Đổng Trí Tân thầm nghĩ, nếu như tôi có thể đề nghị với lãnh đạo,
nào còn phải chờ đến lượt cô đưa ra lời đề nghị như vậy? Nhưng hắn vẫn
phải cố gắng biểu hiện sự tôn nghiêm của một thư ký trưởng, hắn ho khan
một tiếng rồi dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi sẽ đề nghị với lãnh đạo.
Khi Đổng Trí Tân vừa đặt điện thoại xuống, phó chủ nhiệm văn phòng thị
ủy Tần Tiêu Bạch cũng chạy đến. Tần Tiêu Bạch là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thật sự đang ở độ tuổi chín chắn. Người phụ nữ này có gia
cảnh rất tốt, cuộc sống an nhàn sung sướng, thế cho nên là đóa hoa trong văn phòng thị ủy La Nam. Lúc này nàng vội vàng chạy đến, bộ ngực phập
phồng dữ dội làm cho người ta nhìn vào mà hoa cả mắt.
- Thư ký trưởng, không hay rồi...
Đổng Trí Tân nghe nói như vậy thì đổ mồ hôi hột. Trước kia khi hắn ăn
không ngồi chờ ở phòng nghiên cứu chính sách, hắn cũng có chút quan hệ
với Tần Tiêu Bạch, vui đùa vài câu là bình thường. Nhưng hôm nay hắn căn bản không nhịn được, không khỏi lạnh mặt nói:
- Thế nào lại không hay? Tôi không phải vẫn đang còn tốt sao?
Tần Tiêu Bạch vừa thở dốc vừa nói:
- Vừa rồi có bảy phóng viên đi đến, bọn họ nói rất có hứng thú với vấn
đề phát triển thành phố La Nam, hy vọng có thể được phỏng vấn bí thư
Vương.
- Thúi lắm.
Đổng Trí Tân nào không biết mục
đích của đám phóng viên kia? Đám khốn kiếp này là những kẻ chỉ sợ thiên
hạ không loạn, bây giờ hắn cũng không có nhiều cố kỵ, hắn mắng một câu
rồi phất tay phân phó:
- Cô phụ trách chiêu đãi bọn họ cho tốt,
cô cần phải nắm chặt một nguyên tắc, đó là dù thế nào thì cũng không cho bọn họ phỏng vấn.
- Tôi nên nói thế nào đây?
Tần Tiêu Bạch thấy Đổng Trí Tân nổi giận thì dùng giọng quẫn bách hỏi.
- Ngày thường cô là người nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ đến thời điểm
mấu chốt sao lại như vậy? Điều này cần tôi chỉ dạy sao?
Đổng Trí Tân cũng không nghĩ ra phương án nào hay, thế là dùng giọng không chút khách khí nói.
Tần Tiêu Bạch nhìn bộ dạng của Đổng Trí Tân, thế là cũng không dám hỏi
nữa. Nàng biết rõ nếu tiếp tục làm cho thư ký trưởng mất hứng, chỉ sợ sẽ bị mắng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đổng Trí Tân cũng không nhìn dãy số, hắn tức giận nghe máy:
- Alo, tôi là Đổng Trí Tân.
- Trí Tân, là tôi, Vương Tử Quân, anh đang cãi nhau với ai sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi bận rộn quá.
Đổng Trí Tân nghe thấy đó là Vương Tử Quân thì chợt hoảng sợ.
Vương Tử Quân cười cười:
- Tôi biết rồi, Trí Tân, tôi nghe nói có không ít phóng viên chuẩn bị đến phỏng vấn có phải không?
- Đúng vậy, bí thư Vương.
Đổng Trí Tân vừa trả lời vấn đề của Vương Tử Quân vừa khẽ đề nghị:
- Bí thư Vương, bí mật khó giữ nếu nhiều người được biết, tôi lo lắng
anh không ứng phó nổi, thế là tìm cách trì hoãn bọn họ.
Vương Tử Quân ở bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói:
- Nếu như vậy thì mời bọn họ bảy giờ đến hội trường.
- Bí thư Vương, điều này...
Đổng Trí Tân gần đây căn bản luôn thực hiện chỉ thị của Vương Tử Quân,
nhưng lúc này hắn không nhịn được phải cho ra ý kiến phản đối. Hắn thấy
nhân tố không ổn định của sự kiện trò chuyện trực tuyến này là rất
nhiều, nếu bây giờ cho đám phóng viên miệng lưỡi sắc bén đi vào, không
phải sẽ làm sự việc náo loạn sao?
- Đuổi một con dê thì cả đàn sẽ chạy, nếu bọn họ đã đến, cứ cho bọn họ đi vào.
Vương Tử Quân mỉm cười dùng giọng trêu chọc nói.
Đã đến đúng thời điểm, lúc này rất nhiều người cảm thấy căng thẳng. Một số người có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân thì thật sự rất lo lắng, những người khác thì liên tục thảo luận về Vương Tử Quân trên các diễn
đàn.
Bí thư thị ủy thảo luận trực tuyến trên inte, điều này
thật sự là không có tiền lệ. Thế nhưng lúc này đám người chủ yếu là chú ý đến chiếc điện thoại giá cả đắt đỏ trên tay của Vương Tử Quân mà thôi.
Dù tỉnh Sơn Nam đã có kết quả điều tra rõ ràng, thế nhưng kết quả như
vậy căn bản không thể nào dẹp yên dư luận. Trong nước có rất nhiều người có một tâm lý, đó là căn bản không chào đón đám người làm quan mà giàu
có.
Trận chiến chưa bắt đầu nhưng đã thu hút được sự chú ý
của các danh nhân trên inte, bọn họ bắt đầu cho ra những lời bình của
minh trên các diễn đàn. Những lời bình luận của đám người này không khỏi làm cho các nhân viên công tác của văn phòng thị ủy nhìn vào mà giật
mình.
- Nhổ một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết người.
Đây là một câu của một nhà bình luận thời sự nổi tiếng, người này có
danh tiếng ở giới bình luận, hắn vừa lên tiếng thì có không ít những lời bình luận phản hồi.
Càng có không ít người có danh tiếng
trong giới bình luận trực tiếp tỏ thái độ, đó là nhất định sẽ tham gia
sự kiện trò chuyện trực tuyến ở thành phố La Nam, sẽ đặt ra vài câu hỏi
cho bí thư Vương.
Vô tình có đủ loại topic được lập ra trên
các trang web, bốn chữ thành phố La Nam càng được người ta đưa lên vị
trí đầu tiên trong các trang web tìm kiếm.
Nếu so sạnh với
truyền thông thì những người từng tiếp xúc với Vương Tử Quân càng chú ý
đến tình huống vào lúc này hơn, dù tâm tư chỉ có một, thế nhưng lại nhất trí trong hành động vì sự kiện lần này.
Khu thường ủy tỉnh
ủy Sơn Nam, Hào Nhất Phong đang phê duyệt văn kiện. Lão đặt bút xuống,
đứng lên thư giãn gân cốt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vị trí phòng làm việc của Hào Nhất Phong là rất tốt, lúc này ánh mặt trời chiều tà chiếu qua cửa kính lên trên người.
- Bí thư Nhất Phong.
Thư ký Tiểu Lý khẽ gõ cửa đi đến, hắn thấy bí thư Nhất Phong đang thư giãn gân cốt, thế là khẽ nói một tiếng.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Tiểu Lý, sau đó tiếp tục ngắm cảnh. Tiểu Lý có chút do dự, sua đó mới khẽ nói:
- Bí thư Nhất Phong, trưởng ban Trần của ban tổ chức trung ương đã đến, trưởng phòng Lữ nói xem ngài có thể tham gia hay không?
Hào
Nhất Phong vẫn tương đối tình nguyện tiếp đãi cán bộ của ban tổ chức
trung ương đi đến Sơn Nam, bình thường nếu không có chuyện gì khẩn cấp
thì đều đích thân mời dùng cơm. Lúc này người đến là trưởng ban Trần,
càng là cán bộ thân tín của trưởng ban Dương Độ Lục, bình thường chỉ cần đến tỉnh Sơn Nam, Hào Nhất Phong nhất định sẽ đến chúc rượu.
Nhưng lúc này Hào Nhất Phong lại giữ thái độ khác, lão trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cậu nói với trưởng phòng Lữ, nói hôm nay tôi có việc quan trọng, căn
bản không thể đi qua, để cho anh ấy uống vài ly với trưởng phòng Trần.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói:
- Chú ý nói với trưởng phòng Lữ đề cao cấp bậc tiếp đãi với trưởng ban Trần.
- Vâng!
Tiểu Lý tuy không hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, thế nhưng vẫn thành thật trả lời.
Sau khi xử lý xong các việc vặt vãnh thì đã mất hơn mười phút, sau khi nhìn bầu trời đã dần tối, Tiểu Lý cung kính nói:
- Bí thư Hào, hôm nay chúng ta đi đâu?
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày căn bản có hàng đống chuyện
xử lý không hết, tiếp đãi rất nhiều người. Hơn nữa vừa rồi bí thư còn
nói mình có chuyện quan trọng.
- Về nhà.
Hào Nhất Phong nói ra hai chữ này thì cất bước đi ra ngoài.
Lãnh đạo làm sao vậy? Tiểu Lý chợt cảm thấy khó hiểu, hắn vội vàng xách cặp cất bước đi theo Hào Nhất Phong xuống lầu.
Xe đã chờ sẵn bên dưới, sau khi Hào Nhất Phong lên xe, Tiểu Lý vẫn còn
đang suy đoán về ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn là thư ký của Hào Nhất Phong,
việc quan trọng nhất chính là nắm giữ ý nghĩ của lãnh đạo, nếu như hắn
không làm được, như vậy cũng không cần làm thư ký nữa rồi.
Nhưng Tiểu Lý suy nghĩ khắp mọi ngõ ngách mà căn bản không thể biết được Hào Nhất Phong về nhà vào lúc này để làm gì. Không phải hôm nay là ngày kỷ niệm gì của bí thư Nhất Phong đấy chứ? Hắn nghĩ đến những lời nhắn
nhủ của vị thư ký tiền nhiệm, thế là trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy.
- Tiểu Lý, hình như khi cậu học đại học, cậu còn có một văn bằng về máy tính có phải không?
Hào Nhất Phong chợt phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong xe.
- Vâng, lúc đó tôi thấy máy tính khá quan trọng, thế là bỏ ra chút thời gian học tập văn bằng về máy tính.
Tiểu Lý sở dĩ được chọn làm thư ký cho Hào Nhất Phong, cũng không phải
là không có nguyên nhân, vì hắn rất hiếu học, tri thức uyên bác.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ nói:
- Vậy lát nữa cậu đến nhà tôi dùng cơm, thuận tiệ giúp tôi xử lý chiếc máy tính.
Xử lý máy tính? Bốn chữ này giống như một tiếng sét vang lên trong lòng Tiểu Lý, đánh mạnh vào tâm tư của hắn.
Khoảnh khắc này Tiểu Lý chợt bừng tỉnh, hèn gì lãnh đạo muốn về nhà, xem ra cũng quan tâm đến sự kiện kia.
Tiểu Lý nghĩ đến sự kiện ở thành phố La Nam được xào nấu nóng hừng hực
trên inte, thế là không khỏi càng thêm hiếu kỳ. Trong thời gian hắn làm
thư ký cho bí thư Hào Nhất Phong, có không ít bí thư thị ủy bắt đầu lấy
lòng hắn, những vị bí thư này có cả La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên.
Nhưng Vương Tử Quân lại là người duy nhất căn bản có quan hệ ôn hòa với Tiểu Lý, cho dù đến chỗ bí thư Hào Nhất Phong báo cáo công tác cũng chỉ là giải quyết việc chung, rất ít khi đến phòng làm việc để chào hỏi
hắn.
Tiểu Lý nhìn từ phương diện công tác thì thấy bí thư Vương căn bản
không phải là nước thuộc một bình với bí thư Hào Nhất Phong của mình. Vì vậy trong tầm mắt của Hào Nhất Phong thì Tiểu Lý luôn giữ khoảng cách
nhất định với Vương Tử Quân, đối với những gì hắn biết về bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, hắn cảm thấy bí thư của mình sẽ nhanh chóng nắm bắt
được Vương Tử Quân.
Nhưng khi từng sự kiện phát sinh, Tiểu Lý chợt phát hiện mình nghĩ lầm. Bí thư Vương căn bản không bị nắm bắt,
hơn nữa cuộc sống càng lúc càng tốt, cho dù bí thư tỉnh ủy không hài
lòng về Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không làm gì được.
Tiểu Lý là thư ký cho bí thư tỉnh ủy, hắn biết ý chí và sự độ lượng của Hào
Nhất Phong cũng không phải nhỏ. Nhưng khi đối đãi với vấn đề của Vương
Tử Quân, lãnh đạo của mình căn bản không liên hệ với sự độ lượng.
Trước đó có người đưa tin tức Vương Tử Quân đeo chiếc đồng hồ Patek
Philippe hơn một triệu lên inte, Tiểu Lý cảm thấy cơ hội đến, không ngờ
kết quả điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy lại là như vậy.
Khi Tiểu Lý cho rằng bí thư Vương sắp phải sống an phận một thời gian,
chợt nghe thấy tin tức bí thư Vương sẽ thảo luận trực tuyến với cộng
đồng mạng trên trang web của chính quyền thành phố La Nam. Cái gì mà
thảo luận về phương diện phát triển thành phố La Nam, đây chỉ là lời nói dễ nghe mà thôi, có ai không biết rõ nội dung thật sự của nó chứ?
Người này thật sự lắm trò.
Cũng không biết bí thư Vương sẽ ngã gục trên mạng với bộ dạng thế nào,
Tiểu Lý là một cư dân mạng có thâm niên, hắn luôn bảo trì quan điểm của
mình với gió bão phát sinh trên inte. Lúc này tình hình trong nước quá
buồn cười, trên tivi luôn nói tốt, mở inte thì lại xuất hiện tình huống
nước sôi lửa bỏng. Nơi đây là chốn mà không ai đố kỵ ai, hầu như cấp bậc gì cũng có thể dễ dàng làm khó cho anh, thế cho nên đó là chốn mà mọi
người phát tiết những bực dọc trong ngày.
Trong đầu lóe lên những tính toán về Vương Tử Quân, Tiểu Lý chợt mở miệng trầm giọng nói:
- Tôi sẽ thử, nếu không được sẽ cho người chuyên nghiệp đến.
Hào Nhất Phong không nói gì nhưng lại có chút không vui, vì những chuyện thế này cũng không nên ném ra ngoài.
Xe chạy đến trước cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy, có một chiếc xe chạy
đến, hai chiếc xe hầu như dừng lại cùng một lúc. Tiểu Lý nhìn thoáng qua chiếc xe bên kia, hai mắt lập tức híp lại.
Chiếc xe này hầu
như hoàn toàn giống với xe của Hào Nhất Phong, thân màu ngăm đen, tạo
hình mạnh mẽ, độ mới tương đồng, thậm chí cũng chỉ khác biển số mà thôi, Thạch Kiên Quân cũng về nhà sao?
Trong đầu Tiểu Lý chợt nghĩ đến sắp xếp hôm nay của Thạch Kiên Quân, dựa theo kế hoạch thì chủ tịch Thạch hôm nay cũng có nhiệm vụ tiếp đãi, như thế nào cũng về nhà.
Nhưng thấy lãnh đạo không chịu hạ cửa kính, Tiểu Lý cũng không dám mở
cửa. Khi hai tên cảnh sát đứng ngoài cổng cúi chào, hai chiếc xe một
trước một sau đi vào bên trong.
Hào Nhất Phong ở trong biệt
thự số một, khi chiếc xe chạy trên đường về nhà, có một chiếc xe Audi
chạy ra. Chẳng lẽ bí thư Đường Cảnh Ung cũng đã về nhà?
Hai chiếc xe đi qua bên cạnh nhau, Tiểu Lý nhìn qua cửa sổ xe, thấy bên trong cũng không có Đường Cảnh Ung.
Trong thời điểm mà hầu như nơi nào cũng phải xã giao, ba vị lãnh đạo
đứng đầu tỉnh Sơn Nam đều về nhà, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, Tiểu Lý nhanh chóng đưa mắt nhìn Hào
Nhất Phong đang ngồi phía sau, chỉ thấy lãnh đạo vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không chút biểu cảm. Thế là hắn không khỏi cảm thấy bội phục
bí thư Vương vì làm cho ba vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh không được yên
ổn.
Hào Nhất Phong về nhà, sau khi đơn giản dùng cơm tối,
Tiểu Lý đi vào trong giúp bí thư Hào Nhất Phong mở máy tính. Tuy số lần
bí thư Hào Nhất Phong lên mạng cũng chỉ có hạn mà thôi, thế nhưng là bí
thư tỉnh ủy, trong nhà vẫn có một chiếc máy tính cao cấp.
Khi Tiểu Lý mở máy tính, ánh mắt nhìn về phía Hào Nhất Phong. Tuy hắn đoán
được tâm tư của lãnh đạo, thế nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên
ngoài. Đây là một trong những kinh nghiệm mà hắn có được, khi nào nên
giả vờ ngu thì nhất định phải ngu.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại khẽ vang lên, Tiểu Lý làm thư ký của Hào Nhất Phong,
tuyệt đối không thể nào không tiếp điện thoại. Nhưng khi hắn lấy điện
thoại ra, chợt phát hiện tiếng chuông không phát ra từ cái của mình.