- Nhưng bây giờ chúng ta đã không còn là thành phố trọng tâm.
Giọng nói của Vương Tử Quân từ dõng dạc trở nên bình tĩnh, ánh mắt xẹt
qua mặt Hà Khởi Duệ, sau đó dùng giọng có chút nghi vấn hỏi:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Oán trời trách đất sao? Hay là oán thượng cấp bất công với chúng ta?
Vương Tử Quân nói rồi vỗ tay lên mặt bàn:
- Nếu như những thứ này có tác dụng, như vậy chúng oán trời trách đất,
chúng ta oán trách lãnh đạo bất công, tôi là bí thư thị ủy, tôi sẽ là
người đầu tiên lên tỉnh ủy phản ánh vấn đề.
- Vấn đề là những thứ này căn bản không dùng được, như vậy chúng ta phải dựa vào cái gì để nói thành phố Tam Hồ không bằng chúng ta? Dựa vào cái gì để nói vị trí thành phố trọng tâm là của chúng ta? Dựa vào cái gì để nói rằng thành phố La Nam chúng ta mạnh hơn thành phố Tam Hồ?
- Thành tích không nói sẽ không chạy đi mất, nếu chỉ dựa vào vài lới nói ngoài miệng, như vậy có được bao nhiêu phần thuyết phục? Nếu muốn làm
cho người ta tin phục, như vậy phải liên tục duy trì, liên tục tiến lên, lấy thành tích vượt qua thử thách cho người ta nhìn vào.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hà Khởi Duệ, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Khởi Duệ, nếu như hai năm trước có người nói thành phố La Nam sẽ có hai tuyến đường sắt, một đường cao tốc, có lượng du khách trên
chục ngàn người mỗi ngày, anh có tin không?
Hà Khởi Duệ lúc này đã hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, nếu như là một năm trước nói lời này thì tôi cũng không tin.
- Đúng vậy, không thể mở miệng nói lời bịa đặt, như vậy sẽ không ai tin. Nhưng bây giờ sự thật được bày ra rõ ràng, cả tỉnh Sơn Nam đều tin vào
thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Trương Hợp Tuân nói:
- Bí thư Trương, nếu như một năm trước cạnh tranh thành phố trọng tâm,
anh cảm thấy thành phố La Nam cạnh tranh với thành phố Tam Hồ và có được lãnh đạo tỉnh ủy thông qua không?
Một năm trước có tình hình như thế nào thì Trương Hợp Tuân hiểu rất rõ, thế là hắn không cần nghĩ ngợi mà nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy một năm trước chúng ta căn bản không thể nào so sánh được với thành phố Tam Hồ.
- Những sự việc mà một năm trước chúng ta không dám nghĩ, bây giờ chúng
ta đã có thể thực hiện được. Sau khi được tỉnh ủy nghiên cứu, thành phố
La Nam chúng ta được chọn làm thành phố trọng tâm. Dù thượng cấp suy xét xuất phát từ nhiều phương diện, muốn Tam Hồ làm thành phố trọng tâm,
thế nhưng tôi cảm thấy thành phố La Nam vẫn có thể giành được thắng lợi.
- Trước kia thành phố La Nam không phải là thành phố trọng tâm, còn có
thể phát triển đến mức thế này, điều này ít nhất cũng nói rõ thành phố
chúng ta có ban ngành có sức chiến đấu mạnh mẽ, có cán bộ nhân dân với
quyết tâm phát triển kinh tế cực kỳ mạnh mẽ. Lúc này chúng ta đã có ưu
thế giao thông, có cơ sở phát triển, tôi tin chỉ cần cả thành phố La Nam trên dưới đồng lòng, cắn răng sóng vai, như vậy nhất định sẽ trở thành
một thành phố phát đạt trong khu vực. Lúc này chúng ta cần sử dụng những ưu thế của mình, dung hợp gió đông, nhất định sẽ đẩy thành phố La Nam
tiến lên giai đoạn phồn vinh, biến thành một trung tâm văn hóa kinh tế
tiếp giáp giữa ba tỉnh.
Vương Tử Quân đã nói hết lời thế nhưng rung động trong đầu đám thường ủy thị ủy thật sự còn chưa hết. Tất cả nhân viên tham gia hội nghị đều
dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn bí thư thị ủy, bọn họ thật sự không ngờ khi
mà mình đang lo nghĩ được mất, bí thư Vương lại có ý nghĩ như vậy, muốn
thành phố phóng xạ ra ba tỉnh.
La Nam ở vào vùng giáp giới giữa ba tỉnh, một khi La Nam biến thành ngôi sao tỏa sáng giữa ba tỉnh, như vậy thành phố Tam Hồ cũng không còn gì
là hào quang thành phố trọng tâm, cuối cùng chỉ còn là một người phối
hợp mà thôi.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương. Các đồng chí, trước
kia thành phố La Nam chúng ta nghèo hèn tay trắng, chúng ta cắn răng
phát triển đến hiện tại, còn sáng tạo ra thành tích phát triển mạnh mẽ
nhất trong tỉnh Sơn Nam.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì không khỏi có chút xúc động, hắn không kìm lòng được phải đứng lên.
- Lúc này đường sắt Mân Cô sắp thôngn xe, đường cao tốc Sơn La cũng đang thi công hừng hực khí thế; khu du lịch Cô Yên Sơn đã vang danh khắp cả
nước, khu công viên kỹ thuật càng sắp đi vào giai đoạn vận hành đầu
tiên.
- Tuy chúng ta không thể trở thành thành phố trọng tâm, nhưng chúng ta
có thể tự sáng tạo ra điều kiện có lợi cho mình. Tôi tin tưởng chỉ cần
chúng ta đồng tâm hiệp lực, như vậy nhất định sẽ lấy biên giới làm tuyến đầu, lấy giao giới làm nơi đẩy mạnh phát triển kinh tế, thực hiện chiến lược đẩy mạnh thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ.
Hà Khởi Duệ nói vài câu cuối cùng giống như là hét lên, thái đội của hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam thật sự làm cho bầu không khí
trong phòng họp chợt trở nên nhiệt liệt.
Một loạt ý nghĩ phát triển thành phố La Nam được nói ra ở hội nghị
thường ủy, nhiều vấn đề cần được giải quyết được đưa ra thảo luận trên
mặt bàn. Vương Tử Quân nhìn đám người cực kỳ nhiệt tình ở chung quanh,
thế là thầm thở dài một hơi.
Chỉ cần không giảm sĩ khí, Vương Tử Quân có lòng tin sẽ đưa thành phố La Nam tiếp tục phát triển mạnh mẽ.
Hội nghị thường ủy được mở đến hai giờ sáng, sau hội nghị thường ủy thì
Vương Tử Quân đưa một bài viết Đẩy mạnh tinh thần, thúc đẩy nhiệt huyết, toàn lực kiến thiết thành phố La Nam tươi đẹp! cho trưởng phòng tuyên
truyền Lữ Hâm Sâm.
Lữ Hâm Sâm nhìn bài vết này kết hợp với những lời nói của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy vừa rồi, thế là hai mắt không khỏi sáng ngời. Hắn là một thành viên thường ủy thị ủy La Nam, hội nghị thường ủy hôm nay làm
hắn cảm thấy máu thịt sôi trào, tràn đầy nhiệt tình. Hắn là trưởng phòng tuyên truyền, hắn đang nghĩ ngợi xem nên làm thế nào để điều chỉnh tâm
tư của người khác, không ngờ bí thư Vương đã phòng ngừa chu đáo, đã sớm
chuẩn bị sẵn.
Xem ra từ sau khi thành phố La Nam bị tước mất vị trí thành phố trọng
tâm thì bí thư Vương Tử Quân đã bắt đầu bắt tay vào chuyện này. Dưới sự
lãnh đạo của bí thư Vương Tử Quân, nếu ép thành phố La Nam thì cũng
không phải chuyện gì dễ dàng.
Nghi vấn trong lòng nhanh chóng nhận được câu trả lời thỏa đáng, Lữ Hâm
Sâm nghĩ đến thành phố đứng đầu tỉnh Sơn Nam của La Nam vào năm ngoái,
thế là trong lòng tràn đầy tin tưởng với bí thư Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi sẽ đích thân đến tòa soạn báo một chuyến, tranh thủ để bài viết có thể xuất hiện trên báo vào ngày mai.
Lữ Hâm Sâm vừa mở miệng đảm bảo vừa cười nói:
- Tôi cảm thấy toàn bộ cán bộ và nhan dân thành phố La Nam đang mong chờ thái độ của thị ủy chúng ta.
Vương Tử Quân cười cười, hắn phát hiện Lữ Hâm Sâm này đôi khi là một người khôn khéo thấu hiểu lòng người.
Hội nghị thường ủy kết thúc, bầu không khí lúc này thật sự khác biệt với lúc bắt đầu, các vị thường ủy vừa đi vừa bàn luận rất vui vẻ. Đặc biệt
là một người có tính tình thô kệch như Tống Ích Dân, hắn càng lớn tiếng
nói:
- Hừ, con bà nó, đợi đến khi thành phố La Nam ép cho thành phố Tam Hồ
không ngóc đầu lên được ở phương diện phát triển kinh tế, để tôi xem Lâm Trường Công kia còn có thể diện gì để Tam Hồ là thành phố trọng tâm.
- Đúng vậy, chờ đến khi thành phố Tam Hồ không thể vượt mặt La Nam ở
phương diện phát triển kinh tế, để xem Triệu Bảo Lâm còn có gì để kiêu
ngạo nữa.
Hà Khởi Duệ là quyền chủ tịch, hắn chăm chú định vị đối thủ của mình là Triệu Bảo Lâm.
Khi hai người mở miệng trêu chọc, tiếng cười chợt vang lên.
Vương Tử Quân
được một đám thủ hạ thường ủy ủng hộ bước ra khỏi phòng họp, hắn cùng Hà Khởi Duệ và Trương Hợp Tuân nói đến vài sự việc, sau đó đi về phía
phòng làm việc của mình.
Trong mắt của mọi người thì Vương Tử Quân cực kỳ ung dung bình tĩnh,
nhưng sau khi quay về phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy hai chân
mình như nhũn ra. Tuy hắn có biểu hiện cực kỳ cứng nhắc trước mặt cấp
dưới, thế nhưng thực tế thì trong lòng hắn luôn có một chút không yên.
Quân đội bị áp bức vùng lên chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, ban
ngành thành phố La Nam đã trải qua tình huống đau thương, đã trở thành
một đội quân bị áp bức trong tỉnh huống thành phố trọng tâm. Nếu muốn
kích phát tính tích cực công tác của bọn họ, như vậy cũng chỉ có thể xác định một mục tiêu lớn, sau đó mọi người cùng cố gắng.
Hội nghị thường ủy lần này rõ ràng là rất thành công, nhưng vì một hội
nghị thường ủy thành công như vậy mà Vương Tử Quân đã gánh lên người
mình một gánh nặng ngàn quân. Dưới tình huống tiên quyết không có được
sự giúp đỡ của lãnh đạo tỉnh, muốn biến La Nam thành một thành phố bức
xạ giữa ba tỉnh, đây thật sự là cất bước gian nan, gánh nặng đường xa.
- Tiểu La, đi đến văn phòng lấy báo đến.
Trong văn phòng cục tư pháp thành phố La Nam, trưởng khoa tuyên truyền
Mã Nhận Hải vừa mới đi làm, hắn cầm ly nước đi vào phòng, sau đó nói với La Tiểu Binh vừa mới đi đến.
La Tiểu Binh khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn còn chưa kịp đi ra thì đã bị Mã Nhận Hải gọi lại nói:
- Tiểu La, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ỉu xìu như thế, có gì không thoải mái sao?
Dù mới đến làm được vài ngày thế nhưng La Tiểu Binh lại có chút hiểu
biết về tính cách của Mã Nhận Hải, sau khi nghe Mã Nhận Hải nói như vậy
thì hắn thẹn thùng gãi gãi đầu nói:
- Trưởng khoa Mã, thật sự xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống có hơi nhiều một chút.
- Các cậu còn trẻ thật sự không biết quý sức khỏe, uống rượu thì được, thế nhưng đừng nên uống nhiều quá.
Mã Nhận Hải nhìn người thanh niên không lớn hơn con mình bao nhiêu tuổi, thế là mở miệng trách cứ.
La Tiểu Binh vừa nhận sai lầm vừa giải thích:
- Vốn cũng không chuẩn bị uống nhiều, thế nhưng vài người bạn học ngồi
với nhau nói về tình huống thành phố La Nam bị thành phố Tam Hồ giành
mất vị trí thành phố trọng tâm, thế cho nên mọi người có chút căm phẫn,
uống hơi nhiều một chút.
Mã Nhận Hải nhìn gương mặt xúc động phẫn nộ của La Tiểu Binh, trong lòng chợt bùng lên cảm giác là thanh niên thật tốt. Dù hắn cũng thật sự
không thoải mái với sự kiện àny, thế nhưng là một người trưởng thành,
hắn sẽ không xúc động giống như vậy, cũng không vì nó mà cố gắng làm cho mình trở nên buồn bực.
- Các cậu còn trẻ, cần cố gắng công tác, những chuyện này có lãnh đạo
thị ủy lo lắng, các cậu phàm ăn tục uống thì lo lắng cho La Nam sao? Vì
thế hãy cố gắng làm tốt công tác bản chức của mình là được.
Mã Nhận Hải nói đến đây thì trầm giọng sắp xếp:
- Tôi nói cho cậu biết nhé La Tiểu Binh, cậu cần phải đề cao tinh thần
một chút, đừng tỏ ra ủ dột trước mặt lãnh đạo, giống như đang ăn mật
đắng không bằng.
- Vâng, trưởng khoa Mã, tôi biết rồi.
La Tiểu Binh nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Mã Nhận Hải nhìn người thanh niên đi ra ngoài, thế là không khỏi lắc đầu cười cười, đúng là thanh niên thời đại bây giờ.
Mã Nhận Hải ngồi trước bàn làm việc, hắn bắt đầu nghĩ đến công tác của
ngày hôm nay. Nhưng dù thế nào thì tâm tư của hắn cũng không được yên,
không biết thế nào mà hắn muốn nghĩ về phương diện công tác thế nhưng
lại cứ lái sang sự kiện thành phố trọng tâm.
Cứ mất đi theo kiểu như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.
Mười phút trôi qua, Mã Nhận Hải cuối cùng cũng áp chế được những suy
nghĩ rối loạn trong đầu mình. Lúc này hắn chợt nghĩ đến tình huống La
Tiểu Binh được phái đi lấy văn kiện còn chưa chịu quay về.
Tiểu tử này ngày thường đi lấy văn kiện hay báo chí quay về đều như đi
thi chạy, hôm nay sao lại chây ì như vậy? Chẳng lẽ lại trò chuyện với
nha đầu xinh đẹp của văn phòng rồi? Mã Nhận Hải nghĩ đến cô gái trẻ mới
đến nhận công tác trong văn phòng, thế là khẽ lắc đầu, bây giờ thanh
niên thật sự không chút đỏ mặt giống như mình năm xưa.
Tuy cảm khái nhưng Mã Nhận Hải cũng hiểu La Tiểu Binh dù sao cũng còn
trẻ, sao lại không muốn phô bày một chút trước mặt người khác cho được?
- Trưởng khoa Mã, anh nhìn cái này đi.
Sau khi Mã Nhận Hải hớp một ngụm trà, La Tiểu Binh mới hưng phấn chạy về.
Mã Nhận Hải nhìn bộ dạng cực kỳ hưng phấn của La Tiểu Binh, hắn vội vàng giữ lấy ly trà của mình, chỉ sợ tên tiểu tử nôn nóng này sẽ làm vỡ ly
trà của mình.
- Cậu nhìn lại mình đi, ổn định một chút không được sao?
Mã Nhận Hải uống một ngụm trà rồi lên tiếng phê bình La Tiểu Binh.
La Tiểu Binh tuy bị phê bình nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm, thậm chí gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Hắn nhìn bộ dạng của La Tiểu Binh,
sau đó mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải Tiểu Dương ở văn phòng đã đồng ý làm bạn với cậu rồi không?
- Cái gì là đồng ý làm bạn chứ, hai người chúng tôi đã về gặp người lớn hết rồi.
La Tiểu Binh dùng giọng đắc ý nói.
- Ha ha ha, tiểu tử tốt, dưới tay binh mạnh không có tướng hèn, không hổ là lính của tôi, chỉ một thời gian ngắn đã nắm bắt được Tiểu Dương,
đúng là lính tốt.
Mã Nhận Hải vỗ vỗ vai của La Tiểu Binh rồi cười hì hì nói.
La Tiểu Binh nghe xong lời trêu chọc của trưởng khoa Mã, sau đó vội vàng nói:
- Ôi, trưởng khoa, anh phải giữ bí mật này cho tôi mới được, tạm thời còn chưa thể nói ra.
- Cái này thì tính là gì? Tiểu tử cậu không phải đang sốt ruột lắm sao?
Mã Nhận Hải trừng mắt chất vấn:
- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, Tiểu Dương thật sự rất tốt, cậu cũng đừng ăn trong chén nhìn trong nồi.
- Ôi, không phải như vậy, chỉ là...
La Tiểu Binh muốn giải thích, thế nhưng lại không biết nói gì hơn.
Mã Nhận Hải nhìn gương mặt bối rối của La Tiểu Binh, trong lòng càng vui vẻ, hắn khoát tay áo cười nói:
- Muốn tôi giữ bí mật thì được, cậu cần phải bỏ ra một khoản phí, buổi tối mở tiệc chúc mừng.
Mã Nhận Hải nói một câu xem như nhắc nhở La Tiểu Binh, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Trưởng khoa Mã, thật sự nên chúc mừng, anh xem, đây là cái gì?
Mã Nhận Hải nhìn tờ báo trong tay của La Tiểu Binh, hắn bĩu môi nói:
- Không phải là nhật báo La Nam sao? Tôi cũng không phải chưa từng được thấy nó.
- Trưởng khoa Mã, anh nên xem cái này.
La Tiểu Binh nói rồi đưa bài viết ở trang đầu đến trước mắt Mã Nhận Hải.
Mã Nhận Hải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua, lúc đầu hắn còn có vẻ không
chú ý, nhưng sau khi thấy bài vết: Đẩy mạnh tinh thần, thúc đẩy nhiệt
huyết, toàn lực kiến thiết thành phố La Nam tươi đẹp!, nụ cười vui vẻ
trên mặt chợt biến mất.
Mã Nhận Hải ngồi trên ghế sa lông đọc từng câu từng chữ, có đôi khi không nhịn được phải đọc lớn:
- Tiếp tục thúc đẩy công tác xây dựng thành phố, phải kiến thiết thành
phố chúng ta thành trung tâm kinh tế, văn hóa, thành đô thị hiện đại...
- Thúc đẩy phát triển du lịch, dùng du lịch làm một đòn bẩy cho sự phát triển của La Nam...
- Tiếp tục thúc đẩy...
Mã Nhận Hải là một lão quan trường công tác nhiều năm trong đơn vị hành
chính, hắn có thể nhìn vào bài viết này và thấy được nhiều thứ khác. Hắn thấy đó không phải chỉ là một phương án bố trí của thị ủy với phương
diện phát triển kinh tế thành phố La Nam, đây giống như một bài hịch
chiến đấu, một bài hịch khiêu chiến trong lúc tranh đoạt vi trí trưởng
phòng trọng tâm.
Mặc dù trong bài viết không có bất kỳ câu từ nào có ý chiến đấu, thế
nhưng lại tràn đầy ý nghĩ muốn biến thành phố La Nam thành trung tâm
kinh tế, văn hóa khu vực giáp ranh ba tỉnh.