Tình huống khiêu chiến không một tiếng động như thế này làm cho Mã Nhận Hải rất thỏa mãn, hắn vỗ tay lên tờ báo rồi nói:
- Lúc này cậu mới chạy đến đưa cho tôi, không phải là trọng sắc khinh bạn sao?
La Tiểu Binh vừa định mở miệng nhận sai lầm, đúng lúc ly trà được Mã Nhận Hải coi là bảo bối rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Ôi, trưởng khoa Mã, anh xem kìa, ly trà vỡ rồi.
La Tiểu Binh thấy thế thì chợt tỏ ra gấp gáp.
- Này tiểu quỷ, không phải xem trọng bài viết này, hôm nay tôi sẽ không tha cho cậu. Mau thu dọn sạch sẽ đi, lát nữa sẽ họp.
Quả nhiên Mã Nhận Hải đã đoán đúng, khi hắn còn chưa nói xong thì điện
thoại đã vang lên. Sau khi nhận điện thoại thì La Tiểu Binh thật sự bội
phục Mã Nhận Hải sát đất:
- Trưởng khoa Mã, ngài thật sự tính toán như thần, cục trưởng hạ lệnh tổ chức đại hội toàn thể.
Ngày hôm nay trong thành phố La Nam có không biết bao nhiêu người được
đọc bài vết của thị ủy và ủy ban thành phố La Nam về phương hướng phát
triển tương lai, càng có không ít cán bộ cảm thấy phấn chấn nhân tâm vì
quyết sách của lãnh đạo thị ủy.
Phía bên kia dám cướp món ăn trong miệng thành phố La Nam, cẩn thận kẻo bị nghẹn chết.
Những ngày hôm nay tâm tình của Lâm Trường Công là rất tốt, phương diện
thành phố trọng tâm đã được xác định, điều này làm cho uy tín của hắn
tăng thêm một bậc. Đám thường ủy trước kia lục đục với hắn, bây giờ lặng lẽ quay sang dựa vào hắn.
- Bí thư Lâm, đây là văn kiện hôm nay.
Thư ký khẽ đặt một phần văn kiện xuống bàn làm việc của Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công khẽ gật đầu, hắn cầm văn kiện mỏng lên xem, đó chính là
văn kiện của tỉnh ủy về phương diện thành phố trọng tâm. Tuy trước đó
Lâm Trường Công đã được đọc bản sao của phần văn kiện này, thế nhưng bây giờ thấy được văn kiện, hắn vẫn cảm thấy rất thuận mắt.
Đặc biệt dòng chữ thành phố Tam Hồ là thành phố trọng tâm ở khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, điều này càng làm cho Lâm Trường Công cảm thấy đắc ý. Mặc dù Tam Hồ thất bại trong cạnh tranh với La Nam ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cuối cùng lại ngăn con sóng dữ, trở thành thành phố
trọng tâm.
Quan trọng là Lâm Trường Công chính là người đã tranh thủ vị trí thành phố trọng tâm cho Tam Hồ.
Tuy phần văn kiện này chỉ có hai trang, rất mỏng, thế nhưng Lâm Trường
Công lại đọc từng câu từng chữ, mãi mười phút sau mới đọc xong.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột nhiên làm cho Lâm Trường Công khẽ nhíu mày, những năm
này hắn đã dưỡng thành một thói quen, chính là bỏ ra nửa giờ sau khi đi
lên phòng làm việc để phê chỉ thị và văn kiện, sau đó mới đến thời gian
bàn bạc công tác.
Vì Lâm Trường Công có thói quen như vậy nên chủ tịch Triệu Bảo Lâm cũng
rất tôn trọng, cố gắng không đến quấy rầy vào thời điểm này. Nhưng hôm
nay là ai đến, sao lại không có mắt như vậy? Dám làm nhiễu loạn thói
quen công tác của mình?
Tuy Lâm Trường Công mất hứng nhưng vẫn nói một câu mời vào.
Người đi vào là trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình, sau lưng Mã Hồ
Bình chính là thư ký của Lâm Trường Công. Vẻ mặt viên thư ký rất bất đắc dĩ, rõ ràng vừa rồi hắn đã ra tay ngăn cản trưởng phòng tuyên truyền,
thế nhưng lại không thể nào cản được.
Lâm Trường Công dù sao cũng là bí thư thị ủy, tuy trong lòng có chút mất vui, thế nhưng cũng bảo trì phong độ không giận mà uy của mình. Hắn
vung tay lên với thư ký rồi thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Mã, có chuyện gì khẩn cấp sao?
Mã Hồ Bình là người công tác lâu năm ở thành phố Tam Hồ, tất nhiên biết
rõ thói quen nửa giờ phê duyệt văn kiện và chỉ thị của bí thư Lâm Trường Công, đây là khoảng thời gian không thể xâm phạm. Nhưng hôm nay hắn
thật sự không chờ được, một phát hiện ngoài ý muốn làm cho hắn thật sự
nôn nóng bất an. Nếu như không phải là tình huống đặc thù, hắn cũng sẽ
không nóng lòng tìm đến Lâm Trường Công. Vì vậy sau khi nghe bí thư Lâm
hỏi, hắn vội vàng đặt tờ báo trong tay lên mặt bàn của bí thư Lâm:
- Bí thư Lâm, anh xem đi.
Khi thấy Mã Hồ Bình đưa tờ báo sang, Lâm Trường Công chợt có hơi giật
mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ có gì không hay xảy ra sao? Hèn gì mà gương
mặt trưởng phòng Mã lại khó coi như vậy. Thế là hắn nhanh chóng áp chế
cảm giác bực mình, đưa mắt nhìn về phía tờ báo.
Khi Lâm Trường Công nhìn tờ báo thì vẻ mặt trở nên phức tạp, tờ báo kia
cũng không có gì quá đáng, không có bài viết này làm hắn cảm thấy khó
chịu, cũng không phải tờ báo quan trọng, chỉ là nhật báo La Nam.
Lâm Trường Công tất nhiên biết nhật báo La Nam là gì, là báo đảng của
thành phố La Nam. Hắn là bí thư thành phố Tam Hồ, hắn đọc nhật báo Tam
Hồ, nhật báo Sơn Nam, cũng xem báo đảng quốc gia, thế nhưng lại căn bản
không có hứng thú với nhật báo La Nam.
Hôm nay Mã Hồ Bình vội vàng cầm một tờ nhật báo La Nam đến tìm mình, đối phương có ý gì?
Khi Lâm Trường Công định ngẩng đầu nhìn Mã Hồ Bình, hắn chợt nhìn thấy
bài viết Đẩy mạnh tinh thần, thúc đẩy nhiệt huyết, toàn lực kiến thiết
thành phố La Nam tươi đẹp!, thế là không khỏi tỏ ra kinh hoàng. Tên cán
bộ trẻ tuổi kia không an phận, lại muốn cho ra chiêu thức gì rồi? Hắn
nghĩ như vậy, thế là không khỏi bị bài viết kia thu hút.
Tuy bài viết kia không ghi tên tác giả, nhưng căn cứ vào lời văn gây sự, Lâm Trường Công có thể đoán được nó được người nào viết ra. Hắn nhìn
vào bài viết giống như một bài hịch làm cho người ta phấn chấn nhân tâm, thế là không khỏi sinh ra cảm giác gấp gáp.
Biến La Nam thành một thành phố kinh tế phồn vinh, văn hóa hưng thịnh, hoàn cảnh hài hòa...
Đẩy mạnh phát triển công nghiệp, thúc đẩy công nghiệp hóa...
Tuy những thứ này đều là thành phố La Nam tự cho ra yêu cầu với mình,
thế nhưng nhìn đoạn văn, một áp lực tràn ngập trong lòng Lâm Trường
Công.
Lâm Trường Công biết rõ đây là thành phố La Nam đang phát ra lời khiêu
chiến với thành phố Tam Hồ, càng là khiêu chiến của vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia với mình. Hắn nghĩ đến tốc độ phát triển kinh tế năm ngoái của thành phố La Nam, thế là trong lòng bừng lên rung động.
Thành phố Tam Hồ đã có được vị trí thành phố trọng tâm, nếu như sau đó
tiếp tục bị thành phố La Nam bỏ xa ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy nó sẽ là cái gì? Lâm Trường Công biết rất rõ ràng.
Không những mình sẽ có biểu hiện vô năng trong mắt lãnh đạo, thậm chí
thành phố Tam Hồ sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của cán bộ nhân dân tỉnh
Sơn Nam. Khi đó Tam Hồ là thành phố trọng tâm mà còn không bằng một La
Nam không phải là thành phố trọng tâm, đừng nói là có tác dụng thúc đẩy
nâng đỡ các thành phố khác, sau này còn phải cần người ta giúp đỡ chính
mình, như vậy thì lại càng xấu hổ.
- Bí thư Lâm, tôi cảm thấy bài viết này của thành phố La Nam thật sự rất ghê gớm.
Mã Hồ Bình nhìn hai hàng chân mày nhíu chặt của Lâm Trường Công, thế là trầm giọng nói.
Lúc này Lâm Trường Công và Mã Hồ Bình có cùng cảm nhận, thế nhưng Lâm
Trường Công là bí thư thị ủy, hắn không thể nào nói ra được. Đồng thời
lúc này trong lòng hắn có thêm chút khinh bỉ Mã Hồ Bình.
Mã Hồ Bình là
thường ủy thị ủy, thế nhưng tính mẫn cảm chính trị lại quá kém, cái gì
mà quá ghê gớm, bài viết này của thành phố La Nam căn bản là không có
chút vấn đề, thật sự nắm bắt ở điểm nào cũng không chút đáng trách.
Thành phố Tam Hồ được xác định là thành phố trọng tâm, nhưng thành phố
của anh cũng không được làm trở ngại các thành phố khác phát triển.
Người thành phố La Nam đang đẩy mạnh tinh thần, đang cố gắng phát triển
kinh tế của mình, đừng nói là Lâm Trường Công, dù là bí thư Hào Nhất
Phong cũng chỉ có thể trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
Khi Lâm Trường Công gật đầu không nói, chủ tịch Triệu Bảo Lâm và phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động đi đến, hai người cũng cầm trong tay một tờ
nhật báo La Nam.
- Bí thư Lâm.
Triệu Bảo Lâm nhìn tờ báo trong tay Lâm Trường Công, xem như đã hiểu rõ.
Sau khi Triệu Bảo Lâm ngồi xuống, Lâm Trường Công cười cười nói:
- Chủ tịch Triệu, khi thấy bài viết này thì tôi cảm thấy có chút áp lực, vì thế khối ủy ban thành phố các anh cần phải cho thêm chút sức, tuyệt
đối không nên để mất mặt ở phương diện này.
Triệu Bảo Lâm khẽ gật đầu mà không nói gì.
Bài viết khích lệ tinh thần của thành phố La Nam đã truyền ra khắp tỉnh
Sơn Nam chỉ trong vòng một ngày, Hào Nhất Phong được đọc, Thạch Kiên
Quân cũng đượ đọc, Đường Cảnh Ung và nhóm người Trương Đông Viễn cũng đã đọc.
Tuy đám lãnh đạo tỉnh không nói gì nhưng hầu như chỉ trong một thời gian ngắn thì trong tỉnh đã có nhiều ánh mắt tập trung lại, những ánh mắt
này nhìn về phía nào, người hiểu biết đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Những ánh mắt kia đều thấy thành phố Tam Hồ và La Nam căn bản không còn
đường lui, Lâm Trường Công và Vương Tử Quân là hai vị bí thư thị ủy, căn bản cũng không còn đường lui.
Đây chính là một trận chiến lấy tốc độ phát triển kinh tế làm tiêu
chuẩn, người thắng sẽ được vinh dự, người thất bại sẽ trở thành trò
cười. Dù là thành phố La Nam hay thành phố Tam Hồ, đều đã đưa mình lên
trạng thái giương cung không thể không bắn.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn chăm chú xem xét
tình huống của các quận huyện trong thành phố, đầu óc càng vận chuyển
cực mạnh. Trước kia hắn chỉ hướng dẫn kinh tế theo đà phát triển, dù anh sử dụng mèo hay thuốc diệt chuột thì nhất định phải bắt được chuột,
trên cơ bản đều không nhúng tay vào. Nhưng bây giờ hắn không còn giữ
được bình tĩnh như vậy, hắn cần phải nắm cho thật chắc, vì thế hắn quyết định đứng từ góc độ của mình để tiến hành điều chỉnh và định vị kinh tế của các quận huyện.
Dù kiếp trước Vương Tử Quân không làm công tác kinh tế, thế nhưng ít
nhất hắn lại hiểu rất rõ sản nghiệp nào kiếm được nhiều tiền, sản nghiệp nào có tương lai tươi sáng.
Dù sản nghiệp kiếm được nhiều tiền căn bản không phù hợp với hoàn cảnh
hiện tại của thành phố La Nam, thế nhưng nếu tìm được vài sản nghiệp phù hợp, như vậy cũng đủ thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam phát triển mạnh
mẽ.
Tập trung những sản nghiệp nhỏ, cộng với phương diện du lịch, có thể tạo nên một sản nghiệp kinh tế tốt đẹp. Còn phương diện công viên kỹ thuật, Vương Tử Quân nghĩ đến đầu tiên chính là sản nghiệp chế tạo điện thoại.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình hình dậy sóng của sản nghiệp điện thoại vào
đời sau, thế là trong lòng bùng lên lửa nóng. Lúc này tuy sản nghiệp
điện thoại di động cũng đã phát triển, thế nhưng với những nhận thức của mình về tương lai phát triển của sản nghiệp điện thoại, Vương Tử Quân
cho rằng mình có thể làm cho sản nghiệp điện thoại trở thành trụ cột
phát triển của La Nam.
Còn tất cả quận huyện, Vương Tử Quân cho rằng cần phải cổ vũ bọn họ kêu
gọi đầu tư, đồng thời càng phải tạo điều kiện cho xí nghiệp vừa và nhỏ
của bản địa, càng cần phải chú ý làm tốt phương diện gia công sản phẩm
nông sản.
Khi phương hướng phát triển của các quận huyện trong thành phố La Nam
được ghi lên giấy, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác bay bổng, hắn
cũng không phải đang viết kế hoạch mà giống như đang vẽ ra tương lai
phát triển rực rỡ cho thành phố La Nam.
Hà Khởi Duệ là quyền chủ tịch thành phố La Nam, lực chấp hành của hắn là cực mạnh. Sau bài viết tuyên chiến đăng lên nhật báo La Nam, Hà Khởi
Duệ liên tục bỏ ra bảy ngày đến các quận huyện nghiên cứu khảo sát.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân nghĩ đến quyền nhân sự. Hắn đặt bút xuống, hút một điếu thuốc, trong đầu lóe lên nụ cười của
Đường Cảnh Ung.
Thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam sẽ do Đường Cảnh Ung quyết định,
thế nhưng đến bây giờ người này vẫn còn chưa đến nhận chức, có lẽ Vương
Tử Quân cũng nên hỏi một câu. Tuy bây giờ quan hệ giữa hắn và Đường Cảnh Ung đi đến mức rất vi diệu, thế nhưng hắn lại biết mình tuyệt đối không thể nào đứng về phía đối lập với Đường Cảnh Ung.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn bấm điện thoại của Đường
Cảnh Ung. Điện thoại vang lên hai tiếng, trong điện thoại chợt vang lên
giọng nói trầm tĩnh của Đường Cảnh Ung:
- Alo, tôi là Đường Cảnh Ung.
- Chào bí thư Đường, tôi là vương tử quân.
Nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân truyền vào trong tai của Đường Cảnh Ung.
- Tử Quân đấy à!
Đường Cảnh Ung đã có thêm nhiều hiểu biết về tình hình ở tỉnh Sơn Nam,
lúc này đã không còn cảm giác với một bí thư thị ủy trẻ tuổi như Vương
Tử Quân giống như lúc vừa mới đến. Tuy Vương Tử Quân vẫn là một người
cực kỳ trẻ tuổi, thế nhưng lực ảnh hưởng ở tỉnh Sơn Nam lại là thứ căn
bản không thể nào xem thường.
Tuy Đường Cảnh Ung là lãnh đạo đứng hàng thứ ba tỉnh ủy, thế nhưng trong quan trường cũng không phải anh ở vị trí cao thì quền lợi cũng lớn
giống như vậy. Quyền lên tiếng trong quan trường lại liên quan trực tiếp đến lực ảnh hưởng của anh.
Nếu anh có người giúp đỡ ở bên trên, bên dưới lại có người đẩy, như vậy
trọng lượng lời nói sẽ rất mạnh mẽ. Nếu bên trên không có ai bao phủ
anh, phía dưới lại không có người nào làm cơ sở, như vậy dù anh ở vào vị trí quan trọng thì có một số việc người ta sẽ không nghe lời anh, hoặc
bằng mặt không bằng lòng, anh cũng không có biện pháp nào với người ta
được.
Lãnh đạo đứng đầu còn có khả năng bị mất quyền lực, huống chi là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba như Đường Cảnh Ung.
Trước khi Đường Cảnh Ung đến tỉnh Sơn Nam thì chiếc bánh quyền lợi đã bị Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cắn xé sạch sẽ. Nếu Đường Cảnh Ung
muốn lấy được thân phận địa vị và quyền lên tiếng thích hợp của mình,
như vậy cũng chỉ có thể tranh chấp một phần bánh với người khác.
Nhưng dù là Hào Nhất Phong hay là Thạch Kiên Quân cũng sẽ không phải
hạng người dễ dàng, bọn họ tất nhiên sẽ không chí công vô tư chia xẻ cho Đường Cảnh Ung. Nếu Đường Cảnh Ung muốn có được những thứ này, hắn cũng chỉ có thể tự mình tranh thủ mà thôi.
Đường Cảnh Ung có người ở bên trên, điều này cung cấp cho hắn một ưu thế vượt bậc, nhưng Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cũng có người bên
trên, vì thế chỉ cần nhìn vào hai phương diện này, hắn căn bản đừng mong người ta ném quyền lực của mình cho mình.