Bí Thư Trùng Sinh

Chương 656: Chương 656: Tâm đã vỡ, tâm đã bị thương, tâm đã chết âm






Tòa án nhân dân thành phố La Nam càng thêm nghiêm túc dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, khi nhân viên công tác ngồi vào ghế của mình, cuối cùng tòa án mà bao nhiêu năm qua đã xử lý và phán quyết không biết bao nhiêu người đã mở.

Tề Trình Hào là chánh án của phiên tòa lần này, hắn khẽ chau mày, tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn tiếp nhận vị trí này, thế nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác đè nén.

Vụ án lần này không dễ xét xử chút nào, nếu không những vị chánh án có vị trí và tư cách cao vời xếp trước Tề Trình Hào sẽ chẳng cáo bệnh xin nghỉ, tất nhiên sẽ chẳng có khả năng rơi lên người hắn như lúc này. Khi biết được tin tức mình sẽ là thẩm phán xử lý vụ án lần này, Tề Trình Hào cũng muốn xin nghỉ, thế nhưng đáng tiếc là viện trưởng viện kiểm sát Cát Tử Quang lại không cho phép hắn nghỉ bệnh.

- Tiểu Tề, trừ khi trong nhà cậu có chuyện buồn, như vậy tôi có thể cho cậu được nghỉ, nếu như không có bất cứ thứ gì khác, vậy thì cậu phải tiếp nhận phần công tác này.

Cát Tử Quang nói một lời cứng nhắc như vậy coi như ép Tề Trình Hào vào khuôn khổ, chỉ cần Tề Trình Hào hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này nếu có cơ hội được đề bạt thì sẽ được lãnh đạo ưu tiên hơn.

Tề Trình Hào thật sự không còn cách nào khác, thế cho nên mới tiếp nhận củ khoai lang nóng vào trong tay. Ngay sau đó hắn chợt cảm nhận được một áp lực vô hình ép về phía mình. Trước đó hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị với với những áp lực sẽ đến, nhưng không biết vì sao hai bên va chạm trong sự việc này lại không tìm đến hắn, càng không có bất kỳ ai cho ra lời mời nào với hắn ở sự việc này, giống như vụ án không được bất kỳ ai quan tâm.

Trước khi bão tố kéo đến thì không gian luôn cực kỳ yên ắng, Tề Trình Hào rất thừa nhận câu nói này, vì vậy khi tuyên bố mở phiên tòa thì giọng điệu của hắn có vài phần run rẩy. Nhưng bắn tên không thể thu lại, sự việc đến nước này thì hắn căn bản không còn đường lui.

Công tố viên của viện kiểm sát đang đọc đơn khởi tố, ánh mắt Tề Trình Hào lại lướt qua vị trí dành cho bị cáo, sau đó rơi lên vị trí những người đến dự thính phiên tòa. Lúc này cũng không có bao nhiêu người đến dự thính, nếu so sánh với với tình huống vụ án này xôn xao dư luận, số người đến dự thính thật sự là ít đến mức đáng thương. Vài người thưa thớt đang lẳng lặng nghe công tố viên đọc đơn khởi tố, bầu không khí có chút trầm lắng.

Trịnh Khiếu Nam ngồi ở vị trí đầu tiên, hắn ngẩng đầu được cạo trọc lên nhìn, ánh mắt tràn đầy điệu bộ không cần quan tâm.

Tề Trình Hào đưa mắt nhìn qua Trịnh Khiếu Nam, ánh mắt không khỏi chuyển lên người Trịnh Khiếu Đống đang ngồi cách đó không xa. Tuy hắn không có tiếp xúc gì với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng hắn vẫn phát hiện ra nhân vật phong vân thường xuất hiện trên báo chí và truyền hình thành phố La Nam. Hắn là nhân viên viện kiểm sát, hắn càng biết được vài thông tin mà người ngoài không biết. Hắn biết rõ lần này có một đám người va chạm trong thành phố La Nam, người đàn ông bên dưới kia chính là một trong những nhân vật chính. Người này là nhân vật chủ yếu của vụ xét xử hôm nay, tất nhiên lúc này trong phòng họp của viện kiểm sát còn có viện trưởng và bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân đang kiểm tra chỉ đạo công tác xét xử.

Tề Trình Hào hiểu rất rõ về đơn khởi tố, dựa theo ánh mắt của một người chuyên nghiệp như hắn thì Trịnh Khiếu Nam cực kỳ bất lợi trong phiên xét xử này. Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều đã quá rõ ràng, Trịnh Khiếu Nam muốn thoát thân là điều không thể. Nhưng nụ cười trên mặt Trịnh Khiếu Nam vào lúc này lại làm cho người ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Ngay sau đó từng trình tự được tiến hành, khi luật sư hai bên tiến hành tranh luận thì người làm chứng cũng được đưa ra đối chất. Nhân chứng đầu tiên là một ông lão hơn sáu mươi tuổi ở xã Tôn Gia Câu, có lẽ đây là lần đầu tiên người này đến tòa án, thế cho nên đi lên mà cơ thể có chút run rẩy.

- Nhiếp Thuận Triêu, chiều ngày mùng chín tháng tám anh đang làm gì?

Nhân viên công tố của viện kiểm sát dùng giọng dịu dàng hỏi người thôn dân kia.

Ông lão tên là Nhiếp Thuận Triêu chính là một người cùng thôn với Nhiếp Vinh Quân, lão có chút chần chờ, sau đó lớn tiếng nói:

- Tôi...Tôi đang bó cỏ cho trâu.

Vài tiếng cười trầm thấp vang lên trong đám người, thế nhưng ngay sau đó đám người kia đã nhanh chóng im lặng.

- Vào ngày chín tháng tám anh đến nhà Nhiếp Phụ Hòa vào lúc nào? Lại thấy được những gì?

Vẻ mặt công tố viên vẫn rất nghiêm túc, vẫn mở miệng hỏi vấn đề của mình.

Nhiếp Thuận Triêu có chút căng thẳng vì tiếng cười chung quanh, bàn tay của lão chà xát trên quần áo của mình, lúc này mới trầm giọng nói:

- Nhà tôi ở đối diện nhà anh Phụ Hòa, khi tôi đang bó cỏ thì anh Phụ Hòa đang hút thuốc trước cửa, hai người chúng tôi nói chuyện với nhau.

- Các anh nói những gì?

Luật sư biện hộ cho Trịnh Khiếu Nam chợt mở miệng chen lời.

Nhiếp Thuận Triêu có chút sững sốt, sau đó lão đưa mắt nhìn thoáng qua đối phương. Tề Trình Hào thấy Nhiếp Thuận Triêu không biết phải làm sao, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Mời người làm chứng trả lời vấn đề của luật sư.

- Tôi và...Và anh Phụ Hòa nói về chuyện của con trai lớn trong nhà anh ấy, khi đó tôi nói anh Phụ Hòa nên nén đau thương, tuy cậu cả đã mất nhưng tôi mong anh ấy nên vì những người còn sống mà chăm lo sức khỏe, không thể làm tổn hại chính mình.

- Anh thấy rõ nhóm người Trịnh Khiếu Nam đến nhà Nhiếp Phụ Hòa sao?

Công tố viên thấy Nhiếp Thuận Triêu còn định nói tiếp thì trầm giọng hỏi.

Nhiếp Thuận Triêu gật đầu nói:

- Tôi thấy rõ ràng, không những một mình tôi nhìn thấy, lúc đó còn có vài người ngồi bên đường, bọn họ đều thấy được.

- Vậy anh nói xem lúc đó có chuyện gì xảy ra?

Công tố viên nhìn thoáng qua Nhiếp Thuận Triêu, sau đó tỏ ý cho Nhiếp Thuận Triêu nói tiếp.

- Khi đó chúng tôi đang an ủi anh Phụ Hòa, đúng lúc có hai chiếc xe chạy vào thôn, dẫn đầu là người này. Hắn vừa xuống xe thì hùng hổ hỏi nhà anh Phụ Hòa ở chỗ nào, khi anh Phụ Hòa còn chưa kịp lên tiếng, tiểu tử kia đòi anh Phụ Hòa đưa con dâu cả ra nói chuyện.

- Chúng tôi thấy thái độ của tên này quá ngông cuồng nên đến vây quanh. Tiểu tử kia thấy chúng tôi đến vây quanh thì càng tỏ ra ngông cuồng, khi anh Phụ Hòa nói không biết con đâu cả nhà mình ở đâu, hắn nói con trai cả Nhiếp gia nợ bọn họ một triệu, bọn họ không tìm được vợ Nhiếp Vinh Quân, thế cho nên bắt anh Phụ Hòa trả tiền.

Chương 656(p2): Tâm đã vỡ, tâm đã bị thương, tâm đã chết âm.

- Anh Phụ Hòa nào lấy đâu ra số tiền một triệu? Hơn nữa bọn họ cũng không thể nào cứ mở miệng là đòi người ta một triệu được, thế cho nên anh Phụ Hòa cũng không tin. Kết quả là nói được ba câu thì tiểu tử đấm vào ngực anh Phụ Hòa.

- Anh thấy người kia đánh Nhiếp Phụ Hòa sao?

Công tố viên chờ Nhiếp Thuận Triêu nói xong thì vội vàng hỏi.

- Không những tôi nhìn thấy mà còn có rất nhiều hàng xóm nhìn thấy, tên kia đấm anh Phụ Hòa một cái, sau đó đẩy anh ấy ngã xuống đất đạp cho vài cái.

Nhiếp Thuận Triêu nói đến đây thì lớn tiếng nói:

- Nếu không phải đám khốn kiếp này lên xe quá nhanh, người Nhiếp Gia Thôn chúng tôi cũng sẽ không cho đám khốn kiếp kia chạy thoát. Hắn là một người thanh niên mà đánh một ông lão, như vậy còn ra thể thống gì.

- Nhiếp Thuận Triêu, anh nhìn xem, trong đây có người hôm đó đánh Nhiếp Phụ Hòa hay không?

Công tố viên chỉ về bốn phía rồi lớn tiếng hỏi.

Nhiếp Thuận Triêu căn bản không có chút do dự, lão chỉ về phía Trịnh Khiếu Nam rồi nói:

- Chính là tên khốn này, nếu hắn không chạy, đám người thôn chúng tôi sẽ cho hắn biết tay.

- Ông già kia, ông mắng ai? Con bà nó ông mắng lại xem, ông xé xác mày ra bây giờ, dám mắng sao? Con bà nó dám mắng sao?

Trịnh Khiếu Nam giống như nổi điên, hắn gầm lên, cơ thể giống như muốn xông về phía Nhiếp Thuận Triêu. Nếu như không phải bị hai tên cảnh sát ở phía sau giữ lại, chỉ sợ hắn đã vọt đến trước mặt Nhiếp Thuận Triêu.

- Trật tự, trật tự.

Tề Trình Hào gõ búa xuống bàn tỏ ý bình tĩnh trở lại, thế nhưng Trịnh Khiếu Nam vẫn tiếp tục gào rống lên, phải có thêm hai cảnh sát chạy đến thì hắn mới bình tĩnh trở lại.

Tề Trình Hào cũng từng xem qua bằng chứng của Nhiếp Thuận Triêu, trong lòng hắn biết rõ, nếu như không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần dựa vào những thứ này cũng đủ có thể kết tội Trịnh Khiếu Nam.

- Nhiếp Thuận Triêu, tôi hỏi anh, khi Trịnh Khiếu Nam phát sinh xung đột với Nhiếp Phụ Hòa, người trong cuộc có phải rất kích động, khi còn chưa ra tay thì Nhiếp Phụ Hòa có phải dùng ngôn ngữ kích thích người trong cuộc không?

Tòa án đã bình tĩnh trở lại, luật sư biện luận cho Trịnh Khiếu Nam khẽ đi đến hỏi.

Nhiếp Thuận Triêu trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Tôi không nhớ rõ, lúc đó anh Phụ Hòa có cãi vả với tiểu tử này, nhưng dù có cải vã thì tên kia cũng không được đánh người, hơn nữa độ tuổi của anh Phụ Hòa cũng đáng cha chú của hắn.

Luật sư đeo kính gọng vàng cũng không tiếp tục mở miệng hỏi, giống như đã hỏi xong tất cả.

Khi Nhiếp Thuận Triêu trả lời vấn đề thì Trịnh Khiếu Đống ngồi trên ghế dự thính chợt nở nụ cười nhạt. Khi Nhiếp Thuận Triêu đi xuống thì có vài nhân chứng đi lên, bọn họ cũng là người trong thôn Nhiếp Gia Thôn, đều nói ra những lời giông hệt như Nhiếp Thuận Triêu. Luật sư đeo kính gọng vàng biện hộ cho Trịnh Khiếu Nam cũng hỏi bọn họ những câu tương tự như với Nhiếp Thuận Triêu.

Sau khi tất cả nhân chứng lên trình diện thì công tố viên bắt đầu trần thuật với tòa án, hắn lớn tiếng nói:

- Căn cứ vào lời khai của nhân chứng, chúng tôi cho rằng Trịnh Khiếu Nam cấu thành tội danh cố ý đánh người gây tử vong, mời...

Giang Tiểu Vinh ngồi cách Trịnh Khiếu Đống không quá xa, lúc này hai tay của nàng chợt xiết chặt, tuy nàng đang cố gắng áp chế cảm giác kích động của mình, thế nhưng cơ thể vẫn liên tục run rẩy.

Nhâm Nhạn Đồng ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được tâm tình kích động của dì Hai, nàng cũng hiểu dì của mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có những cảm nhận riêng vào lúc này.

Tuy sự kiện của dượng Hai còn chưa được rõ ràng, thế nhưng chỉ cần Trịnh Khiếu Nam được xử lý theo pháp luật, như vậy sẽ là một an ủi lớn cho dì Hai của Nhâm Nhạn Đồng, hơn nữa tất cả giống như sắp được công bố.

- Thưa chánh án, thưa các vị thẩm phán, tôi cảm thấy rất tiếc nuối về tình huống đương sự tạo nên thương tổn với ông lão Nhiếp Phụ Hòa.

Vị luật sư đeo kính gọng vàng khẽ tiến lên một bước, hắn hơi cúi người rồi nói tiếp:

- Chúng tôi tình nguyện đền bù tất cả tổn thất của lão tiên sinh Nhiếp Phụ Hòa về phương diện kinh tế, nhưng đương sự của tôi là một bệnh nhân, khi đó anh ấy không thể khống chế được hành vi của mình. Anh ấy là một người bị hạn chế hành vi năng lực, vì vậy tôi cho rằng sự kiện này anh ấy không phải gánh chịu trách nhiệm hình sự.

Viên luật sự nói rồi lấy ra một bản văn kiện nói:

- Đương sự của tôi có giấy chứng nhận tâm thần, khi bình thường sẽ không có vấn đề, nhưng khi bị kích thích thì bệnh sẽ phát tác. Anh ấy là người hạn chế hành vi, dựa theo pháp luật của quốc gia, những gì anh ấy gây ra khi phát bệnh hoàn toàn có thể thoát khỏi tránh nhiệm hình sự.

- Vừa rồi nhân chứng cũng đã chứng minh đương sự có phát sinh cải vã với lão tiên sinh Nhiếp Phụ Hòa, cũng vì những cải vã như vậy mà bệnh tình của đương sự phát tác, thế cho nên mới sinh ra hành vi với lão tiên sinh Nhiếp Phụ Hòa. Nếu như đương sự của chúng tôi không bị kích thích, dù thế nào anh ấy cũng không động tay động chân với một ông lão hơn bảy mươi tuổi.

Tòa án vốn bình tĩnh chợt trở nên lạnh ngắt như tờ, tất cả đưa mắt nhìn vị luật sư, nhìn về phía bản chứng minh trong tay người này.

Tề Trình Hào cũng thật sự không ngờ sự việc lại có nghịch chuyển quá lớn như vậy. Hắn nhìn giấy chứng nhận bệnh tâm thần ghi rõ vào tháng ba năm nay, bên dưới là một chữ ký, tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư Tôn Nghiêu Thọ chuyên gia thâm niên của bệnh viện tâm thần thành phố Sơn Viên, thế là trong lòng không khỏi bùng lên những con sóng thủy triều cực mạnh.

Giám định bệnh tâm thần, thì ra Trịnh Khiếu Đống có trò này, hèn gì hôm nay đối phương không tỏ ra gấp gáp, vì trong tay có một lá bài tốt như vậy. Người bị chứng nhận bệnh tâm thần mỗi khi phát bệnh thường căn bản không biết mình làm gì, vì vậy cũng không phải phụ trách hành vi của chính mình. Còn phương diện bồi thường vật chất, Trịnh Khiếu Đống là nhà giàu nhất thành phố La Nam, sao lại thiếu chút tiền như vậy?

- Trịnh Khiếu Nam không phải bị bệnh tâm thần, chánh án, ngài không nên nghe lời hắn, hắn không phải bị bệnh tâm thần, giấy chứng minh là giả.

Giang Tiểu Vinh ngồi ở trên ghế dự thính giống như trượt chân xuống vách đá vạn trượng, nàng đứng lên khỏi ghế rồi lớn tiếng hô về phía Tề Trình Hào, bàn tay giữ chặt ghế, cơ thể tràn đầy hương vị điên cuồng.

Nhâm Nhạn Đồng giữ chặt lấy dì của mình, nàng thật sự không ngờ lại có kết quả như vậy. Có giấy chứng nhận bệnh tâm thần, nàng đưa mắt nhìn tên đàn ông trẻ tuổi đầu trọc bên kia, nàng căn bản không tin đối phương bị bệnh tâm thần. Nhưng không tin thì làm gì được? Người ta có giấy chứng minh, bọn họ không tìn thì làm gì đây?

Chương 656(p3): Tâm đã vỡ, tâm đã bị thương, tâm đã chết âm.

- Thưa nữ sĩ, chị có thể không tin lời của tôi, thế nhưng đây là giấy chứng nhận bệnh tâm thần được tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư Tôn Nghiêu Thọ, một trong những chuyên gia đầu ngành tâm thần học trong nước chứng nhận, chị cũng không thể không tin được.

Tên luật sư đeo kính gọng vàng cầm lấy văn bản chứng minh mà trên mặt lộ ra nụ cười ngạo nghễ.

Giang Tiểu Vinh đứng đó mà thật sự ngây ngốc, tuy chỉ đứng yên mà không làm gì, thế nhưng biểu hiện của nàng lại nói rõ tâm tình của chính mình vào lúc này là như thế nào. Nàng rất đau thương, thậm chí tâm đã vỡ, đã bị thương, đã chết mất rồi. Nàng cố gắng phấn đấu vì cái chết của chồng, nàng còn vì sự công chính của chồng mình mà không tiếc chạy ngàn dặm đến thủ đô để tìm gặp bí thư còn chưa đến nhận chức là Vương Tử Quân. Nàng vì chút công chính mà không tiếc vứt hết cả thể diện, la hét tranh đấu, vì nó mà không tiếc trốn đông chạy tây, chỉ mong muốn điều tra rõ ràng về cái chết của chồng.

Khi tất cả sắp rõ ràng, Giang Tiểu Vinh sắp tìm được câu trả lời cho bố chồng đã mất, thế nhưng kết quả lại quá bất ngờ làm cho nàng thật sự không tin, không thể nào tiếp thụ, không thể nào đối mặt. Đây không phải là sự thật, nhất định không phải là thật.

Thế nhưng tất cả không thực hiện theo đúng nguyện vọng của Giang Tiểu Vinh, phát luật căn cứ vào chứng cứ, bây giờ Trịnh Khiếu Đống có thể lấy ra giấy chứng minh bệnh tâm thần được chuyên gia chứng nhận, như vậy đó là một chứng cứ được pháp luật tiếp nhận. Nhâm Nhạn Đồng căn bản không quan tâm sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nàng chỉ chú tâm vào Giang Tiểu Vinh, trong lòng cầu mong dì Hai của mình đừng có chuyện gì xảy ra.

Âm thanh kết thúc phiên tòa vang lên, tuy Nhâm Nhạn Đồng không cẩn thận lắng nghe, thế nhưng nhìn vào nụ cười chiến thắng của những người bên kia, nàng biết cuối cùng có kết quả gì.

Nhâm Nhạn Đồng cũng không quan tâm đến kết quả như vậy, bây giờ nàng chỉ mong sao Giang Tiểu Vinh có thể giữ được bình tĩnh mà thôi.

- Nữ sĩ Giang Tiểu Vinh, tôi là anh của Trịnh Khiếu Nam, tôi cảm thấy rất có lỗi với cái chết của lão tiên sinh Nhiếp Phụ Hòa, chúng tôi sẽ nhất định cố gắng đền bù tổn thất, sẽ dùng nó xem như lời xin lỗi sâu sắc nhất dành cho quý gia đình.

Trịnh Khiếu Đống đi đến trước mặt Giang Tiểu Vinh với vẻ mặt trầm thấp, sau đó dùng giọng cực kỳ chính thức nói.

Giang Tiểu Vinh đúng lúc này chợt tỉnh táo lại, nàng điên cuồng lao về phía Trịnh Khiếu Đống, sau đó khàn giọng nói:

- Chút, mày cút đi cho tao, mày là tội phạm giết người, giết chồng tao, mày giết chồng tao.

Trịnh Khiếu Đống có thể nói là rất dễ dàng tránh né những đòn đánh của Giang Tiểu Vinh, thế nhưng hắn căn bản không thèm tránh, chỉ để tùy ý cho bàn tay đối phương đập lên người mình.

Đám cảnh sát thấy Giang Tiểu Vinh nổi điên thì chạy đến tách ra, vị luật sư đi bên cạnh Trịnh Khiếu Đống chợt trầm giọng nói:

- Trịnh tiên sinh, ngài bị người ta tấn công, chúng ta có thể tố cáo cô ta.

- Không cần, tôi hiểu tâm tình của cô ấy vào lúc này, nếu như một tát vừa rồi của cô ấy có thể chuộc tội, tôi tình nguyện tiếp nhận thêm vài cái tát nữa.

Trịnh Khiếu Đống dùng giọng tràn đầy cảm xúc nói.

Đúng lúc này ánh đèn lóe lên, phóng viên không biết chui từ đâu ra, bọn họ nhiệt tình kêu tên của Trịnh Khiếu Đống, lại đưa ra vài câu hỏi.

Nhâm Nhạn Đồng nhìn thấy những gì đang diễn ra, trong lòng nàng thật sự rất đau thương, nàng không còn dũng khí để ở lại chỗ này, thế cho nên kéo dì Hai đã bình tĩnh trở lại đi ra bên ngoài.

Khi đi ra khỏi tòa án, Nhâm Nhạn Đồng chợt thấy được một gương mặt tươi cười, đó là gương mặt tưoi cười vì chiến thắng của Trịnh Khiếu Đống.

Tống Ích Dân nhìn gương mặt tươi cười của viện trưởng viện kiểm sát Cát Tử Quang, trong lòng không khỏi sinh ra xúc động muốn tát cho đối phương một cái nổ đom đóm. Hắn dù thế nào cũng không ngờ loại thắng lợi vốn nắm chắc trong tay sẽ kết thúc như vậy.

"Giám định bệnh tâm thần! Nếu Trịnh Khiếu Nam thật sự có bệnh thì có thằng nào không bị bệnh?"

Tống Ích Dân lúc này cực kỳ tức giận, hắn dù nổi giận nhưng không thể phát tác. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn cũng là người cần tôn trọng pháp luật. Sau khi Cát Tử Quang cho ra căn cứ chính xác, hắn khẽ phất tay với đối phương.

Lần này không giành được thắng lợi, như vậy bản kế hoạch cải cách hệ thống tư pháp của Tống Ích Dân xem như tan vào mây gió, không những thế lực khống chế của hắn ở hệ thống tư pháp càng thêm suy yếu. Lúc này điều hắn cần xem xét nhất chính là nên đi nói thế nào với bí thư Vương.

Tống Ích Dân nghĩ đến tình huống mình dùng lời lẽ sắt son để khẳng định với bí thư Vương là không có vấn đề xảy ra, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Đồng thời hắn nghĩ rằng ở thành phố La Nam này sắp có một người chịu áp lực còn nặng nề hơn cả mình.

Dù sao thì bí thư Vương Tử Quân là người ra lệnh bắt Trịnh Khiếu Nam, cả thành phố cho rằng bí thư Vương Tử Quân sẽ nắm sự kiện Trịnh Khiếu Nam để tạo ra sóng gió lớn. Kết quả lúc này thật sự không ngờ, thế nhưng nó lại đại biểu cho sự thất bại thảm hại của bí thư Vương. Khi sự việc này phát triển, tin chắc đủ mọi áp lực sẽ cuốn về phía bí thư Vương như thủy triều. Quyền uy mà bí thư Vương vừa dựng lên chắc chắn sẽ bị đám người không cam lòng kia đứng ra khiêu chiến. Tuy những trò khiêu chiến đã sớm tồn tại, thế nhưng lại bị uy vọng của bí thư Vương ở phương diện đường sắt Mân Cô áp chế không ngóc lên được. Bây giờ đám người kia tìm được điểm đột phá, những người phản đối sẽ nhanh chón tụ tập lại và cùng nhau ùa về phía bí thư Vương.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng đập cửa vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Cát Tử Quang. Thư ký của Tống Ích Dân đi vào, hắn chào hỏi Tống Ích Dân, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ nói:

- Bí thư Tống, anh xem.

Tống Ích Dân nhìn theo ngón tay của thư ký, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có hai người phụ nữ bị cảnh sát giữ lại. Một người cảnh sát đưa ra một phần văn kiện, sau đó có hai nữ cảnh sát giữ lấy người phụ nữ lớn tuổi đưa vào trong xe, còn cô gái trẻ điên cuồng giữ người phụ nữ kia lại.

Tống Ích Dân biết người phụ nữ lớn tuổi kia, đó chính là Giang Tiểu Vinh. Chuyện gì xảy ra? Đây là có chuyện gì xảy ra? Khi Tống Ích Dân đang định nổi giận thì điện thoại vang lên. Thư ký nhìn dãy số điện thoại gọi đến, hắn khẽ nói:

- Bí thư Tống, là điện thoại của cục trưởng Hà.

Tống Ích Dân lúc này căn bản không muốn tiếp điện thoại của Hà Tiến Chung, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, vẫn cầm lấy điện thoại trong tay thư ký.

Giọng điệu của Hà Tiến Chung ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng hôm na Tống Ích Dân lại cảm thấy nó rất chói tai:

- Bí thư Tống, tôi là Tiến Chung, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài, bây giờ ngài có thời gian không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.