Ngoài điều này còn có một vấn đề, chính là bên dưới có người chèo chống. Đường Cảnh
Ung đi vào tỉnh Sơn Nam cũng muốn thành lập thành viên thuộc tổ chức của mình, nhưng sau khi vung tay thực hiện thì hắn ngạc nhiên phát hiện ra
một vấn đề, đó chính là một vấn đề không quá tốt.
Hào Nhất Phong là một vị lãnh đạo thâm căn cố đế, đã kinh doanh ở tỉnh
Sơn Nam nhiều năm. Dù lúc này đã gặp phải tổn thất không nhỏ, thế nhưng
quyền vị ở trong tỉnh Sơn Nam vẫn là rất mạnh mẽ. Đám bí thư thị ủy
trong tỉnh Sơn Nam phần lớn là người đi ra từ cửa nhà Hào Nhất Phong,
thế cho nên uy tín của Hào Nhất Phong là cao vời; Thạch Kiên Quân trước
đó tiến hành tranh đoạt với Hào Nhất Phong, cũng xem như đã thành lập
được địa bàn của mình, thật sự mạnh hơn Đường Cảnh Ung rất nhiều. Hơn
nữa bây giờ trưởng phòng tổ chức La Tiểu Binh là người của Thạch Kiên
Quân, sau này Thạch Kiên Quân kiếm được nhiều tiện nghi ở phương diện
điều chỉnh cán bộ trong tỉnh Sơn Nam, điều này hầu như đã là ván đóng
thuyền.
- Bí thư Đường, bây giờ ngài có việc gì bận không? Tôi có một việc cần phải báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân ân cần hỏi thăm Đường Cảnh Ung hai câu, sau đó cười lên tiếng.
Đường Cảnh Ung lúc này cũng có toan tính muốn bàn chuyện với Vương Tử
Quân, dù sao so sánh với người ngoài thì Vương Tử Quân sẽ là đồng minh
của hắn. Dù thế nào thì hai người cũng đến từ một hệ thống, hơn nữa theo lời của anh Vương ở phía bên kia, thủ trưởng đang nhìn trúng vị bí thư
thị ủy trẻ tuổi này.
Tuy dựa vào quan hệ với anh Vương, Đường Cảnh Ung cũng có chút mặt mũi
trước mặt thủ trưởng, thế nhưng người thanh niên này được thủ trưởng để
ý, như vậy sẽ là người tương lai vô hạn. Đường Cảnh Ung lúc này thật sự
có ý nghĩ muốn làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân.
- Sáng hôm nay tôi có hai cuộc họp cần thâm gia, buổi tối thì thật sự có thời gian.
Đường Cảnh Ung trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Buổi tối mong bí thư Đường cho tôi cơ hội, để cho tôi mời ngài một bữa cơm.
Vương Tử Quân thấy Đường Cảnh Ung ném cho mình cơ hội, thế là nhanh chóng bò lên.
Sau khi ước định thời gian với Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân nhanh chóng gọi Kim Điền Lạc đến, sắp xếp vài hạng mục công tác với bí thư Kim. Sau đó Vương Tử Quân mang theo Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đi về phía
thành phố Sơn Viên.
Tám giờ tối, trong một gian phòng thuộc khu thường trú của thành phố La
Nam ở Sơn Viên, Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung đang ngồi nói chuyện với nhau.
Đường Cảnh Ung nhìn một bàn đầy món ăn mà cười nói:
- Tử Quân, lần này tôi đến chỗ cậu dùng cơm, chủ yếu là muốn uống với
cậu hai ly. Tôi thấy những đồng chí khác cũng không cần tham gia.
Vương Tử Quân đã chuẩn bị vài phương án để cùng dùng cơm với Đường Cảnh
Ung, có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Lúc này hắn nghe thấy Đường Cảnh Ung nói như vậy, thế là thuận thế bỏ qua vài phương án khác của mình.
Hai người ngồi bên bàn, sau khi đóng cửa lại thì Đường Cảnh Ung cười nói:
- Trước khi đến tỉnh Sơn Nam thì tôi đã nghe anh Trạch Viễn nói về cậu,
nói cậu là người có nhiều điểm quan trọng, là người có khả năng, khi đó
tôi còn có chút hoài nghi. Nhưng bây giờ xem như tôi đã được lĩnh giáo,
phải nói thế nào nhỉ, xe lửa không phải đẩy mà chạy, da trâu cũng không
phải dễ thổi phồng.
Vương Tử Quân cũng đã chuẩn bị không ít lời để tiến gần hơn trong mối
quan hệ với Đường Cảnh Ung, bây giờ nghe thấy Đường Cảnh Ung nói ra
những lời có ý nghĩa như vậy, thế là không khỏi nở nụ cười.
Vương Tử Quân cần được giúp đỡ, Đường Cảnh Ung cũng cần có sự trợ giúp,
hai người cùng thuộc một hệ thống, Đường Cảnh Ung tất nhiên sẽ tình
nguyện hòa hoãn quan hệ với Vương Tử Quân.
Nếu như Vương Tử Quân không gọi điện thoại, chỉ sợ vài ngày nữa Đường
Cảnh Ung cũng sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng hắn là người gọi điện
thoại sớm hơn, lúc này hắn thật sự cảm thấy mình căn bản đã làm đúng ở
phương diện này.
- Bí thư Đường, ngài quá khen rồi, khi chú Lâm ở tỉnh Chiết Giang, tôi
luôn ẩn hiện ở bên cạnh, vì vậy nên anh ấy thấy tôi khá tốt. Có câu thế
này, nhím còn khen con mình mềm mại, chú Lâm nói như vậy thì tôi cũng
xem như không có gì là khó hiểu.
Vương Tử Quân đặt tư thái của mình xuống rất thấp, nhưng bên trong tư
thái đó lại để lộ ra một ý nghĩ, đó chính là tôi và bí thư Lâm căn bản
không phải là người ngoài. Nếu hai chúng tôi ở cùng một chỗ, thật sự là
những người có mối liên hệ tốt đẹp với nhau.
- Ha ha ha.
Đường Cảnh Ung cười ha hả, hơn nữa cười rất thoải mái. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Tử Quân, nói thật nhé, tôi thật sự có ý kiến với cậu đấy.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Đường Cảnh Ung cũng không chờ Vương Tử Quân đặt câu hỏi, hắn nói tiếp:
- Cậu gọi anh Trạch Viễn là chú Lâm, lại gọi tôi là bí thư Đường, như
vậy lại xem như hai bên cách xa vạn dặm, tôi nghe mà cảm thấy có chút
tức giận.
Đối với tình huống Đường Cảnh Ung muốn mình phải cho ra một một câu danh xưng là chú, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể đi theo, hắn cười nói:
- Tôi gọi ngài là bí thư Đường, cũng là vì tôi cảm thấy ngài là thượng
cấp, thật ra trong lòng tôi đã sớm xem ngài là một người chú của mình.
Hai người một kẻ có tình, một kẻ có lòng toan tính, tất nhiên nói năng
rất hòa hợp. Chỉ sau vài phút, hai người trước đó vốn có chút va vấp,
bây giờ đã thân mật xem như là người một nhà.
Đường Cảnh Ung và Vương Tử Quân uống hai ly rượu, sau đó cười nói:
- Tử Quân, có chuyện tôi cảm thấy cậu xử lý có hơi lỗ mãng.
- Ở phương diện thành phố trọng tâm, cậu hoàn toàn có thể vững vàng,
chính mình phát triển địa phương của mình, sau khi có thành tích thì nói sau. Nhưng cậu lại thổi kén chiến đấu, đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió,
cậu làm như vậy thì còn gì là đường lui nữa?
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vương Tử Quân cũng đã tự suy xét về phương diện này, nhưng hắn lại có
suy nghĩ của riêng mình. Hắn không những phải chỉ điểm cho chính mình,
hơn nữa còn phải làm phấn chấn tinh thần sĩ khí của cả thành phố La Nam.
Muốn phấn chấn sĩ khí thành phố La Nam, Vương Tử Quân chỉ có thể làm như vậy mới có được hiệu quả.
Tuy trong lòng có suy nghĩ của mình, nhưng Vương Tử Quân vẫn mở miệng dùng giọng tiếp nhận dạy bảo nói:
- Cám ơn bí thư Đường đã phê bình, khi đó tôi xử lý sự việc này thật sự có vài phần chưa được ổn thỏa cho lắm.
Đường Cảnh Ung mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, tuy gương mặt Vương Tử Quân
biểu hiện giống như nhận kiểm điểm, nhưng hắn lại hiểu Vương Tử Quân
tuyệt đối không phải là loại thanh niên nóng đầu cho ra những quyết sách sai lầm. Người này làm gì cũng phải suy xét chu đáo, nghĩ sâu tính kỹ.
Tất nhiên Đường Cảnh Ung sở dĩ đề xuất đề tài này, đơn giản là vì muốn
thể hiện lòng quan tâm với Vương Tử Quân.
Đường Cảnh Ung chỉ cần mở miệng đặt những lời quan tâm đúng chỗ, Vương
Tử Quân có nghe hay không lại là một sự việc khác, hắn cũng không muốn
dây dưa nhiều ở vấn đề này.
Khi tìm hiểu nhiều về Vương Tử Quân, đặc biệt tìm hiểu được sự chú ý của thủ trưởng với vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này, điều này làm cho Đường
Cảnh Ung hiểu được mình nên có bày tỏ ở phương diện kết giao với Vương
Tử Quân.
- Tử Quân, cậu còn trẻ, dù sao cũng có vài phần tình cảm mãnh liệt, nói
lời nhiệt huyết, không giống như đám người có tuổi chúng tôi, làm gì
cũng suy xét trước sau, thậm chí là không quá tốt...
Đường Cảnh Ung nói rồi nâng ly rượu đưa về phía Vương Tử Quân, sau đó cười nói:
- Cậu có nắm chắc trong cạnh tranh với thành phố Tam Hồ hay không?
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cụng với Đường Cảnh Ung, sau đó uống cạn ly, lúc này mới trầm giọng nói:
- Có lẽ nắm được sáu phần.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu, lúc này mới nói:
- Thành phố Tam Hồ sau khi trở thành thành phố trọng tâm thì sẽ nhất
định nhận được sự giúp đỡ về phương diện chính sách của thượng cấp,
những giúp đỡ như vậy sẽ có tác dụng thúc đẩy địa phương phát triển kinh tế. Tử Quân, nếu cậu muốn phát triển thành phố La Nam, như vậy cậu phải trả giá và cố gắng hơn Tam Hồ gấp đôi mới được.
Vương Tử Quân cũng đã nghĩ đến vấn đề của Đường Cảnh Ung, nếu như không
phải nghĩ đến những thứ này, hắn sẽ không hao tổn tâm tư tìm kiếm những
sản nghiệp kiếm ra tiền ở kiếp trước áp dụng cho thành phố La Nam, cũng
dùng nó để phát triển La Nam.
Kêu gọi đầu tư là rất quan trọng, cần phải kêu gọi các nguồn đầu tư từ
khắp nơi, nếu muốn tiến thêm một bước, trước tiên càng phải nắm bắt tốt
những hạng mục vừa phải.