn đầy nụ cười.

Chương 655(p2): Ánh mặt trời soi sáng nhân tâm.

Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời lấp lánh rồi gật đầu nói:

- Thời tiết rất tốt.

- Thời tiết đẹp thế này nếu dùng để ngủ thì thật sự đáng tiếc.

Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì cười hì hì nói:

- Đáng tiếc những người già như chúng tôi đều quý trọng thời gian, thế nhưng thanh niên lại sử dụng thời gian quá hoang phí, luôn chìm đắm trong những giấc mộng hão huyền vào những lúc đẹp trời như thế này.

Vương Tử Quân nghe ra ý nghĩa lời nói của Lục Ngọc Hùng, hắn nhìn gương mặt ngăm đen của đối phương, sau đó ngừng lại một chút rồi mới dùng giọng nhàn nhạt nói:

- Trời chiều cũng đẹp, chỉ là khi đó lại có hoàng hôn, tôi lại không giống với bí thư Lục, tôi lại rất thích ánh nắng mặt trời.

Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng chợt biến đổi, tất nhiên hắn cũng hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân. Nhưng hắn là người mở miệng mượn lời châm chọc, thế cho nên hắn cũng không thể buồn bực cho được.

- Ha ha ha, ánh sáng buổi chiều tuy không rực rỡ bằng ban mai nhưng lại ổn định, tuy buổi sáng bừng bừng sức sống nhưng không biết khi nào sẽ bị mây đen che giấu, biết đâu cả ngày không bừng sáng.

Lục Ngọc Hùng nói xong thì cười lên ha hả.

Vương Tử Quân nhìn Lục Ngọc Hùng cười lớn, hắn cũng cười theo.

Lúc này mối quan hệ giữa hai người Vương Tử Quân và Lục Ngọc Hùng nhìn qua có vẻ hòa hợp, điều này làm cho đám nhân viên công tác ở bốn phía cảm thấy khó hiểu, cả đám cảm thấy cực kỳ kỳ quái, thầm nghĩ khi nào thì bí thư Vương và bí thư Lục trở nên thân mật như vậy?

Khi hai người Vương Tử Quân nở nụ cười thì Lý Quý Niên cũng xuống xe, hắn ngửa đầu nhìn trời, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhạt.

Thư ký đi bên cạnh Lý Quý Niên chợt báo cáo:

- Chủ tịch, sáng nay phòng tài chính tổ chức hội nghị tài chính toàn thành phố, trưởng phòng Mã gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có thời gian tham gia không?

Lý Quý Niên sờ lên đầu rồi cười nói:

- Mỗi ngày đều có hội nghị này hội nghị kia, giống như một chủ tịch thành phố như tôi không đến thì bọn họ căn bản không tổ chức hội nghị vậy. Thế này đi, anh thông báo cho chủ tịch Hà, để anh ấy đến tham gia.

Thư ký đồng ý một tiếng, ngay sau đó ghi lại chỉ thị của lãnh đạo vào trong sổ. Sau khi đi vào phòng làm việc thì thư ký lại khẽ nói:

- Chủ tịch Lý, bí thư Khâu của quận Tứ Đằng muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem hôm na có nên cho anh ấy đến một chuyến không?

Lý Quý Niên chợt đen mặt, hắn trừng mắt nhìn viên thư ký rồi thản nhiên nói:

- Báo cáo, hội nghị, không thể cho tôi yên tĩnh một chút sao?

Thư ký ít khi nào gặp phải tình huống Lý Quý Niên đen mặt dạy bảo như vậy, thế cho nên trong lòng cực kỳ sợ hãi. Đối với hắn thì Lý Quý Niên chính là lãnh đạo lớn nhất, đừng nghĩ hắn ra ngoài cực kỳ uy phong, thế nhưng nếu làm mất đi niềm vui của lãnh đạo, xem như hắn sẽ chẳng còn gì.

Lý Quý Niên ngồi xuống ghế của mình, hắn nhìn gương mặt sợ hãi của thư ký, sau đó mới thản nhiên nói:

- Hom nay trừ khi tuyến trên có chỉ thị quan trọng, nếu không cậu đừng làm phiền tôi, tôi chỉ muốn xem kịch hay sắp xảy ra mà thôi.

"..."

Thư ký thấy gương mặt Lý Quý Niên lộ ra nụ cười vui vẻ, lúc này hắn mới thở dài một hơi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu công tác của mình.

khi thư ký đặt ly trà bốc khói nghi ngút lên mặt bàn, chợt nghe thấy chủ tịch Lý mở miệng, một nhịp điêu quen thuộc vang lên, là bài "trắng sáng mười năm". Tuy nhịp điệu bài này cũng không quá hay nhưng thư ký lại thở dài một hơi, hắn biết mỗi lần lãnh đạo có biểu hiện như vậy là đang cực kỳ vui sướng. Hắn nhớ trước đó khi chủ tịch Lý hát bài này, chính là thời điểm Trình Tự Học rời khỏi vị trí bí thư thị ủy La Nam.

...

Những ngày qua Trình Tự Học rất an phận, sau sự kiện đường sắt Mân Cô thì lão giống như một quả bóng xì hơi, cũng không khoa chân múa tay với công tác thị ủy, rất ít khi phát biểu ý kiến. Hầu như ngày nào lão cũng trầm tĩnh làm cho đám nhân viên hội đồng nhân dân cảm thấy rất sợ hãi, rất sợ mình làm sai để trở thành nơi trút giận cho chủ tịch Trình.

Trong đám nhân viên công tác của hội đồng nhân dân thành phố thì kẻ sợ hãi nhất chính là chủ nhiệm văn phòng Phạm Nghiêm Đào. Người ta phải đứng cách xa Trình Tự Học, muốn tránh còn có thể chạy đi được, thế nhưng Phạm Nghiêm Đào lại khác, hắn là chủ nhiệm văn phòng, hắn muốn tránh cũng không có chỗ trốn.

Cuộc sống giống như cưỡng gian, đã tránh không thoát thì cứ chầm chậm mà hưởng thụ. Phạm Viết Đào phát triển đầy đủ tinh thần này, hắn cố gắng làm tốt công tác bản chức của mình, dù chủ tịch Trình có muốn nổi giận cũng không tìm ra cái cớ nào cả. Một chiêu này của hắn tuy có chút bị động, thế nhưng lại giảm bớt khả năng bị mắng.

Nhưng hôm nay hắn thật sự không yên, thầm hận hôm qua mình không chú ý, uống nhiều rượu và còn thừa cơ hội cùng vợ rối loạn cả đêm, tuy cả đêm sung sướng nhưng sáng thức đậy đã là bảy giờ bốn mươi. Khi thức dậy và nhìn vào đồng hồ thì cơ thể Phạm Nghiêm Đào giống như lên dây cót, hắn nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt qua loa, sau đó nhanh chóng đi về phía văn phòng hội đồng nhân dân thành phố. Nhưng hắn dù có đi nhanh thế nào cũng biết lần này mình đi làm muộn, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lần này mình khó tránh được. Hắn nghĩ đến tình huống mình bị chủ tịch Trình mắng trước đó, hắn không khỏi oán giận chính mình. Nhưng dù oán giận cũng chỉ có thể đặt trong lòng, hắn khong thể vì chuyện này mà tự xử lý chính mình.

Khi Phạm Nghiêm Đào nhìn thấy chiếc xe Nissan Bluebird dừng trong bãi đậu xe, hắn thật sự hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Trình. Duỗi đầu cũng bị chém, co đầu cũng bị chém, nếu tránh không thoát thì cứ để cho đối phương chém. Trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn xem xét lại trang phục bản thân, sau đó khẽ gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch Trình Tự Học

- Chủ tịch Trình, hôm nay tôi ngủ quên, điều này...

Phạm Nghiêm Đào là một kẻ xảo quyệt, hắn biết mình để cho lãnh đạo lấy cớ thì không bằng tự phê bình, như vậy Trình Tự Học có mắng cũng sẽ nhẹ hơn.

- Đến muộn một chút cũng không là vấn đề, hơn nữa Nghiêm Đào anh đến cũng không quá muộn.

Phạm Nghiêm Đào nghĩ rằng tiếp đón mình sẽ là một cơn mắng xối xả, thế nhưng hắn không ngờ tiếp đón mình lại là lời nói ấm áp như mùa xuân của Trình Tự Học. Hắn nhìn gương mặt đầy nụ cười của Trình Tự Học, thế là trong lòng càng thêm sợ hãi. Khi hắn chuẩn bị dùng giọng cực kỳ thành khẩn để kiểm điểm thì chợt nghe Trình Tự Học nói:

- Lần này đến chậm cũng không sao, lần sau đến sớm một chút là được, Nghiêm Đào, cậu đến đây, xem tôi vẽ tranh chữ thế nào?

Phạm Nghiêm Đào nghe thấy chủ tịch Trình Tự Học gọi mình là Nghiêm Đào, hắn chợt thở dài một hơi, hắn biết nguy cơ của mình đã qua.

Đúng lúc này đồng hồ chỉ tám giờ, Trình Tự Học đang nhìn bức tranh chữ của mình, trên mặt lộ ra vài phần chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.