"Trò chuyện trực tuyến sao?"
Tào Viễn sững sốt giây lát, sau đó dùng giọng không kiêng nể gì cười lên ha hả:
- Tên Vương Tử Quân này có phải là bị lừa đá hay không? Dám mở trò vui
này. Các anh em, các người đều nghe kỹ cho tôi, nếu tiểu tử kia dám gánh cả thiên hạ, như vậy chúng ta sẽ ra tay hầu hạ, nói cái gì cũng phải
làm cho bí thư Vương vui vẻ mới được.
Đám người này đã đi
theo Tào Viễn lâu năm, tất nhiên hiểu rõ tính cách của hắn. Lúc này hắn
vểnh mông lên thì chắc chắn sẽ không sót cái gì, bây giờ nghe thấy hắn
cho ra sắp xếp, cả đám lập tức gật đầu xưng vâng nói:
- Tào thiếu gia cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho bí thư Vương một lễ gặp mặt thật lớn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Tào Viễn, hắn tiện tay cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong nói: xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Tào thiếu gia, tối hôm nay chúng ta ở trong khách sạn Siêu Uy ở thành phố La Nam.
Tào Viễn hừ một tiếng rồi cúp điện thoại nhưng vẻ mặt lại cực kỳ phấn chấn, căn bản không thể nào ức chế nổi.
...
Lực lượng inte lúc này bắt đầu nổi bật điên cuồng, sau khi công bố tin
tức Vương Tử Quân sẽ trò chuyện trực tuyến về tình hình phát triển thành phố La Nam, chỉ nửa giờ sau đã được truyền đi khắp tất cả diễn đàn, có
một số trang web bắt đầu thảo luận tràn lan về chủ đề này.
- Vương Tử Quân muốn làm gì?
Hào Nhất Phong nhận được tin tức này thì trong đầu liên tục lóe lên
nhiều ý nghĩ. Dựa theo kinh nghiệm khi liên hệ với Vương Tử Quân, người
này tuyệt đối không phải kẻ nóng đầu cho ra đối sách không hay, mỗi bước đi của hắn đều có mục đích rõ ràng.
Muốn cải tạo hình tượng
của mình sao? Hào Nhất Phong lắc đầu, thầm nghĩ với loại người khôn khéo như Vương Tử Quân, sao lại đi một nước cờ kém như vậy? Chẳng lẽ hắn
không biết, có một số việc chỉ có thể chờ thời gian xóa nhòa đi sao?
Hào Nhất Phong ném tin tức này ra sau đầu, lão tiếp tục xem xét văn
kiện trên bàn làm việc của mình. Nhưng lão cũng đã cho ra một quyết
định, đó là tối nay nhất định sẽ xem Vương Tử Quân trò chuyện trực tuyến như thế nào.
Khi Hào Nhất Phong đang suy đoán mục đích của
Vương Tử Quân, các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam khác cũng nhận được tin tức. Nhưng bọn họ căn bản có những phản ứng khác nhau.
Sau khi
Thạch Kiên Quân nhận được tin tức thì cầm điện thoại lên rồi lại thả
xuống, cuối cùng hắn khẽ tắt trang web kia đi, giống như chưa bao giờ
nhận được tin tức này.
Đường Cảnh Ung lại châm một điếu thuốc, sau đó chậm rãi hút một lúc lâu, cuối cùng mới dậm thuốc vào trong gạt tàn.
Còn Trương Đông Viễn lại không nói hai lời mà trực tiếp ấn điếu thuốc
vào trong gạt tàn. Dù thư ký cố gắng không chú ý, thế nhưng khoảnh khắc
trước đó tàn thuốc rơi xuống đất tung tóe, căn bản đã để lộ tất cả.
...
Có người xem cuộc vui thì có người gọi điện thoại quan tâm, Trương Đông Viễn không thể nghi ngờ là người gọi điện thoại đầu tiên. Trong điện
thoại Trương Đông Viễn không bàn về việc Vương Tử Quân sẽ trò chuyện
trực tuyến trên inte, nhưng lão lại trịnh trọng yêu cầu Vương Tử Quân
nên cẩn thận là hơn.
Sau khi Trương Đông Viễn gọi điện thoại
đến, Vương Quang Vinh và Lâm Trạch Viễn cũng gọi đến. Bọn họ nói chuyện
cực kỳ hàm súc, cũng có câu nói trắng ra vấn đề, đặc biệt là Vương Quang Vinh, càng mở miệng răn dạy.
Vương Tử Quân đối với phương
thức của bố là Vương Quang Vinh chỉ có thể đứng một bên làm một đứa trẻ
ngoan ngoãn dễ bảo, để cho bố mình tùy ý răn dạy.
Vương Tử Quân nhìn màn hình máy tính, tuy hắn đã có ý tưởng về sự việc
này, thế nhưng tốc độ điên cuồng làm cho hắn cảm thấy khó tưởng. Hắn chỉ chỏ ra một động tác nho nhỏ thế nhưng giống như ném vào một quả bom hẹn giờ, làm cho người người phải chú ý. Lúc này trên các diễn đàn đã có
nhiều người yêu cầu nhau cùng tiến lên nói với Vương Tử Quân về việc
liên quan đến chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Lúc này trên inte giống như xuất hiện một con sóng cực lớn, tất nhiên Vương Tử Quân rõ ràng là trung tâm của con sóng này.
...
Trương Thiên Tâm ngồi ở quán nét thành phố Yên Hư, hắn thật sự không
tập trung khi nhìn lên tin tức xuất hiện trên trang web trước mặt. Hắn
không biết rõ Vương Tử Quân định làm gì, thế nhưng hắn đã từng bước tìm
hiểu được vài phần về inte, đã biết rõ sự kiện này rất nguy hiểm với
Vương Tử Quân.
Trương Thiên Tâm muốn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, khuyên bảo Vương Tử Quân đừng xúc động như vậy, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống. Đối với hắn thì tín nhiệm Vương Tử Quân
đã vượt qua chính bản thân mình, Vương Tử Quân làm việc chắc chắn sẽ có
kết cấu cứng nhắc.
- Anh Trương.
Khi Trương Thiên Tâm đang trầm ngâm, Triệu Đại Hải chợt chạy đến, giọng điệu có chút hưng phấn.
- Đại Hải, ăn cơm chưa?
- Còn chưa ăn, nhưng hôm nay tôi sẽ mời anh Trương.
Triệu Đại Hải cười nói:
- Hôm nay tôi và các bạn học đã tuyên truyền kết quả điều tra cho các
sinh viên, hiệu quả thật sự rất tốt, cũng có không ít giảng viên có hứng thú với điều tra của chúng tôi. Chúng tôi đã hẹn ước với nhau, sẽ đồng
tâm hiệp lực, phải kiên trì vì nguồn nước sạch cho nhân dân.
- Ừ!
Trương Thiên Tâm cười cười, khi hắn chuẩn bị nói hai câu cổ vũ Triệu
Đại Hải chợt thấy bầu không khí trong quán nét chợt yên tĩnh trở lại.
Hắn vô thức ngẩng đầu lên, có hai viên cảnh sát đi vào quán.
Ông chủ quán tiến lên nghênh đón, nhưng hai tên cảnh sát căn bản không
quan tâm mà trực tiếp đi đến bên cạnh Triệu Đại Hải, sau đó nói:
- Cậu là Triệu Đại Hải phải không?
Triệu Đại Hải chưa có kinh nghiệm liên hệ với cảnh sát, hắn có chút sững sốt rồi hỏi ngược lại:
- Tôi chính là Triệu Đại Hải, có chuyện gì sao?
- Có người tố cáo cậu tuyên bố ngôn luận không ổn định, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.
Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi tiến lên lôi kéo Triệu Đại Hải, muốn đưa hắn ra ngoài.
- Tôi tuyên bố ngôn luận không ổn định gì chứ? Anh nói rõ ràng tôi xem.
Dù sao Triệu Đại Hải cũng là một thanh niên, hắn khoát tay chặn lại, đẩy bàn tay của viên cảnh sát kia ra.
Nhưng Triệu Đại Hải vẫn kém xa viên cảnh sát kia, tên cảnh sát bên cạnh chợt cười cười nói:
- Sinh viên Triệu Đại Hải, chỉ là hỗ trợ điều tra mà thôi, cậu là một
công dân, cậu có nghĩa vụ hỗ trợ cục công an điều tra sự việc.
Tên cảnh sát nói xong thì đưa tay ra, cánh tay còn lại của Triệu Đại Hải đã bị tên này giữ lấy.
Lúc này Triệu Đại Hải đã biết có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn thoáng qua Trương Thiên Tâm, sau đó hừ một câu:
- Đi thì đi, tôi xem các người có thể làm gì được tôi. Lúc này là ban ngày ban mặt, tôi cũng không tin các người làm bậy.
Trương Thiên Tâm nhìn Triệu Đại Hải bị đưa đi, nắm đấm không khỏi được
xiết chặt, nhưng cuối cùng hắn vẫn thả lỏng bàn tay ra. Hắn bây giờ
không còn phải là một tiểu tử dễ xúc động như năm xưa, hắn biết rõ càng
là lúc này mình càng nên tỉnh táo.
Sau khi Triệu Đại Hải bị đưa đi, Trương Thiên Tâm đi vào góc quán nét và gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Sau khi nghe âm thanh quen thuộc của Vương Tử Quân, Trương Thiên Tâm
chợt cảm thấy thả lỏng hơn. Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì
hắn nhanh chóng cúp điện thoại.
- Anh Trương, tôi nghe nói Triệu Đại Hải bị người ta đưa đi.
Vài tên bạn học của Triệu Đại Hải bối rối chạy đến, bọn họ vây Trương Thiên Tâm vào giữa rồi lớn tiếng nói.
Trương Thiên Tâm thấy đám sinh viên đã rất gấp gáp, thế là trầm giọng nói:
- Đừng lo, chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp.
- Lão Tam, hôm nay chúng ta đi chơi bóng không?
Khi mặt trời xuống núi, Trương Trì vừa tan tầm về nhà đã nhận được điện thoại của bạn.
Trương Trì năm nay hai mươi tuổi, tuy dáng người có hơi béo nhưng lại
là một người giỏi chơi bóng rổ, đây là yêu thích của hắn, chỉ cần gọi là đến ngay. Nhưng lúc này hắn do dự một lúc, sau đó mở miệng từ chối:
- Xin lỗi, hôm nay tôi không đi được.
- Trong nhà có chuyện gì sao?
Người kia vừa nghe thấy như vậy thì dùng giọng không cam lòng hỏi.
- Cũng không phải, anh không nghe nói gì sao? Hình như bí thư Vương sẽ
đăng nhập vào trang web của chính quyền thành phố La Nam để trò chuyện
trực tuyến về đề tài phát triển thành phố La Nam, tôi muốn hỏi xem chiếc đồng hồ kia lấy từ đâu ra?
- Anh nói cái gì? Tên họ Vương...Vương Tử Quân kia sẽ lên trang web của thành phố La Nam để trò chuyện trực tuyến sao?
Người bạn ở bên kia chợt cảm thấy kinh ngạc, thế là giọng nói kinh dị chợt truyền đến.
- Đúng vậy, các trang web lớn đều nói đến điều này, anh còn không biết gì sao? Hôm nay anh đi đâu vậy?
Trương Trì biết người bạn của mình phần lớn bỏ thời gian bên máy tính,
bây giờ nghe thấy đối phương không biết, thế là không nhịn được phải
hỏi.
- Hèn gì hôm nay tìm mãi mà không có đủ người chơi bóng, thì ra các ậu đang cố gắng áp đảo tên Vương Tử Quân kia. Những chuyện
thế này sao có thể thiếu tôi được? Dù là không làm gì được tên Vương Tử
Quân kia ở ngoài đời, thế nhưng cũng phải cho hắn biết ngã đau trên inte là như thế nào?
Người bạn bên kia chợt thở dài nói:
- Hèn gì cổ nhân có câu: Mùi hương và sự dịu dàng là mồ chôn anh hùng, tôi là người cuối cùng biết được tin tức này...
Trương Trì nghe thấy người bạn thở dài thì biết ngay đối phương định
làm gì, thế là không khỏi cười mắng điện thoại nhận được tiện nghi mà
còn cố gắng huênh hoang. Ông không muốn ở trong mộ anh hùng, mà quan
trọng là cũng không có cơ hội cho hắn.
- Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu, tôi phải tranh thủ sớm.
Trương Trì nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng bên kia vẫn vội vàng nói:
- Vẫn chưa đến sáu giờ, cậu gấp gái cái, chúng ta không bằng ăn cơm trước rồi nói sau.
- Cái gì cơ? Đợi cậu dùng cơm xong thì còn có thể lên mạng được sao?
Tôi nói cho cậu biết, có nhiều đồng sự của tôi đã tranh thủ về nhà, cậu
nghĩ xem có bao nhiêu người đang chú ý đến sự kiện này chứ?
Sau khi nói một câu thì Trương Trì cũng không quan tâm đến phản ứng của người bạn đầu dây bên kia, trực tiếp cúp điện thoại.
Những người vội vàng về nhà giống như Trương Trì cũng không phải ít,
những người không có máy tính ở nhà thì chủ động ở lại tăng ca. Điều này không khỏi làm cho đám lãnh đạo chợt sững sờ, chẳng lẽ đám người muốn
dùng phương thức này để tăng lương tập thể sao? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
...
- Tổng giám đốc, tận dụng thời
cơ vào lúc này, bây giờ sự kiện đang nóng, tôi cảm thấy trang web của
chính quyền thành phố La Nam căn bản không thể nào chống đỡ được một
lượng lớn người tham gia thảo luận như vậy. Chúng ta sẽ tiến hành đăng
nhập cùng một lúc, như vậy sẽ làm xuất hiện tình huống xấu.
Nguyên Đáp Thuận nhìn cái đầu hói của lãnh đạo, sau đó dùng giọng bất khuất nói.
Vị tổng giám đốc không nói lời nào, thế nhưng lại dùng bàn tay mập gõ lên mặt bàn.
- Đại ca, chúng ta không lên tiếng, chỉ là đăng nhập đồng bộ mà thôi.
Tôi đã liên hệ với luật sư, cho dù có xảy ra chuyện, cũng không liên
quan gì đến chúng ta.
Nguyên Đáp Thuận nhanh chóng rót cho tổng giám đốc của mình một ly trà, sau đó dùng giọng cẩn thận nói.
Không biết biết có phải là không phải gánh trách nhiệm về những vấn đề
sau khi đăng nhập số đông vào trang web của thành phố La Nam hay không,
sau khi uống một hớp nước thì tổng giám đốc chợt mở miệng nói:
- Vậy thì tiến hành đăng nhập đồng bộ.
Đây chính là âm thanh mà Nguyên Đáp Thuận rất muốn nghe vào lúc này,
thế là hắn hoan hô một tiếng, sau đó chạy về phía cửa. Người bạn bên
ngoài nghe thấy Nguyên Đáp Thuận công bố tin tức như vậy, cả đám nhanh
chóng chạy về chỗ ngồi của mình, bắt đầu chuẩn bị cho sự kiện hôm nay.
- Anh Nguyên, có chút khó khăn.
Một người bạn phụ trách kỹ thuật nhìn nội dung trên màn hình rồi vội vàng nói với Nguyên Đáp Thuận.
Nguyên Đáp Thuận chợt sững sờ, hắn nhanh chóng chạy đến:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Có rất nhiều người đăng nhập, chúng ta thật sự là theo không kịp.
Viên đồng sự nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó mở miệng dùng giọng vội vàng nói.
Nguyên Đáp Thuận cũng hiểu một vài phương diện kỹ thuật, hắn nhìn nội dung trước mặt, sau đó mắng một câu:
- Con bà nó, xem như chúng ta chậm một bước.
Nhưng Nguyên Đáp Thuận lại nhanh chóng nói:
- Hừ, hôm nay tôi tranh thủ nửa ngày mới được đồng ý, tôi nói cho anh
biết, dù thế nào thì anh cũng phải làm cho tốt, nếu không chúng ta sẽ
đắc tội với người ta ở phương diện này.
Khi hai chữ "đắc tội" được nói ra thì những ánh mắt khác cũng nhìn về phía bên này, sau đó
tốc độ của đám người giống như tăng hẳn lên.
Nguyên Đáp Thuận cũng có chút vội vàng, hắn thầm nghĩ nếu trang web của mình không phản
ứng với một sự kiện lớn như vậy, sau này sao có thể phát triển được?
...
Đổng Trí Tân là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, mỗi ngày hắn nhận không ít các cuộc điện thoại, hôm nay người gọi điện thoại chủ yếu là phóng
viên truyền thông. Bọn họ muốn tham gia sự kiện thảo luận trực tuyến của Vương Tử Quân.
Đổng Trí Tân không dám tự tay làm chủ ở sự kiện này, hắn chỉ nói một câu sẽ báo cáo cho lãnh đạo rồi trả lời sau.
Những phóng viên dễ đuổi thì nói vài câu qua loa là xong; thế nhưng lại có những phóng viên như ma quỷ, cứ liên tục quấn lấy người làm cho Đổng Trí Tân căn bản là không có biện pháp. Vất vả lắm hắn mới đuổi một nữ
phóng viên nổi tiếng trong nước ra khỏi phòng, sau đó hắn cau mày, chợt
phát hiện mồ hôi túa ra như tắm.
Tuy Đổng Trí Tân biết rõ sau khi công bố tin tức này thì chắc chắn sẽ mang đến tiếng vang lớn, thế
nhưng hắn không ngờ nó lại lớn như lúc này. Hắn nghĩ đến tình hình thư
ký vừa rồi vào báo cáo về phản ứng của các trang web, số cuộc điện thoại nhận được, hắn chợt cảm thấy thành phố La Nam giống như đang vị vây
giữa bão tố.
Lúc này bí thư Vương càng là người ở trung tâm bão tố.
Nếu có thể thì Đổng Trí Tân muốn đề nghị Vương Tử Quân hủy bỏ chương
trình thảo luận trực tuyến về việc phát triển thành phố La Nam. Hắn biết rõ đám người kia căn bản không quan tâm đến vấn đề phát triển của thành phố La Nam, mục đích của bọn họ chính là vì muốn tìm hiểu về chiếc đồng hồ Patek Philippe mà thôi.
"Bây giờ mình nên làm gì?"
- Thư ký trưởng, điện thoại của phòng tuyên truyền.
Thư ký Tiểu Vương nhanh chóng đi vào đặt điện thoại lên tay Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân vừa nghe máy chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của phó phòng tuyên truyền Mộc Anh Kiệt:
- Thư ký trưởng, vừa rồi lượng đăng nhập của trang web thành phố La Nam đã là hơn hai trăm ngàn người, thế nhưng bây giờ vẫn đang gia tăng với
tốc độ chóng mặt.
Giọng nói của Mộc Anh Kiệt khá gấp gáp, rõ ràng nàng cũng hiểu nó đại biểu cho cái gì.
Hai trăm ngàn, Đổng Trí Tân chợt có chút run rẩy, điện thoại thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Hắn biết rõ tình huống của trang web thành phố
La Nam, tổng cộng cũng chỉ chứa được hơn hai trăm ngàn người đăng nhập
một lúc mà thôi, bây giờ mới đó đã có hai trăm người đăng nhập, không
biết có thể gắng gượng được bao lâu?
Đổng Trí Tân chợt mở miệng hỏi thăm:
- Trưởng phòng Mộc, có thể khống chế hay không?
- Chỉ sợ là không được, chúng ta đã không thể nào khống chế được nữa.
Mộc Anh Kiệt vội vàng nói:
- Thư ký trưởng, nếu không chúng ta đề nghị với lãnh đạo, xem như hủy hoạt động lần này được không?