Vương Tử Quân nhìn con trai, cảm thấy rất đau lòng, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Thế nào lại như vậy được? Nhà chúng ta ba người không tách rời, chúng ta đến hỏi mẹ con xem.
Vương Tử Quân nói rồi đặt con trai lên vai, sau đó chạy như bay về nhà.
Khương Long Cương định cùng Vương Tử Quân đi vào, thế nhưng hắn thấy tình huống như vậy, thế là nhanh chóng quay về xe.
- Về rồi à?
Mạc Tiểu Bắc đẩy cửa ra, nàng vừa tiếp nhận cặp công văn trên tay Vương Tử Quân vừa cười nói. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Mạc Tiểu Bắc, rõ ràng
là mới khóc xong, thế là Vương Tử Quân đưa bình sữa cho con trai rồi
cười nói:
- Con trai, đi chơi ngựa gỗ có được không?
Tiểu Bảo Nhi sôi nổi cầm bình sữa chạy đi, Vương Tử Quân thấy con trai chạy đi, thế là hắn xông vào phòng ngủ nói:
- Mạc Tiểu Bắc, em vào đây.
Mạc Tiểu Bắc vừa mới cất cặp cho Vương Tử Quân, sau khi nghe thấy hắn
nói như vậy thì chợt ngây cả người. Sau nhiều năm kết hôn, đây là lần
đầu tiên nàng nghe Vương Tử Quân nói như vậy.
- Em nói xem vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi nghe nói em ức hiếp con trai, làm cho nó khóc phải không?
Vương Tử Quân trầm mặt, ra vẻ uy nghiêm của một vị bí thư thị ủy.
Mạc Tiểu Bắc chợt cảm thấy nghẹn lời vì những lời nói của Vương Tử
Quân, khi nàng không biết trả lời làm sao thì Tiểu Bảo Nhi chợt xông
vào, nó dùng giọng điệu chính nghĩa lớn tiếng nói:
- Này bố, bố nghĩ sai rồi, là mẹ khóc, không phải là con khóc.
- À, bố nói sai rồi, cái gì chứ? Em giận gì với con trai sao? Lại dùng khóc để dọa con, đúng là một người mẹ tốt.
- Xì!
Mạc Tiểu Bắc chợt bật cười, nàng nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ quan trọng nhất của đời mình, thế là trong lòng dâng lên cảm giác ấm
áp. Dù mình chỉ có chút biểu hiện nho nhỏ mà thôi nhưng hai người kia
vẫn rất quan tâm đến mình.
Mạc Tiểu Bắc yêu thương ôm lấy con trai, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Con trai, thật xin lỗi; chồng, em xin lỗi, nếu không có em thì anh sẽ là thường ủy tỉnh ủy rồi.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc với hai mắt đẫm lệ, hắn chợt gõ ngón tay lên bàn nói:
- Mạc Tiểu Bắc, sao em lại xem thường chồng mình như vậy? Sao em biết
như vậy? Cho dù anh không còn khả năng, việc này cũng không liên quan
đến em.
- Khi em mua đồng hồ cho anh, căn bản lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nó thích hợp với anh.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì có chút trầm ngâm:
- Vừa rồi bố gọi điện thoại, nói anh cứ an tâm đừng vội, nói rằng sau này sẽ có nhiều cơ hội.
- Vậy em còn khóc cái gì?
Vương Tử Quân khẽ lau vệt nước mắt của Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng oán trách nói.
Mạc Tiểu Bắc không nhanh chóng trả lời vấn đề của Vương Tử Quân, nàng chờ giây lát mới nói:
- Em cảm thấy thật sự có lỗi với anh, vì em mà anh mất đi cơ hội.
- Vợ, em coi trọng cơ hội lần này lắm sao? Được, vậy thì em chờ đó mà
xem, chồng sẽ chứng minh cho em xem, không ai có thể nói anh không thể
cả.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng tràn đầy tự tin nói.
Mạc Tiểu Bắc hiểu ý của Mạc Đông Tường, nàng biết rõ bố mình nếu không
nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ không bao giờ cho ra kết quả. Nhưng bây
giờ lời nói của Vương Tử Quân lại làm cho nàng dao động.
Nhưng dao động chỉ là thoáng qua với Mạc Tiểu Bắc, nàng căn bản biết và
sùng bái bố mình nhiều năm, thế nên cũng không phải một lời nói của
chồng là làm cho nàng thay đổi được.
- Chẳng lẽ bố em nói sai sao?
Mạc Tiểu Bắc do dự giây lát rồi khẽ nói.
- Những lời của bố cũng không nhất thiết là thật, tất cả đều có thể xảy ra.
- Bố, bố nói cũng không nhất thiết là thật sao?
Vương Tử Quân chợt sờ lên đầu, hắn thầm nghĩ mình và Mạc Tiểu Bắc đang
trò chuyện với nhau, sao lại quên mất Tiểu Bảo Nhi đang ở bên cạnh nhỉ?
- Điều này...Bố của con đã nói thì chắc chắn là thật rồi...
Vương Tử Quân cố gắng lừa gạt con trai, làm cho Mạc Tiểu Bắc cảm thấy rất tức cười.
Đầu năm nay Mạc Tiểu Bắc học được chút bản lĩnh: Trồng chút sau trong
sân nhà. Khi rau mọc xanh tốt, thế là trên bàn cơm không thiếu một dĩa
nước tương và rau luộc, về nhà ăn cơm sảng khoái hơn ở ngoài nhiều. Đồng thời hắn còn có con trai Tiểu Bảo Nhi ở nhà, thế cho nên cả nhà ở với
nhau rất vui vẻ rộn rã, luôn làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp!
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cau mày nhìn thoáng qua điện thoại, khi hắn chuẩn bị tiếp điện thoại thì Tiểu Bảo Nhi chợt chộp lấy:
- Alo, tìm Vương Tử Quân sao? Xin chờ một chút.
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Bảo Nhi làm cho cả nhà cười ha hả, Vương
Tử Quân nhận lấy điện thoại từ con trai, sau đó cười nói:
- Cám ơn con trai, đúng là có con có khác.
Tiểu Bảo Nhi nhận được lời khích lệ từ Vương Tử Quân, thế là nó làm
giống như mình làm được một chuyện lớn gì đó, nhanh chóng lắc mông chạy
đi.
- Alo, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp điện thoại rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Vương, tôi là Đổng Trí Tân.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký trưởng Đổng Trí Tân:
- Bí thư Vương, vừa rồi ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã gọi điện thoại đến,
dựa theo sắp xếp của thượng cấp, đã công bố kết quả điều tra lần này.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó thản nhiên nói:
- À, tôi biết rồi.
Đổng Trí Tân luôn chờ đợi Vương Tử Quân cho ra sắp xếp, thế nhưng chờ
nửa phút mà Vương Tử Quân căn bản không lên tiếng. Khi hắn cho rằng bí
thư Vương đã cúp điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Vương Tử Quân:
- Trí Tân, anh thay tôi công bố một tin tức,
nói là tối hôm nay tôi sẽ đại diện cho chính quyền thành phố La Nam thảo luận trực tuyến với các mọi người về tình hình phát triển của thành phố La Nam.
Những ngày qua Đổng Trí Tân căn bản không nhàn rỗi,
hắn tận tâm tận lực dựa theo yêu cầu của Vương Tử Quân để thiết kế trang web của thành phố La Nam. Nhưng Lúc này hành động thảo luận trực tuyến
của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn ngây cả người.
Phải
biết rằng trước năm hai ngàn cũng từng có ban ngành chính quyền từng thử nghiệm phương diện dịch vụ công trực tuyến, thế nhưng sự kiện lãnh đạo
thảo luận trực tuyến trên inte căn bản chưa từng có tiền lệ.
Dù sao thì bên trong có rất nhiều nhân tố không xác định.
- Bí thư Vương, tôi sẽ đi sắp xếp.
Đổng Trí Tân nhanh chóng suy xét vấn đề, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu câu nói "sắp xếp" của Đổng Trí Tân, hắn lên tiếng từ chối:
- Không cần, tôi đã muốn thảo luận trực tuyến với mọi người, như vậy sắp xếp trước là không có ý nghĩa.
- Vâng.
Đổng Trí Tân tuy cảm thấy không ổn thế nhưng lại quen phục tùng mệnh lệnh của Vương Tử Quân, thế nên vẫn trầm giọng đồng ý.
Vương Tử Quân tuy cúp máy thế nhưng vẫn giữ chặt lấy điện thoại, mặc dù hắn đã mưu đồ nhiều ngày về sự kiện trao đổi trực tuyến trên inte, thế
nhưng sau khi cho ra quyết định thì hắn vẫn sinh ra cảm giác không yên.
Nói chuyện với nhiều người căn bản phải có kỹ thuật, nếu nói không tốt
thì sẽ bị người ta ném đá xuống giếng, bên trong có rất nhiều nhân tố
không ổn định. Nếu có bất kỳ sai lầm gì, như vậy sẽ căn bản là nhà dột
gặp đêm mưa. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân muốn vãn hồi cục diện hiện tại, chỉ có thể đi theo con đường này mà thôi.
Nếu như căn bản
không có lá gan để đối diện trực tuyến với cư dân mạng, như vậy sau này
cũng đừng hòng tiếp tục con đường làm quan. Vương Tử Quân thầm nói một
tiếng, sau đó hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi cười nói:
- Con trai, bố muốn đi đánh một trận giành chiến thắng lớn, mau cổ vũ bố một chút đi.
...
- Anh Chính Nam, anh mau đến đây mà xem, lúc này đã có kết quả điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Nói là qua điều tra thì chiếc đồng hồ của
bí thư Vương hoàn toàn hợp pháp, không tồn tại bất kỳ hành vi nào trái
pháp luật.
Một tên thanh niên trong quán nét lên tiếng phá vỡ bầu không khí bình tĩnh.
Khi âm thanh này vang lên thì bầu không khí chợt xao động, tiếng
kéo ghế, tiếng bước chân, còn có tiếng người đánh đấm vang lên. Chỉ sau
giây lát thì đã có một đám người vây quanh người vừa lên tiếng chật như
nêm.
Tên thanh niên nhìn đám người đang chen lấn đến mức không thở được mà nổi giận, hắn vội vàng lớn tiếng nói:
- Là trang web của chính quyền thành phố, mọi người lên đó xem là được, đừng chen chúc vào đây làm gì, anh em đều có máy tính mà.
Tên thanh niên phát ra âm thanh phàn nàn cũng không có tác dụng, những người kia vẫn tiếp tục vây quanh về phía bên này.
- Đừng chen lấn nữa, gãy bàn bây giờ.
Lý Chính Nam lên tiếng tạm thời xem như có tác dụng, đám người đi đầu
bắt đầu dừng lại, những người chen chúc phía sau cũng dừng lại. Hắn thừa dịp này nhanh chóng tiến lên phía trước như một con sóc, nhanh chóng
lách về chiếc máy tính phía trước.
Lý Chính Nam thấy một
chiếc đồng hồ lớn, bên trên có ba bốn hàng chữ, nội dung chính là chứng
minh chiếc đồng hồ Patek Philippe của bí thư Vương Tử Quân căn bản là
hoàn toàn hợp pháp, cũng không tồn tại hành vi trái pháp luật.
Khi thấy hàng chữ này thì Lý Chính Nam chợt cảm thấy toàn thân hư
thoát, hắn cảm thấy hai ngày qua mình chiến đấu hăng hái trên inte căn
bản là không uổng phí, bí thư Vương thật sự có bản lĩnh, căn bản không
làm cho mọi người thất vọng.
- Anh em, chúng ta thắng lợi rồi!
Không biết là ai hô lên một câu như vậy.
- Thắng lợi, thắng lợi...
- Hừ, biết ngay là bí thư Vương căn bản không có chuyện gì, lát nữa tôi sẽ tìm đến đám người vu khống bí thư Vương, để cho bọn họ biết tay.
- Đúng vậy, những người kia giống như bệnh nhân điên, giống như khắp
thế giới đều có lỗi với bọn họ, cũng không hỏi xem bí thư Vương là ai mà dám nói lung tung, thật sự đáng giận.
...
Trong
không khí vui mừng khôn xiết, Lý Chính Nam lại quay về vị trí của mình.
Hai ngày qua hắn thật sự mệt mỏi, thế nên lúc này hắn thu hồi gói thuốc
trên bàn, định quay về ngủ một giấc thật ngon. Nhưng khi hắn cầm gói
thuốc, chợt thấy những lời nghị luận trên inte càng thêm nhiều.
- Cái quái gì chứ? Là đồng hồ hợp pháp sao? Hừ, con bà nó rõ ràng là quan lại bao che cho nhau.
- Tên họ Vương kia có địa vị gì lại có thể làm cho người của ủy ban kỷ
luật tỉnh ủy nói lời dối trá, đây không phải là gạt người sao?
- Đúng vậy, tôi cảm thấy trong sự việc này nhất định có vấn đề.
- Hừ, không phải là có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.
...
Lý Chính Nam nhìn những lời nghị luận được viết trước mặt, tâm tư hưng
phấn chợt chậm rãi tan biến, chợt cảm thấy mình lực bất tòng tâm. Lúc
này đám người bọn họ giải thích cho bí thư Vương là vô ích, dù có triệu
tập nhiều người cùng tác chiến thì cũng căn bản không có hiệu quả với
đội quân đông đảo trên inte. Lúc này kết quả điều tra của tỉnh ủy giống
như chợt làm cho mọi người tức giận, giống như càng làm cho người ta có
thêm nhiều điều nghi vấn.
Không biết từ bao giờ thì trong
quán nét bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận rộn rã, âm thanh này
không khỏi làm cho Lý Chính Nam cảm thấy đầu óc mình giống như nổ tung
ra.
- Nhìn này, chính quyền thành phố chúng ta cũng cho ra
thông cáo, nói là bí thư Vương hôm nay sẽ làm khách của trang web thành
phố La Nam, tối nay sẽ tiến hành trao đổi trực tuyến với mọi người.
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên áp đảo tất cả những lời nghị luận, âm thanh truyền vào trong tai mọi người.
Lý Chính Nam chợt có hơi sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng gõ bàn phím.
Khi hắn gõ vào địa chỉ trang web của chính quyền thành phố La Nam, thấy
có một tin tức như vậy được treo lên vị trí bắt mắt.
Đúng lúc này chợt có người nói:
- Các trang web khác cũng cho ra những lời kêu gọi mọi người đi chất vấn bí thư Vương.
- diễn đàn thảo luận có gửi thư cho tất cả mọi người, hiệu triệu cư dân mạng chính nghĩa đến chất vấn bí thư Vương của thành phố La Nam.
...
Lý Chính Nam liên tục gõ vào các địa chỉ trang web, hắn hầu như lướt
qua các trang khá nổi tiếng, tất cả các trang này đều cho ra một tin tức đưa lên chú ý: "Vương Tử Quân sẽ làm khách mời của trang web thành phố
La Nam, sẽ thảo luận vấn đề phát triển thành phố La Nam với nhân dân!"
Tin tức này hầu như được truyền ra chỉ trong nháy mắt.
- Có chuyện gì xảy ra? Vương Tử Quân sao lại không có bất kỳ vấn đề gì? Chiếc đồng hồ kia là hợp pháp sao?
Tào Viễn đập bể cái chén trong tay xuống đất rồi chửi ầm len.
Bốn phía Tào Viễn có ba nam hai nữ nhưng bọn họ không có bất kỳ kẻ nào
dám mở miệng. Đám người bọn họ đi theo Tào Viễn đã khá lâu, bọn họ đều
hiểu rõ tính cách của Tào Viễn là như thế nào.
Vị đại công tử Tào Viễn này tuyệt đối không cho phép mình thất bại, những khi hắn nổi
giận thì nên đứng xa ra một chút, như vậy mới an toàn.
- Lưu
Trung, anh công tác trong cơ quan chính quyền, anh nói cho tôi xem, đây
rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tào Viễn đá một cái ghế ở bên cạnh, sau đó thở hổn hển nói.
Người đàn ông trung niên này có cơ thể hơi mập, gương mặt lúc nào cũng
treo nụ cười. Sau khi bị Tào Viễn điểm danh, khóe miệng hắn có chút co
giật, sau đó lên tiếng:
- Tào...Tào thiếu gia, điều này...Đây rõ
ràng là chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân căn bản không có vấn đề, nếu
không...Nếu không thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng sẽ không dễ dàng lên
tiếng thanh minh cho hắn như vậy được.
- Bốp.
Tào Viễn vung tay lên, một cái tát thật mạnh lên mặt Lưu Trung, trong miệng lại dùng giọng không đứng đắn mắng:
- Con bà mày nói chuyện quá thối.
Trên mặt Lưu Trung nhanh chóng xuất hiện dấu bàn tay, hắn vô thức dùng tay che nửa mặt, sau đó cười làm lành nói:
- Tào thiếu gia, anh đừng gấp, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, điều này căn
bản là không đáng. Ngài nghĩ lại mà xem, lần này không phải chúng ta ra
tay với Vương Tử Quân, không phải ngại hắn làm vướng tay vướng chân bí
thư Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên thường ủy tỉnh ủy sao? Bây giờ không phải
chúng ta đạt được mục đích rồi à? Chiếc đồng hồ kia thật sự hợp pháp,
thế nhưng ít nhất thì trong đũng quần Vương Tử Quân cũng có đầy đất cát. Hiện tại dư luận về Vương Tử Quân đã quá lớn, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiến lên vào thời điểm này được.
- Anh nói thật sao?
Tào Viễn chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn nhìn gương mặt mập mạp của Lưu Trung rồi trầm giọng hỏi.
- Tào thiếu gia, ngài là người khôn khéo hơn người, tôi nào dám lừa gạt ngài chứ?
Tào Viễn tuy là kẻ ăn chơi trác táng thế nhưng dù sao cũng sinh trưởng
trong Tào gia, dưới tình huống mưa dầm thấm đất, tuy hắn kém hơn Tào
Chân Nhi khá nhiều, thế nhưng ít nhất cũng có vài phần nhạy bén chính
trị.
Lúc này Tào Viễn bình tĩnh trở lại, hắn càng cảm thấy lời nói của Lưu Trung là rất có lý. Hắn cười ha hả nói:
- Nói rất hay, lúc này cho dù có người muốn đẩy Vương Tử Quân đi ra chỉ sợ cũng biến hay thành dở, đốt lửa trên người mình.
Tào Viễn nói rồi cầm lấy một trái táo trong mâm rồi tiện tay ném cho Lưu Trung nói:
- Nói rất hay, thưởng cho anh quả táo.
- Cám ơn Tào thiếu gia.
Lưu Trung vui vẻ nhận quả táo, cảm giác tức giận với Tào Viễn lại tăng thêm vài phần.
- Tào thiếu gia, anh lại đây xem.
Một người đàn ông cao gầy đi đến bên cạnh Tào Viễn, hắn nhanh chóng mở một trang web ra rồi nói:
- Thành phố La Nam cho ra một thông tin, nói là Vương Tử Quân và trang
web của thành phố La Nam có chương trình đối thoại trực tuyến với dân về phương diện mưu đồ phát triển thành phố.
Tào Viễn nhìn tin tức này dùng giọng không thể tin được nói:
- Vương Tử Quân đây là có ý gì?
- Hắn sẽ đối thoại trực tiếp với người trên mạng.
Tên đàn ông nhỏ gầy khẽ lên tiếng.